Edit: Lùn
Trên đường trở về, Kỷ Chi Nam gọi điện thoại cho Lily, chuông đổ hơn nửa ngày Lily mới nghe máy, giọng nói của cô uể oải, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ.
"Giờ này còn đang ngủ, cô là heo sao?" Kỷ Chi Nam vô tình cười nhạo.
Lily trên thực tế lớn hơn cậu một tuổi, ở đầu dây bên kia cắn răng nói: "Đi theo Kỷ lão sư, tôi chạy đông chạy xuyên cả năm, còn không cho phép người ta ngủ ngon sao? "
Kỷ Chi Nam cợt nhả nói đúng vậy, sau đó hỏi cô có biết làm thế nào để tiêu hủy sách vở hay không.
"Cái này a..." Lily gãi đầu, "Đưa vào trạm thu mua phế phẩm? Hoặc sử dụng máy hủy tài liệu? Nếu không... Đốt lửa? "
Kỷ Chi Nam cho rằng hai đề xuất đầu tiên đều không được, không đạt được mục đích tiêu hủy hoàn toàn.
Trở lại chỗ ở, cậu lục lọi tìm một cái nồi, trong nhà không có bật lửa, anh mở bếp gas ra, cầm một quyển sách vung lên trên đầu bếp, liền vội vàng ném vào trong nồi.
Động tác quá nhanh, cuốn sách chưa kịp cháy.
Cậu đành phải làm chậm lại, đem sách để trên đầu bếp thêm một hồi, thấy góc cạnh bắt đầu có lửa, mới ném vào trong nồi để nó tiếp tục cháy.
Kỷ Chi Nam vừa lật một lá thư kẹp trong sách, xem một bức thư đốt một quyển, chơi đùa vui vẻ.
"For you,a thousand times over." Trong một quyển sách kẹp một đoạn tiếng Anh được viết bằng giấy viết thư màu xanh da trời, Kỷ Chi Nam đọc một lần liền nở nụ cười. Năm đó mình chính là một thiếu niên trung nhị, thầm bỏ vào trong quyển sách mà người trong lòng thích lưu lại bí mật nhỏ của mình, cảm thấy cực kỳ lãng mạn, bản chất chính là đang đem những thứ này sử dụng làm không gian QQ.
Thoát khỏi niềm vui của trung cấp, cậu không thể chờ đợi để lịch sử đen tối này biến mất trên thế giới.
Quyển sách cuối cùng là tác phẩm tiếng Anh mà Kỷ Chi Chương vừa cho cậu hôm nay, Kỷ Chi Nam cũng không mở ra, liền đưa lên đầu bếp, loại sách này cả đời này cậu cũng sẽ không đọc nữa.
Sách cứng bìa cháy tỏa ra mùi khó chịu, khi hít vào thì khói dày đặc chui vào mũi, Kỷ Chi Nam bị sặc đến mức quay lưng lại ho khan, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, lửa đã từ quyển sách cậu cầm cháy đến trên tay cậu.
"Mẹ kiếp!" Kỷ Chi Nam hét lớn một tiếng, ném sách xuống đất, lắc lắc bàn tay đau đớn, tựa hồ ngửi thấy mùi thịt nướng.
Thật xấu hổ. Kỷ Chi Nam ôm bàn tay đi khắp nơi tìm hòm thuốc, thật đáng tiếc trong nhà cũng không tồn tại thứ này, cậu mở vòi nước ra, ngựa chết làm ngựa sống đặt tay bị bỏng dưới nước chảy xiết, cảm giác đau đớn giảm bớt không ít.
Trong một thời gian ngắn, hai vết phồng rộp phồng lên trên mu bàn tay và một ngón tay
Kỷ Chi Nam: "..."
Cậu đang do dự có nên đến bệnh viện hay không, chuông cửa nhà đột nhiên vang lên, leng keng như cuồng phong bão táp, mở cửa ra nhìn, Lily vịn thắt lưng đứng ở cửa thở hồng hộc.
