Edit: LùnKỉ gia có ba con trai, lão đại Kỷ Chi Hòe quanh năm ở nước ngoài, giúp Kỉ gia quản lý chuyện làm ăn ở hải ngoại, đã kết hôn năm năm, có một con gái. Lão nhị Kỷ Chi Chương năm nay hai mươi lăm, đang nghiên cứu sinh vật hóa học. Lão Tam chính là Kỷ Chi Nam, bây giờ làm một diễn viên biết thân phận.
Kỷ diễn viên đang trên đường chạy tới hiện trường quay chụp quảng cáo, quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da kia cuối cùng không thể thoái thác. Tài xế lái xe vững vàng chầm chậm, mặc dù như vậy, Kỷ Chi Nam vẫn nhăn lông mày, sắc mặt trắng bệch, mỗi khi đèn đỏ phanh xe, y đều bịt miệng mũi, dáng vẻ một bộ không muốn nôn .
Bụng y ngày hôm qua náo loạn một đêm, trời lờ mờ sáng mới miễn cưỡng ngủ một lúc. Lily đến khách sạn gọi y rời giường, lúc thấy y dựa vào khung cửa đi xuống, giật mình, vội vàng muốn dẫn y đi bệnh viện, y vung vung tay nói không có chuyện gì, mệt mỏi đỡ tường đi vào phòng tắm và nhìn vào gương, y cảm thấy gương mặt của mình vẫn còn tốt.
Hôm nay Chu Như đặc biệt dành thời gian đi cùng y, tổ tông này hôm qua vừa vung tay lên đã hào phóng nói "từ chối", cô sợ hôm nay quay sẽ gặp trục trặc.
Trên thực tế Kỷ Chi Nam đã không còn khí lực chỉnh đốn cái gì nữa, đi đứng cũng không vững, đạo diễn không đành lòng, làm cho y một cái ghế chân cao, chỉ quay mấy đoạn trên nửa người, để cho y dựa vào tường ngồi.
"Kỷ Chi Nam nhà các cô thật sự là một diễn viên chuyên nghiệp, bệnh thành như vậy còn kiên trì làm việc, loại tinh thần này của hắn ở trong giới diễn viên trẻ hiện tại đã rất hiếm thấy!" Sau khi quay xong, đạo diễn đặc biệt tìm Chu Như ra sức khen ngợi.
Chu Như thầm nghĩ mèo mù đυ.ng phải chuột chết, trên mặt lại nở nụ cười xán lạn, thay Kỷ Chi Nam nhận hết những lời khen ngợi này.
Rời khỏi studio, Lily nhanh tay lẹ mắt khoác chiếc áo lông nặng trĩu cho Kỷ Chi Nam. Cuối năm, mùa đông bên ngoài lạnh lẽo, có mấy fan không biết lấy tin tức ở đâu, ngồi xổm thành đoàn chờ ở bên ngoài, thấy người đi ra liền đứng lên đồng loạt xông lên, hoa cùng quà tặng trong nháy mắt vây quanh y, ở giữa còn xen lẫn các loại trường thương đoản pháo, rắc rắc nổ về phía y.
"Hôm nay sắc mặt Nam Nam không tốt lắm, có phải không thoải mái không?" Có một fan nhỏ thường xuyên đưa đón đi làm lo lắng hỏi.
Lily giang rộng hai tay che chở cho Kỷ Chi Nam, vừa mở cho cậu một con đường, vừa dành thời gian trả lời fan: "Đúng vậy, anh ấy bị bệnh. "
Đám đông lập tức nổ tung, tiếng kêu rên của các cô gái liên tiếp vang lên. Chu Như ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, đã có thể dự đoán được cảnh tượng trong siêu thoại của Kỷ Chi Nam tối nay sẽ như thế nào.
Trong xe tài xế đã sớm bật hệ thống sưởi ấm, Kỷ Chi Nam vừa lên xe, kính râm liền có một tầng hơi nước, y không kiên nhẫn tháo kính râm ra, hai tay khoanh tay nghiêng ở ghế sau xe, một người chiếm cả hàng ghế.
