Ôn Bạch Vũ sợ đến run lẩy bẩy, trừng Mặc Sĩ Cảnh Hầu, mắng: “Đừng… đừng có dọa người!”
Hắn đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh đừng có nói, Ôn Bạch Vũ liền lườm hắn một cái.
Vừa lúc đó, hai gã đàn ông ngất xỉu chậm rãi tỉnh lại, bọn họ là dân chuyên đào mộ, đều là những kẻ rất nhanh nhạy.
Cả hai lập tức bật dậy, trước mắt là mộ thất, bốn ngọn đuốc, một quan tài, còn có hai người, một đứa là người lão đại chỉ điểm, một thằng khác lạ mặt…
Hai tên đó trừng mắt với Mặc Sĩ Cảnh Hầu, lão ngũ kìm không được, hô: “Mày là ai?”
Thanh âm gã rất trầm đυ.c, ngay khi gã hỏi xong, hắn liền lạnh nhạt đảo mắt qua, không ngữ điệu nói: “Muốn giữ mạng, thì im mồm.”
“Mày!”
Lão ngũ càng tức hơn, tên đại ca đột nhiên “Suỵt!” một tiếng, nói: “Có người tới…”
Sau đó nghe thấy tiếng: “Xoạt… xoạt…”, đường vào một thất chỉ có một, cả con đường chìm vào trong bóng tối, có mùi mục nát cùng tanh hôi càng ngày càng rõ ràng.
Ôn Bạch Vũ theo bản năng bịt mũi lại, hai mắt trợn to nhìn phía cuối con đường.
Còn Mặc Sĩ Cảnh Hầu lại theo bản năng tiến lên một bước, để anh nấp phía sau mình.
Lão ngũ và đại ca mở to mắt, như thể tròng mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt, lão ngũ run rẩy nhìn bóng tối, đưa tay ra, run lập cập nói: “Đại… đại ca… là lão lục…”
Gã nói, Ôn Bạch Vũ liền nhìn thấy rõ ràng một con người gầy yếu từ trong bóng tối đi ra, người gầy như thể da bọc xương, hai hốc mắt đen ngòm, không có đôi ngươi, hai tay giống như xương trắng toát, còn lôi theo một người, là lão lục của đám người đó.
Lão lục một thân đầy máu, bị kéo về phía trước, phát ra tiếng: “Xoạt… xoạt…”, đi đến đâu là kéo máu đến đó.
Ôn Bạch Vũ suýt chút nữa thì ói ra, anh chưa từng chứng kiến cảnh này, hai chân như nhũn ra, chờ chực đổ rạp xuống đất.
Thanh âm của đại ca hơi run rẩy: “Là… là bánh ú…”
Bộ xương kia nhìn thấy người, cổ họng phát ra tiếng khà khà khà, ném người trong tay đi, đôi mắt đen ngòm hướng thẳng về phía Ôn Bạch Vũ.
Anh theo bản năng lui lại, nhưng lại đυ.ng trúng tường đá, đường duy nhất để chạy đã bị bánh ú kia chặn mất, mà đường “hàng không” thì rơi xuống rất dễ, leo lên là cả một vấn đề.
Bánh ú vẫn phát ra tiếng khà khà khà kỳ quái, cảm xúc của nó càng ngày càng không ổn định, cứ nhìn anh chằm chằm, thật giống như anh là một miếng thịt kho tàu vậy!
Bánh ú và Ôn Bạch Vũ nhìn nhau mấy giây, sau đó nó lại kêu lớn hơn, đột ngột lao tới.
Anh thầm kêu hỏng rồi, mình là một công dân gương mẫu, sao đột nhiên lại thành một giuộc với đám trộm mộ thế này!
“Oành!”
Anh nhắm chặt mắt, chợt nghe thấy tiếng vang rất lớn rồi mở mắt, đập vào mắt anh là cảnh tượng bánh ú kia bị ném vào tường, đập mạnh tới nỗi khiến một cái đuốc rơi xuống đất.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu kéo tay anh, bảo: “Đi mau!”
Ôn Bạch Vũ lui về sau vài bước rồi cắm đầu cắm cổ chạy đi, lão ngũ với đại ca cũng thừa dịp bánh ú bị hắn ném vào tường không dậy nổi, chạy theo.
Ôn Bạch Vũ vừa chạy đến đường ra thì nghe thấy tiếng thét của con bánh ú kia, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu cũng quay đầu nhìn anh, hai mắt đẹp nhắm lại, lớn tiếng quát: “Đi!”
Anh bị dọa đến run rẩy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt tức giận của người kia, cắn răng, đem chủy thủ vừa dùng để chém đứt còng tay, hét lên: “Bắt lấy!”
Hét rồi dùng sức ném đi.
“Khà khà!”