"Kỷ lão sư, anh không sao chứ? "
Kỷ Chi Nam nghi hoặc nói: "Sao cô lại tới đây? "
Lily nhúc nhích mũi ngửi: "Anh... Anh có thực sự đốt sách không? "
Thì ra sau khi Lily cúp điện thoại, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, luôn lo lắng Kỷ Chi Nam sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, cậu không có kiến thức sinh hoạt gì, vạn nhất đốt nhà thì làm sao bây giờ?
Cô vội vàng gọi điện thoại qua, Kỷ Chi Nam vẫn không nghe máy, trước đó cô cũng có tham gia hỗ trợ chuyển nhà, vì thế một không làm hai không nghỉ trực tiếp bắt xe đến cửa.
Ngồi trên xe, Lily nhìn tay Kỷ Chi Nam, sững sờ nói: "Tôi vẫn còn quá ngây thơ, không nghĩ tới cậu sẽ tự thiêu. "
Trên mặt Kỷ Chi Nam cảm thấy không nhịn được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đến bệnh viện, Lily giúp cậu đăng ký và đẩy cậu vào phòng khám.
"Nếu không vẫn là quên đi, trở về dưỡng hai ngày phỏng chừng là tốt rồi." Kỷ Chi Nam bắt đầu đánh trống bỏ cuộc.
"Ai nha Kỷ lão sư, cậu sợ cái gì? Bác sĩ nhiều nhất chỉ bôi thuốc mỡ, anh cũng không muốn để lại sẹo trên tay chứ? Thật xấu xí. "
Kỷ Chi Nam khuất phục trước trái tim yêu cái đẹp.
Bác sĩ kê đơn thuốc, Lily cầm danh sách đi nộp tiền lấy thuốc, bác sĩ bảo Kỷ Chi Nam đừng đi, chậm rãi đeo găng tay, lấy ra một cây kim thô.
Kỷ Chi Nam: ". Anh đang làm gì vậy? "
Bác sĩ: "Chọc bọc nước, cậu nhìn mụn nước này, lớn như vậy, không chọc thủng chẳng lẽ chờ nó tự mình xẹp? "
Lúc Lily trở về Kỷ Chi Nam che tay, khóe mắt đỏ ừng ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt ủy khuất: "Không phải nói chỉ bôi thuốc sao? "
Bác sĩ viết trên hồ sơ bệnh án: "Thuốc chống viêm có muốn mua hai chai không? Ngừa nhiễm trùng vết thương. "
Lily lập tức gật đầu: "Muốn muốn "
Kỷ Chi Nam: "..." Tôi tin vào chuyên môn của anh.
Chuyển đến phòng truyền dịch, sắc mặt Kỷ Chi Nam trắng bệch nhìn y tá đem kim tiêm đâm vào mu bàn tay cậu, biểu tình cứng ngắc giống như đang anh dũng chịu chết.
"Thả lỏng một chút, nắm tay đừng bóp chặt như vậy." Dì y tá nói.
"...... Dì nhẹ chút. "Kỷ Chi Nam vẻ mặt buồn bã, buông nắm tay ra.
Dì y tá tìm đúng vị trí, kim tiêm nhanh chóng đâm vào, cả người Kỷ Chi Nam run lên.
Dì y tá cảm thấy buồn cười: "Một chàng trai lớn như vậy, tại sao vẫn sợ tiêm?" "
Kỷ Chi Nam tự giác mặt mũi quét xuống đất, mím môi không nói.
"À, ngươi có phải là cái kia hay không. Ai đóng vai cái gì đó? "
Lily bên cạnh mí mắt giật giật, không phải đeo khẩu trang cũng có thể nhận ra chứ?
"Cái kia, diễn Na Tra, Phong Hỏa Luân, Càn Khôn Quyển, đúng không!"
Lily: "..."
Kỷ Chi Nam: ". Phải. " Xin lỗi tất cả các anh chị em diễn Na Tra, giúp tôi chặn một súng.