Khởi động xe, Chu Như quay đầu lại nhìn y nói: " Dạ dày hiện tại của cậu đã không thể hấp thụ được đồ ăn cay dầu mỡ , ngày hôm qua không muốn sống ăn nhiều như vậy, hiện tại thấy khó chịu rồi?"
Kỷ Chi Nam bất mãn mà lẩm bẩm: " Không phải chị muốn tôi gầy chút sao."
Chu Như không biết nên tức hay nên cười: " Tôi cho cậu giảm mỡ tăng cơ, như vậy vóc dáng mới có đường nét, mặc quần áo có hình, ai kêu cậu thông qua việc làm hỏng dạ dày để phải giảm béo?"
Kỷ Chi Nam quay đầu đi, không để ý tới cô.
Lily quét Weibo, cũng quay đầu liếc mắt nhìn. Kỳ thực Kỷ Chi Nam cũng không mập, chỉ là gò má hơi đầy đặn có chút trẻ con, cười lên có chút tròn. Ống kính vốn chọn người, rõ ràng không béo có thể bị chụp thành béo thêm 20 cân, Kỷ Chi Nam bản thân rõ ràng rất gầy, khung xương trên người lại khá là nhỏ, như thiếu niên chưa trưởng thành, cả người đều lộ ra sự ngây thơ mỏng manh.
Nhìn y quần quần áo co lại thành một đoàn, Lily cũng có chút đau lòng không lý do, cô cho rằng đây có lẽ là điều mà người hâm mộ thường gọi là "trái tim bà thím" đi. Cô ấy chọn ra một cốc trà sữa nóng trong số những thứ mà người hâm mộ đã gửi lúc nãy, thừa dịp Kỷ Chi Nam mơ mơ màng màng còn tỉnh táo, cắm ống hút đưa cho y.
Dạ dày Kỷ Chi Nam trống không, cũng không dám ăn bậy, uống hai ngụm nhỏ liền trả lại cho Lily, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Qua ước chừng năm phút, Lily đột nhiên "A" một tiếng, thanh âm cao vυ't trong buồng xe kín đặc biệt chói tai.
Kỷ Chi Nam chôn đầu vào trong quần áo , che lỗ tai dự định không để ý đến chuyện bên ngoài, kết quả một giây sau đã bị Lily đột nhiên kéo quần áo xuống, bị ép lộ ra cả khuôn mặt.
"Kỷ lão sư, tôi sai rồi! Vừa nãy chồng anh gọi điện thoại nói muốn đi qua nhìn anh, tôi quên nói cho anh!" Lily nằm nhoài trên ghế dựa giơ điện thoại di động của y hướng về phía y.
Kỷ Chi Nam vốn không có ý định để ý đến cô, nghe thấy ba chữ "Chồng anh", giật mình, lập tức mở mắt ra: "Ai?"
"Chồng anh!" Lily lớn tiếng lặp lại, " Tần cái gì. . . . . ."
"Tần Ngụy Vũ." Chu Như nói tiếp.
Trên mặt Kỷ Chi Nam mới vừa được hơi ấm hun đến hơi đỏ ửng, thật vất vả bình tĩnh lại: "Hắn gọi điện thoại đến?"
Lily đem sự tình đầu đuôi nói một lần -- vừa nãy trong lúc đang chụp ảnh, điện thoại hiển thị "Tần Ngụy Vũ" đột nhiên gọi đến, Lily nhận lấy nói cho hắn biết mình là trợ lý của Kỷ Chi Nam, hắn hỏi Kỷ Chi Nam đang làm gì, Lily thành thật trả lời, sau đó không biết đáp sai chỗ nào, nàng liền nói cho hắn chuyện ngày hôm nay Kỷ Chi Nam sinh bệnh không thoải mái.
"Anh ta nói lập tức tới ngay, bảo anh ở đó chờ anh ta một lúc, sau đó. . . . . . Sau đó đạo diễn nói chuyện với tôi, sau đó thu dọn đồ đạc ra ngoài, thật nhiều thứ, tôi liền. . . . . . Tôi liền quên, nếu không chúng ta chạy về? Không biết anh ta còn ở đó hay không . . . . ." Lily nói qua nói lại liền khóc, Kỷ lão sư thật vất vả có đối tượng, nếu như bởi vì cô bất cẩn làm mất , vậy làm sao bây giờ?