Chủy thủ vừa được ném ra, hốc mắt đen ngòm của bánh ú mở lớn, nhào thân thể vụng về tới, lại bị Mặc Sĩ Cảnh Hầu đoạt mất, “Bộp!” một tiếng đón được dao.
Ôn Bạch Vũ không dám nhìn nữa, lập tức quay đầu cắm đầu cắm cổ chạy, anh chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đau đớn vang vọng khắp lối đi.
Tim anh nhảy bịch bịch, chạy hết nổi rồi, hai chân như mềm nhũn, “Hộc… hộc…” mấy tiếng ngồi phịch xuống đất.
“Hộc… hộc…”
Anh dùng sức thở hổn hển, anh thường nghĩ tới lúc mình đứng bếp, cửa cũng không bước ra nửa bước. Bây giờ làm ông chủ, thuê đầu bếp về thay, cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày chỉ cần bắt chéo hai chân nhàn nhã sống, bây giờ chơi trò thoát thân sinh tử, quả thật muốn cướp mất cái mạng già này mà.
Anh không biết mình chạy tới chỗ nào, quay đầu liền chạy bán sống bán chết, không để ý xem có lối rẽ gì không.
Bây giờ tỉnh táo lại, đầu tiên là mừng vì vừa từ chỗ chết trở về, tiếp theo là sợ bánh ú kia đuổi đến và lo lắng hơn cả là Mặc Sĩ Cảnh Hầu.
Anh nghỉ ngơi hai phút, không dám dừng lại lâu, sợ bánh ú bắt kịp mình, lồm cồm bò dậy.
Đi được mấy bước, phía trước đột ngột xuất hiện rất nhiều lối rẽ, anh nhất thời ngẩn ra, trên người không có tí trang bị nào, điện đàm cũng không, điện thoại thì bị lấy mất lúc bị bắt cóc, nếu chẳng may đυ.ng phải cơ quan thì làm sao đây?
Nếu là cơ quan thì đã tốt, ít nhất chết trong vui vẻ, còn hơn bánh ú túm được thì phải làm sao?
“Phắc! Phắc! Phắc!”
Anh kêu mấy lần, rồi tự đấy mấy cái nhưng nào có đau đâu, nghĩ thầm mình cứ nghĩ nhiều, nhất định không có cái gì đâu! Ngày bé đến chùa được một lão hòa thượng xem số mệnh cho, hòa thượng nói rằng anh phúc lớn mệnh lớn, tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc.
“Hì hì, các ngươi xem, có người kìa!”
“Thật sự là người đó!”
“Trời ơi! Ta mấy trăm năm nay vẫn chưa được nhìn thấy người đâu!”
“Cái người kia trưởng đến đẹp mắt!!”
“Tuy rằng hảo nhìn, bất quá có bị ngốc không? Một mình hắn đứng ở cửa tận năm phút, rồi còn tự tát mình, không đau sao?”
“Ta nghĩ là hắn bị lạc đường đó!”
“Cũng có thể, đường vào mộ mà chủ thượng dựng, người bình thường vào được nhưng không có ra được.”
“Ồ? Người này nhìn thực quen mắt nha! A! Ta gặp rồi! Ta gặp rồi! Ở trên mạng Đại Tống đó! Lần trước Cửu Liên Đôn với bằng hữu chung hầm với hắn đều như phát rồ lên, nói cái gì mà ở Bắc Kinh có tửu điếm, gọi là cái gì… Phúc Lâu ấy! Móng lừa đen nhà hắn vô cùng ngon, còn có cả tôm hùm đất nấu cay! Hắn nhất định là lão bảo đó! Ta nhớ tướng mạo hắn mà!!
“Vậy chúng ta dẫn đường cho hắn đi!”
Ôn Bạch Vũ căn bản không hề biết có tận mấy đôi mắt tho dõi mình trong bóng tối, đi được mấy bước liền quay đầu, nhất thời lạnh hết cả người.
Anh làm sao không nhớ rõ phía sau hai bước có pho tượng!
Hơn nữa còn là hai pho!
Ôn Bạch Vũ bạo gan đi về phía trước, đến xem mấy pho tượng, chúng đều tạc trẻ con mười mấy tuổi, hơn nữa là trang phục cổ đại.
“Ha…”
Anh đến gần nhìn, nhất thời không nhịn được bật cười, mấy pho tượng này cũng thật đáng yêu, từng pho từng pho đều mặt tròn ủm, mắt cũng tròn, mà rất sống động, thật giống như chúng đều là người sống vậy!
Chủ yếu nhất là không gợi cảm giác sợ hãi!
Ôn Bạch Vũ ngắm chán liền quay đầu tiếp tục nghiên cứu đường đi, sau đó tùy tiện bước vào một lối.