Dì y tá rất đắc ý: "Tôi nhìn bộ dạng này của cậu liền biết, khóc nhỏ chút! "
Chờ dì y tá đi rồi, Lily ngồi ở chỗ trống bên cạnh, vẻ mặt nghẹn: "Kỷ lão sư, anh sợ đau như vậy sao? "
Kỷ Chi Nam sau khi vượt qua kiếp nạn, từ trong mũi hừ một tiếng.
"Lần trước tiêm trong bệnh viện, tôi thấy anh không phải rất bình tĩnh sao?"
Lúc đó là vừa mới sống lại, sợ hãi, mất hai ngày mới tiếp nhận sự thật ly kỳ này, nào còn tâm tư quản cái khác.
"Đúng rồi, chụp ảnh đăng weibo đi, fan đều nói nhớ cậu quá." Lily lấy điện thoại di động ra, tìm góc độ tốt vỗ mạnh vào tay Kỷ Chi Nam.
"Cô xác định các nàng thích nhìn tôi phát cái này?" Kỷ Chi Nam hỏi.
Lily mở phần mềm photoshop, khéo léo đánh mã ảnh thêm bộ lọc: "Không biết, dù sao các cô ấy nhất định không thích xem anh diễn cái kia. "
Kỷ Chi Nam: ....
Điện thoại di động của Kỷ Chi Nam đã sớm hết pin, Lily dùng điện thoại của cô đăng nhập weibo, hai tấm ảnh vừa phát ra, giây lát liền có ngàn bình luận.
- Trời ạ, Nam Nam chúng ta làm sao vậy !!!???.
"Nam Nam đây là bị bỏng sao? Không cẩn thận như vậy? "
"Ngón tay trắng nõn mềm mại của ta a! Chúa ơi! "
"Đau lòng quá, bảo bối Nam Nam sau này xin hãy rời xa phòng bếp, không nên làm những công việc nặng nhọc này được không!"
"Nam Nam lưu niên bất lợi a, đầu tiên là rơi xuống nước, hiện tại lại bị bỏng, tuần sau em đi núi Thiên Diệp bái Phật, thuận đường giúp anh cầu phúc."
"Lầu trên, tôi cảm thấy nguyên nhân chính khiến Nam Nam không thuận lợi vẫn là ở công ty này, xui xẻo."
"Ủng hộ Tiểu Nam rời khỏi công ty nát đó, thành lập phòng làm việc của riêng mình!"
chủ đề bình luận lệch đi, Lily xoa mũi, cảm thấy có lỗi với công ty.
Cô mở bình luận cho Kỷ Chi Nam xem, cậu xoát một vòng: "Các cô ấy sẽ không biết đây là bệnh viện nào chứ? "
Lily vỗ ngực: "Yên tâm, tôi đã xóa tất cả các vật phẩm mang tính biểu tượng trong ảnh, đảm bảo ngay cả giám đốc bệnh viện này cũng không biết! "
Kỷ Chi Nam hài lòng gật đầu.
Nhưng sự thật chứng minh, lời nói của Khương Lỵ Lỵ không có độ tin cậy.
Trên tay nhỏ của Kỷ Chi Nam, thuốc nhỏ đến dị thường thong thả, cậu nằm ngủ gật trên ghế, nửa mê nửa tỉnh, trước mắt có một cụm lửa đang giương nanh múa vuốt lắc lư vặn vẹo, hình ảnh quái dị.
Trán chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi dày đặc, Kỷ Chi Nam hồ đồ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt không muốn nhìn thấy xuất hiện trước mắt. Nhắm mắt lại mở ra, thật đúng là hắn.
Tần Ngụy Vũ phong trần mệt mỏi, tựa hồ vừa mới chạy tới, nhìn vết thương trên tay Kỷ Chi Nam, lông mày nhíu chặt: "Sao lại thế này? "
Kỷ Chi Nam ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng, Lily nhảy dựng lên, đứng trước mặt Kỷ Chi Nam: "Anh là ai... À, anh không phải người lần trước cứu Kỷ lão sư..."