Kỷ Chi Nam nghiêm mặt, nhìn không ra tâm tình gì . Y nhận lấy điện thoại di động, trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ, sau đó đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì, không trách cô. Tiếp tục đi, tôi muốn về nghỉ."
Lily bình tĩnh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Không gọi điện thoại lại sao? anh ta. . . . . . anh ta thật giống rất quan tâm anh."
Kỷ Chi Nam không ngủ tiếp , khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm thoáng qua liền mất, nhắm hai mắt trả lời: "Không cần."
"Được rồi." Lily vẫn còn có chút hổ thẹn, "Chờ lát nữa nếu như anh ta lại gọi đến, giúp tôi nói với anh ta câu xin lỗi, tôi không phải cố ý không nói . . . . . ."
Kỷ Chi Nam gật đầu, nghĩ thầm hắn sẽ không gọi lại.
Tần Ngụy Vũ quả nhiên không gọi lại, điện thoại di động cả đêm cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào, gian phòng cách âm rất tốt, trong phòng yên lặng như tờ, tiếng tí tách của đồng hồ bên ngoài không nghe được.
Nhưng y vẫn không thể nào ngủ ngon giấc.
Sau mấy ngày, Kỷ Chi Nam đều rãnh rổi ở nhà.
Chương trình thực tế nơi xảy ra vụ tai nạn cách đây hơn nửa tháng chính là đêm chung kết của mùa giải đó. Trước chương trình thực tế, y vừa bước ra từ một nhóm kịch hóa trang.
Công ty an bài cho y không ít thông cáo trước tết, bao gồm hai cái thu hình dạ hội cuối năm của đài truyền hình, còn có một chương trình phỏng vấn. Kết quả xảy ra chuyện rơi xuống nước ở chương trình thực tế, từ người quản lý Chu Như, tới cao tầng công ty đều rối loạn cả lên, Kỷ Chi Nam lúc đó hôn mê mấy ngày ở bệnh viện, không chỉ bị đài truyền hình mắng chửi không công nhận trên mạng, mà công ty còn bị người hâm mộ của Kỷ Chi Nam chỉ trích..
"Mùa đông để Nam Nam rơi xuống nước, các ngươi làm ăn cái gì không biết?"
"Biết rõ Nam của tôi sợ nước, còn để hắn tiếp chương trình thực tế bỏ đi này, tâm can bảo bối tà tôi các ngươi không đau lòng, tự chúng tôi đau lòng!"
"Chúng ta Nam Nam năm ngoái còn là một đại nam hài thích cười, năm nay cũng không nở nổi nụ cười."
"Nam Nam mau chóng rời đi công ty rách này đi, đi ra mình mở phòng công tác, chúng tôi hỗ trợ anh!"
"Công ty rách bóc lột Nam của tôi, bị thiên lôi đánh không chết tử tế được!"
Người hâm mộ chính là thượng đế, công ty đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng dư luận lớn nhất kể từ khi thành lập, vừa lên mạng xã hội Weibo để xoa dịu người hâm mộ, đồng thời đưa ra quyết định cắt giảm nhiều lịch trình tiếp theo của Kỷ Chi Nam .
Bắt đầu từ bây giờ mãi cho đến năm sau, Kỷ Chi Nam đều không có một lịch trình, Chu Như dặn y ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có rãnh rỗi nhìn kịch bản, chọn cái năm sau muốn chơi đùa là được.
Kỷ Chi Nam nhìn hai kịch bản, mỗi một cái đều cảm thấy giống như đã từng quen biết, y đem cái mình cảm thấy hợp mắt lấy ra để ở một bên dự định lúc sau đọc.
Buổi trưa y gọi thức ăn ngoài, ôm trà sữa ngồi đợi ở cửa. Trong phòng mở hệ thống sưởi ấm, làm cho người khác hoàn toàn không cảm giác được lạnh lẽo ở bên ngoài.
Y hiện tại ngụ ở căn hộ nhỏ này, là bất động sản mẹ để lại cho y trước khi kết hôn.