Mấy pho tượng trong bóng tối giật giật, đôi mắt to đáng yêu vụt sáng.
“Hắn đi thế nào?”
“Trời ơi!! Hắn rẽ vào hướng để đến phòng mộ của chủ thượng rồi!”
“Hắn căn bản không hiểu chúng ta đang dẫn đường cho hắn!”
“Đáng sợ nhất, là hắn đi đường không nên đi!”
“Nếu chủ thượng bị quấy rầy khi đang nghỉ ngơi, nhất định ngài sẽ rất tức giận…”
“Tính khí của thủ thượng từ trước đến giờ đều không tốt…”
“Vậy phải làm sao?”
Ôn Bạch Vũ cứ thế đi vào trong, đường đi càng ngày càng trống trải, hành lang bắt đầu có những bức tranh khắc trên tường, đều là những bức họa tinh tế. Ôn Bạch Vũ đột nhiên nghĩ, chẳng có lẽ anh đã bước vào nơi không được bén mảng đến?
Lúc anh dừng chân, chuẩn bị quay lại, thì có thứ gì lạnh lẽo đột nhiên chạm vào người, đồng thời có âm thanh khàn khàn quát to: “Tiếp tục đi về phía trước!”
Ôn Bạch Vũ nhận ra, là lão ngũ.
Gã nói: “Đừng có giở mánh, nếu không tao bắn cho mày một phát!”
Anh hết cách, đành phải đi về phía trước, đi rất chậm, nói: “Vừa nãy chạy bàn nhà tôi cứu mấy người, các anh chạy đã không tính rồi, giờ còn chĩa súng vào tôi, đây là cách mấy người trả ơn sao?”
Gã cười lạnh: “Đừng làm tao cười. Cảm tạ? Đã xuống mộ rồi, có thể sống hay không thì nói, chứ đừng có bảo tao mở miệng cảm ơn.”
Ôn Bạch Vũ chậc chậc hai tiếng, không nói thêm.
Đại ca nói: “Lão ngũ, đừng nhiều lời với nó, đi nhanh.”
Ba người tiến về phía trước, đi không xa, phía trước đột nhiên thoáng hẳn, lão ngũ đột nhiên kêu to: “Nhìn! Mau nhìn! Là Hoàng Tràng Đề Thấu! [1]! Là Hoàng Tràng Đề Thấu!”
Mí mắt Ôn Bạch Vũ giật giật, anh không biết cái gì gọi là Hoàng Tràng Đại Thấu, anh chỉ chuyên nghiên cứu tràng (ruột) vịt, tràng ngỗng, chứ cái Hoàng Tràng gì đó này lần đầu nghe thấy.
Trước mắt là một bức tường rất cao, thoạt nhìn rất hoàng tráng, mặt tường màu vàng nhạt, mà kỳ quái chính là hình như tường này được dựng lên từ gỗ, từ góc độ của bọn họ nhìn sang, có thể nhìn thấy cả đám mối đang chúc đầu vào.
Hai người đàn ông đi tới, giữa bức tường gỗ còn một cánh cửa, chỉ để cố định Hoàng Tràng.
Lão ngũ giục: “Nhanh! Chúng ta nhanh đào chỗ này! Nếu đã có Hoàng Tràng Đề Thấu thì sẽ là quý tộc, nói không chắc còn là vua chúa! Lần này chúng ta phát đạt rồi!”
Ôn Bạch Vũ nhìn gã hưng phấn, trong lòng thầm bổ sung một câu, không chừng có bánh ú, còn là bánh ú sống mấy ngàn năm nữa! Vạn nhất có y hệt trên TV, sống dậy thì làm sao đây?
Gọi là… không phải vì nó giống ruột vịt, ruột ngỗng, mà là Bách Mộc, bỏ đi vỏ ngoài thì bên trong có màu vàng, vì thế gọi là Hoàng Tràng.
Hoàng Tràng Đề Thấu là quách dành cho cấp bập vua chúa.
Hai tên kia bỏ balo xuống, sử dụng công cụ mang theo để cạy cửa, quách ở mộ thất này đặc biệt sáng ngời.
Ở giữa phòng có một cái quan tài, bốn phía đều đặt nến, những cây nến này đều được đốt khiến quan tài được lửa bao bọc, phi thường sáng,
Anh không khỏi lẩm bẩm: “Quá tà môn…”
Nến để đốt cần không khí, này hoàng ruột quách là phong bế. Kể cả không có kín bưng, nhiều nến như vậy. mà một cái cũng không tắt, hơn nữa mộ thất này là đồ cổ, nói ít thì là mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm, quả thực đúng là chuyện cười xuyên lục địa!
Lão ngũ và đại ca liếc nhau, sau đó lão ngũ giơ súng lục lên, nói Ôn Bạch Vũ: “Mày, cầm gậy sắt, cạy nắp quan tài, xem bên trong có gì.”