"Xin chào, tôi là Tần Ngụy Vũ."
Lily mở to hai mắt, sau đó giơ hai tay lên đầu hàng, lắp bắp tìm lý do bỏ chạy.
Tần Ngụy Vũ ngồi ở vị trí Lily vừa ngồi, vị trí người đi cùng người bị thương.
Trong đầu Kỷ Chi Nam còn rối bời: "Tại sao anh lại ở đây? "
"Đến thăm em."
"Tại sao không nói trước một tiếng."
"Điện thoại của em không liên lạc được."
"Không mời mà đến..." Kỷ Chi Nam hừ nhẹ một tiếng, bất mãn thì thầm.
Lúc này truyền xong một chai nước muối, y tá tới thay một chai khác, Tần Ngụy Vũ đứng lên điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt chậm lại một chút, xong ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu nói từng chuyện một cùng Kỷ Chi Nam: "Lần đầu tiên gọi điện thoại cho em, không được hai câu em liền nói đang bận, cúp máy. "
Kỷ Chi Nam: "??? "
"Lần thứ hai gọi điện thoại cho em, trợ lý của em nói em bị bệnh, tôi đi thăm em, em lại đi trước."
Kỷ Chi Nam: "......" Trách tôi?
"Em bận, tôi cũng không muốn quấy rầy em, nhưng em lừa tôi, tôi chạy tới cửa đợi nửa giờ mới biết em đã đi rồi, gọi điện thoại cho em em không nghe máy, một câu giải thích cũng không có."
Em gái nhỏ bên tay trái cũng đang chuyền nước ngẩng đầu dùng ánh mắt khinh bỉ tra nam đánh giá Kỷ Chi Nam.
Kỷ Chi Nam không nói gì, thiếu chút nữa cũng cảm thấy mình chính là tra nam.
Cho nên hôm nay người này đặc biệt đòi lời giải thích? Cậu thật đúng là thiếu chút nữa đã quên bản lĩnh thuyết giáo của nam nhân này, chết cũng có thể nói thành sống.
"Vậy anh còn đến nữa? Ý của tôi thể hiện không đủ rõ ràng? "
Tần Ngụy Vũ mím môi không nói, ngẩng đầu xem TV.
"Này, anh..." Kỷ Chi Nam còn chưa dứt lời, ánh mắt cũng bị TV trong phòng truyền dịch hấp dẫn.
Nữ MC trên TV vẫy cờ màu, cao giọng nói: "Người tiếp theo là Nam Bảo của chúng ta, trước đây có chơi trò chơi này không? "
Nghe được hai chữ "Nam Bảo", Kỷ Chi Nam liền biết đang phát sóng cái gì, trên thế giới chỉ có một người sẽ xưng hô mình như vậy, chính là nữ MC Tịch Tịch của chương trình truyền hình thực tế kia.
Chương trình này rating không tệ, lúc này trên TV đang phát lại mấy tập đầu tiên của mùa này.
"Không có, chưa từng chơi qua." Kỷ Chi Nam trên TV nói.
"Vậy Nam Bảo chúng ta phải cố lên nha, trò chơi này khảo nghiệm chính là năng lực phối hợp não của cậu, trước tiên chúc cậu đạt được thành tích tốt, tranh thủ được điểm cao cho đội của mình!"
"Trò chơi bắt đầu!"
Kỷ Chi Nam thấy mình đang xếp gạch. Cậu đã sớm quên nội dung của tập này, kiếp trước cũng không có thói quen xem lại, hiện tại nhìn thấy hình ảnh mới có chút ấn tượng, hình như là một trò chơi nhỏ vừa dùng gạch xây nhà cao tầng vừa trả lời câu hỏi, cuối cùng số tầng càng cao, điểm số càng nhiều.
Nam MC bắt đầu đọc chủ đề: "Mấy giờ tối đi ngủ. "
"Khoảng 11 giờ."
