Hướng Dẫn Viên Du Lịch

Chương 5

Bởi vì vừa mới ở trong xe bị Mục Tử An xâm phạm, Lê Dĩnh cả buổi sáng đều không để ý hắn.

Nếu không phải vì muốn chứng thực chuyện tối qua, cô thậm chí còn không muốn nói chuyện cùng hắn.

“Tại sao cậu làm vậy?” Lê Dĩnh tìm chỗ ít người qua lại, hỏi hắn.

“Cái gì làm như vây?" Ánh mắt Mục Tử An tìm kiếm khắp nơi, tựa hồ là đang tìm chỗ kín đáo. Hắn cúi xuống bên tai cô nói nhỏ: "Ban ngày ban mặt chị muốn tôi thao chị? Tới đây"

“Nói chuyện đứng đắn!” Lê Dĩnh nhìn hắn, “Tối hôm qua sao cậu vào được phòng khách sạn của tôi?"

“Chị còn dám nhắc tới tối qua?" Mục Tử An thấp giọng mắng một tiếng, "Tối hôm qua chị nói ở trong phòng chờ tôi, kết quả tôi qua, chị mẹ nó bóng người cũng không có".

“Không phải cậu?”

“Từ từ.” Mục Tử An phát giác một tia không thích hợp, “Lời này của chị là tối qua có người từng vào phòng? Đàn ông?"

Lê Dĩnh nhìn hắn, không dám nói thật.

“Tối qua chị bị nam nhân thao?”

“Không……” Lê Dĩnh đột nhiên xoay người chạy.

Cô chạy nhanh về phía trước, đây là công viên rừng rậm quốc gia xây, nơi nơi là cây cối quý hiếm. Du khách tới đây phần lớn là hoạt động tự do, lúc này mới là 2h chiều, cách thời gian tập hợp còn một lúc nữa. Lê Dĩnh tìm một WC, rửa mặt để bản thân bình tĩnh lại, đem chuyện tối qua suy nghĩ thật rõ ràng.

Nam nhân tối qua không phải Mục Tử An sẽ là ai? Trong đoàn lần này, trừ hắn, cô chỉ tiếp xúc với Tề Mãnh.

Là Tề Mãnh sao? Không có khả năng.

Tề Mãnh khi nói chuyện mang trọng âm khàn khàn, không giống nam nhân tối qua. Trên người hắn có mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, vừa ngửi liền biết chỉ có nam nhân giàu có mới có.

Còn Tề Mãnh là một tài xế lỗ mãng, tuy rằng cũng uy vũ, nhưng trên người là hương vị thao hán nồng đậm, không phải mùi hôm qua.

Nếu không phải Mục Tử An cũng không phải Tề Mãnh, cô thật sự không nghĩ ra là ai.

Đang chuẩn bị rời đi, Lê Dĩnh mới ý thức được WC nằm ở góc khuất của công viên, cô ở đây lâu như vậy mà không một ai đi vào. Nghĩ đến đó, không khỏi sợ tới nỗi lông tơ nổi hết lên, cô nhanh chân chạy ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, đột nhiên có một nam nhân cao lớn chặn đứng lối ra, cô ngẩng đầu nhìn, là Tề Mãnh.

Thời tiết nóng bức, hắn chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ trắng, lộ ra cơ bắp săn chắc. Dáng người của Tề Mãnh đúng là quá tốt, nhìn gần như vậy, Lê Dĩnh phát hiện cơ bắp hắn còn động động, mê loạn tâm trí cô.

"Dĩnh Nhi a," Tề Dĩnh cúi đầu xuống, "Muốn đại ca không?"

“Muốn anh làm gì a?” Lê Dĩnh đẩy hắn ra, muốn nghiêng người đi ra bên ngoài.

Tuy rằng cơ bắp hắn làm cho cô xuân tâm nhộn nhạo, nhưng mà cũng chỉ đến vậy. Cô từ trước đến nay đối với loại nam nhân quê mua thô kệch không có hứng thú, nếu không phải là đồng nghiệp cả đời cũng không muốn cùng hắn liên quan.

Cô càng vội đi ra ngoài, Tề Mãnh càng không cho cô đi. Tay hắn đặt trên cửa, hoàn toàn che hết lối ra.

“Anh có ý gì?” Lê Dĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, “Tôi còn phải đi làm việc, đừng xằng bậy.”

“Em đến làm việc, tôi cũng vậy.” Tề Mãnh cười lộ ra hàm răng, không xấu, nhưng trong mắt đều là ham muốn chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ. “Em hôm nay thật đẹp, tới, để ca ca nhìn tiểu huyệt bên trong qυầи ɭóŧ, có đẹp như vậy không. Có phải đã sớm ướt rồi không?"

Lê Dĩnh lui về sau một bước, ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ của Tề Mãnh khiến cô sợ hãi, tản ra ánh lạnh thấu xương, như là động vật ăn thịt nhìn thấy con mồi.

Mỗi cái liếc mắt của hắn đều ám chỉ: "Lão tử hôm nay ở đây muốn thao nát ngươi, tiểu tao hoá!".