"Ha ha." Tô Hạ cười cười rồi ngã vào trong lòng người đàn ông, tay cô càng ngày càng đi xuống và kéo khóa kéo quần âu xuống. Bàn tay cô luồn vào, cầm lấy côn ŧᏂịŧ rồi vuốt lên vuốt xuống.
"Chà.. Anh trai tôi thật lớn."
"Ca ca, chúng ta làm đi." Lục Xuyên bừng tỉnh, sắc trời đã sắp hửng sáng, ánh sáng trong phòng ngủ mờ mịt, hơi thở của anh có chút nặng nề, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng.
Là một giấc mộng.
Nhắm mắt lại, hình ảnh da^ʍ mỹ trong giấc mộng hoang đường kia phảng phất như muốn phá l*иg thoát mà ra. Phản ứng thân thể mãnh liệt khiến Lục Xuyên phiền não không thôi, đôi mắt hỗn độn dần dần thanh tỉnh, anh vén chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm.
Một lát sau, có tiếng nước chảy róc rách vang lên.
…
Tô Hạ cho rằng mình dậy sớm lắm rồi, nhưng vẫn có người dậy sớm hơn cô nữa. Dương Lộ nấu một bàn bữa sáng kiểu Tây, nhìn thì bình thường, nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo và tốn nhiều tâm tư, nên rất hợp khẩu vị của Lục Trấn An.
"Tiểu Hạ không ngủ được à?" Lục Trấn An thấy Tô Hạ đang ngáp.
Tô Hạ hơi thất thần.
Dưới khăn trải bàn, Dương Lộ dùng sức đạp chân cô một cái.
"Lần đầu tiên con được ở trong một căn phòng lớn như vậy nên quá hưng phấn, cho nên ngủ có chút muộn ạ." Tô Hạ cười ngọt ngào, "Cảm ơn chú Lục đã quan tâm con ạ. ”
Tối qua cô ngủ muộn là thật. Bởi vì tính tình của anh trai không tốt lắm.
Tối qua, cô chưa kịp ra tay đã bị ném ra khỏi cửa.
“Đứng lại!” Lục Trấn An liếc mắt nhìn thấy Lục Xuyên từ cửa sau đi vào, liền lạnh giọng quát lớn.
Một giây trước ông còn đang nói đùa với Dương Lộ, một giây sau liền nhíu mày tức giận.
"Nói anh tối qua trở về ăn bữa cơm cùng dì Dương với em gái, sao anh không về? Điện thoại cũng không nghe!”
Lục Xuyên cũng không quay đầu lại, "Bận. ”
"Bận! Bận! Bận! Tôi thấy anh muốn tạo phản thì có!”
Dương Lộ dịu dàng khuyên nhủ, "Lão Lục, đừng nổi nóng với đứa nhỏ, người trẻ tuổi nên bận rộn một chút, tương lai còn dài, vẫn có nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm mà. ”
Bước chân Lục Xuyên vẫn không dừng lại, anh đi tới cửa, sau lưng truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: "Đúng vậy, tương lai còn dài.”
Chính là thanh âm này.
[Anh trai, chúng ta... Làm đi. 】
Lục Xuyên nhắm mắt lại, ngũ quan lạnh lùng. Tay áo sơ mi bị kéo nhẹ, Lục Xuyên theo bản năng hất đối phương ra, Tô Hạ lui về phía sau nửa bước, tay vẫn còn cứng đờ giữa không trung, nhưng khóe miệng cô đã nhếch lên.
“Chú Lục nói, anh tiện đường nên sẽ đưa em đi học."
“Anh, chúng ta đi thôi.”
Cô đứng quay lưng về phía hai người lớn tuổi, bộ dáng hoàn toàn khác với biểu hiện ngoan ngoãn lễ phép vừa rồi.
"Tiểu Hạ vừa mới chuyển tới đây, còn chưa quen đường." Lục Trấn An trực tiếp ra lệnh, "Anh đưa em ấy đi đi!”
Tô Hạ quay đầu lại lễ phép nói cảm ơn, "Cám ơn chú, hẹn gặp lại chú ạ.”
Cô thay giày xong, xách cặp chạy vài bước đuổi theo anh. Lớp 12, còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Dương Lộ lại vừa chuyển vào nhà họ Lục, Tô Hạ không thể đi qua nửa thành phố để đi học mỗi ngày được, nên Lục Trấn An đã giúp cô chuyển trường về gần nhà.
"Xuống đi."
Tô Hạ đối với sự lạnh lùng của Lục Xuyên không thèm để ý chút nào, sau khi thắt dây an toàn xong, thậm chí cô còn đưa tay cầm một chai nước và mở nắp uống.
Cô hơi cúi đầu, thành tâm thành ý, "Về chuyện tối hôm qua, em xin lỗi. ”
Đồng phục học sinh không thể che được đôi chân đang khép chặt, bàn tay trắng nõn đè lên làn váy, cô khẽ thở dài một tiếng, ngữ điệu thong thả, giống như đang nỉ non, "Hôm qua em ăn cơm tối chưa no, đói không ngủ được, lại sợ đánh thức người trong nhà nên mới đi ra nhà sau tìm đồ ăn."
"Nhưng cũng bởi vì em quá thích anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích. ”
“Anh trai… Rất ghét em sao?”
Lục Xuyên nắm chặt vô lăng đến nỗi khiến khớp xương trở nên trắng bệch.