"Cậu sẽ làm gì trước khi đi ngủ?"
Vấn đề này vừa ra, hậu kỳ lập tức thêm hiệu ứng âm thanh ồn ào, đánh ra phụ đề —— [đương nhiên là "làm" cái gì đó! 】
Kỷ Chi Nam: "..." Thật xấu hổ.
Kỷ Chi Nam trên TV nghe thấy những ngôi sao khác xung quanh trêu chọc, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đọc sách. "
"Đọc sách gì?"
"Gần đây đã xem "GONE WITH THE WIND.".
"Oa, Tiểu Nam đều xem bản gốc tiếng Anh à?"
Kỷ Chi Nam trên TV ngượng ngùng gật đầu.
Kỷ Chi Nam bên ngoài TV vô cùng xấu hổ, khi đó cậu như ma quỷ biểu hiện mình khắp nơi, nghĩ Tần Ngụy Vũ nói không chừng một ngày nào đó có thể nhìn thấy.
Hiện tại thật sự thấy được, Kỷ Chi Nam lại không vui vẻ nổi một chút. Kiếp trước Tần Ngụy Vũ đừng nói là chưa từng xem qua chương trình truyền hình thực tế của cậu, ngay cả phim truyền hình cậu đóng cũng chưa từng xem qua, mỗi lần Kỷ Chi Nam mời hắn xem phim truyền hình mới của mình, hắn liền nói bận, không dành được thời gian.
Kỷ Chi Nam từng cho rằng mình làm không đủ tốt, chưa từng lấy ảnh đế thị đế, có vẻ không đủ chuyên nghiệp, về sau mới biết Tần Ngụy Vũ căn bản là coi thường thân phận diễn viên của cậu, mặc dù câut ép buộc mình lên tinh thần đọc nhiều sách hơn nữa, cũng không thay đổi được hình tượng của mình trong lòng Tần Ngụy Vũ.
Kỷ Chi Nam liếc Tần Ngụy Vũ bên cạnh một cái, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm màn hình TV, bộ dáng nghiêm túc khiến Kỷ Chi Nam muốn vỗ tay cho hắn.
Các câu hỏi nhàm chán trên TV vẫn tiếp tục.
"Cậu có thể cho phép tôi đặt một câu hỏi?" Thay mặt cho tất cả người hâm mộ của Nam Bảo, Tịch Tịch giơ tay lên nói.
Nam MC ra hiệu cho cô OK.
Tịch Tịch cười đến giảo hoạt: "Xin hỏi hình dạng lý tưởng của Nam Bảo là như thế nào? Cụ thể hơn! "
Kỷ Chi Nam thầm nghĩ không ổn, muốn nhào tới che lỗ tai Tần Ngụy Vũ, nhưng cậu không thể làm như vậy.
"Này, tôi muốn ăn." Kỷ Chi Nam kiên trì nói.
Tần Ngụy Vũ quay lại nhìn câut: "Muốn ăn cái gì? "
"Gì cũng được, tôi đói bụng." Cậu chỉ muốn đẩy hắn đi.
"Được." Tần Ngụy Vũ gật đầu đáp ứng, lại quay đầu trở lại xem TV, "Xem xong đoạn này. "
Kỷ Chi Nam kinh hãi, thầm nghĩ còn không bằng trực tiếp che lỗ tai hắn.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Kỷ Chi Nam thẹn thùng trên TV rũ mắt mở miệng nói: "Vóc dáng cao, thành thục ổn trọng, thông minh, thích đọc sách, ừm còn có... Tiếng Anh rất tốt. "
"Oa, căn cứ vào miêu tả cụ thể này, xem ra trong lòng Nam Bảo chúng ta có người rồi?"
Kỷ Chi Nam trên TV mặt càng đỏ lên, tai đều đỏ thấu.
Kỷ Chi Nam cũng theo đó mà xấu hổ, hận không thể tìm một khe hở tại chỗ chui xuống.