Ôn Bạch Vũ: “…”
Anh đặc biệt muốn chửi má mày! Gã thấy anh bất động, trừng mắt quát: “Nhanh lên!”
Anh cũng lườm gã một phát, nhưng hảo hán không thua thiệt cái trước mắt, nếu mình thực sự không nhấc chân, thì hai gã kia thể nào cũng bắn.
Anh nhặt gậy sắt lên, cây gậy này trông rất đặc thù, một đầu tạo hình cái móc, đầu kia là đao nhọn.
Anh đem mặt đao luồn vào kẽ hở giữa nắp và thân quan tài, trong lòng lẩm bẩm: “A di đà phật… A di đà phật… Con là bị ép, làm ơn đừng là bánh ú…”
“Cạch!”
Một tiếng vang thanh thúy…
Ôn Bạch Vũ sợ hết hồn, nắp quan tài không đóng chặt, anh chỉ cần bậy nhẹ nhàng là cái nắp đã bật lên rồi.
“Mở ra!”
Lão ngũ kích động hơn cả, xông tới đầu tiên, đẩy anh ra.
Nắp quan tài mới chỉ mở một góc, chưa thể nhìn thấy hết, nhưng không khó để nhìn ra, bên trong bảo tồn một bộ thi thể đàn ông nguyên vẹn.
Người này mặc áo bào cổ đại màu trắng, lẳng lặng nằm trên trong. Quan tài còn đầy nước nhưng không rõ là loại nước gì, bảo tồn thi thể rất tốt, thậm chí còn có thể thấy được độ co dãn của da.
Vóc người thi thể không có cao, có chút mảnh mai, hai tay để trước bụng, không nhìn được mặt vì bị một cái mặt nạ vàng che mất.
“Đại… đại ca! Chúng ta phát tài rồi! Anh nhìn đi!”
Lão ngũ nói, tay liền đưa ra định gỡ mặt nạ vàng xuống.
“A!!”
Ngay lúc đó, gã đột nhiên kêu thảm, sau đó ngã nhào trên mặt đất, gã ôm lấy vai, một viên đá nhỏ “Lộc cộc… lộc cộc…” lăn sang bên cạnh.
Ôn Bạch Vũ theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một người đi vào Hoàng Tràng, trên người hắn có vết máu cùng mồ hôi nhưng không một chút chật vật, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm, đôi mắt xinh đẹp híp lại, khiến người khác cảm nhận được sự uy nghiêm.
Là Mặc Sĩ Cảnh Hầu!
Mặc Sĩ Cảnh Hầu đi tới, trên tay còn nắm Long Lân chủy thủ Ôn Bạch Vũ ném cho, đôi mắt lạnh lùng đảo qua chỗ hai tên kia: “Đừng có động vào bất kỳ thứ gì… Nếu không, tao sẽ gϊếŧ chúng mày.”
—————
[1]: Hoàng Tràng Đề Thấu là một loại phương thức chôn cất, bắt đầu tại cổ đại, dùng rất nhiều trong thời Hán cực thịnh, sau nhà Hán rất ít dùng, chuẩn xác một chút, sau Tây Hán là thời Đông Hán, ít khi dùng tới.
Hoàng Tràng Đề Thấu chính là vật liệu gỗ, toàn bộ đều là dùng gỗ cây Bách Mộc Phương lột vỏ, dùng gỗ màu vàng nhạt mà có tên là Hoàng Tràng.Hoàng Tràng Đề Thấu hợp lại, chính là gỗ Bách Mộc Phương đóng chung quanh quan tài gianh riêng cho đế vương sử dụng, đắp lên phía trên nắp hầm, giống như một căn phòng, bên ngoài còn có phòng.
Sử dụng “Hoàng Tràng Đề Thấu” làm phương thức mộ táng, từ một phương diện nào đó nói lên thân phận và địa vị của chủ nhân, một phương diện khác cũng là có lợi cho quan tài, tránh bị hư hao.
Căn cứ Hán đại lễ chế, Hoàng Tràng Đề Thấu gồm tử ©υиɠ, tiện phòng, bên ngoài tàng quách cũng là một bộ phận trọng yếu của lăng mộ đế vương, nhưng nếu được triều đình ban thường đặc biệt, cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể sử dụng.Mà Hán Đại đại tướng Hoắc Quang sau khi chết, Hán Tuyên Đế “Ban cho tử ©υиɠ, tiện phòng, Hoàng Tràng Đề Thấu một cỗ” mà danh tự “Hoàng Tràng Đề Thấu” cũng được ghi lại trong văn hiến, được ghi lại trong Hán Thư, Hoắc Quang Truyện. (Tìm hiểu tại: Nhà của Mỡ (SEAL =^.^=))