"Đây là dùng tiền của mẹ mua, không hề liên quan đến cha con." Kỷ Chi Nam nhớ lúc mẹ giao chìa khóa cho y đã nói như vậy.
Ngày hôm sau sau khi chụp xong quảng cáo, y liền thu thập đồ vật dọn vào. Sau khi xuất viện, y muốn ở một mình nên suốt ngày ở khách sạn, ít về biệt thự ngoại ô, lần này y đề nghị dọn ra ngoài ở riêng nhưng cha y cũng không đưa ra bất kỳ phản đối nào, quả nhiên là trừ hôn nhân đại sự của y ra, những chuyện khác một mực mặc kệ không hỏi
Ngắm nhìn bốn phía, phòng ở này tuy rằng không lớn, đồ dùng trong nhà cũng vô cùng cũ kỹ, nhưng một mình y sinh hoạt hoàn toàn đủ. Nói đến, nếu không phải là bởi vì lần rơi xuống nước kia, y căn bản không nhớ ra được còn có một nơi như này.
Nghĩ tới đây, Kỷ Chi Nam chậm rãi thở ra một hơi, có vài thứ vẫn là có thể thay đổi, tỷ như hiện tại. . . . . .
Điện thoại di động ở trong túi vang lên một hồi, Kỷ Chi Nam tưởng tin nhắn rác, nhận được thức ăn ngoài ngồi ở trên bàn ăn, mới hững hờ lấy ra xem.
【 Tần Ngụy Vũ: thân thể khá hơn chút nào không? 】
Kỷ Chi Nam suýt chút nữa phun hết toàn bộ thức ăn vừa cho vào miệng ra ngoài.
Tần Ngụy Vũ chưa bao giờ cho gửi tin nhắn cho y. Không, phải nói Tần Ngụy Vũ người này, chưa bao giờ gởi nhắn tin.
"Một cú điện thoại nửa phút có thể giải quyết chuyện tình, tại sao phải gửi tin nhắn, chờ đối phương trả lời. . . . . . Như vậy quà dài dòng, đồng thời còn muốn xuyên thấu qua văn tự phỏng đoán ý đồ chân chính của đối phương , quả thực hiệu quả thấp lại tẻ nhạt."
Cho đến ngày nay, Kỷ Chi Nam còn có thể nhớ rõ ràng lời Tần Ngụy Vũ đã nói. Y thậm chí còn nhớ tới chính mình lúc đó xấu hổ không chịu nổi như thế nào, cảm thấy Tần Ngụy Vũ nói cái gì đều đúng, là mình quá ngốc, hại hắn phí công nhọc lòng.
Mà bây giờ, đối mặt như vậy một tin nhắn như vậy, Kỷ Chi Nam chỉ muốn vỗ bàn cười to.
Cười Tần tiên sinh bẽ mặt, cũng cười chính mình lại có một đoạn quá khứ ngu xuẩn như vậy, nếu như hôm nay không có một tin nhắn này, y có thể đã quên chuyện cũ Trần Phong đã lâu này.
Mà khi y vừa nhếch môi, lại cười không nổi.
Mới vừa rồi còn đang vì một số chi tiết nhỏ không giống quá khứ mà đắc chí, bỏ quên một sự thật mấy ngày nay y trước sau đang trốn tránh -- từ vị thế hiện tại của y trong làng giải trí, đến chương trình thực tế mà y đã quen thuộc với tất cả các quá trình và cùng một vụ tai nạn đuối nước, sau đó đến kịch bản mà y đã đọc trong hai ngày qua, và cuối cùng là thông tin về người được cha y gửi. . . . . . Khuôn khổ cuộc sống của y được xây dựng bởi những sự kiện lớn này đã hoàn toàn đi theo quỹ đạo của quá khứ và không hề thay đổi. Những gì đã thay đổi chỉ là những chi tiết không đáng kể.
Kỷ Chi Nam giơ tay sờ sờ ngực trái, bàn tay dưới trái tim đang đập mạnh mẽ.
Nếu là như vậy, tại sao không cho tôi chết đi liền thôi?
Tại sao phải cho tôi một cơ hội làm lại?