Xuyên Thành Tiểu Thuyết Gia Thiên Tài

Chương 29: Thẻ Mới

Ngày 20 tháng 5, Giản Tĩnh kết thúc buổi tập gym, sau khi tắm vòi sen xong cô mở tủ chứa đồ ra, thấy trên điện thoại hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Khang Mộ Thành.

Cô vừa thấy lạ vừa ngạc nhiên, vội gọi lại: "Anh tìm em có việc gì vậy?”

“Ừ.” Giọng điệu của Khang Mộ Thành rất nhẹ nhàng, có thể cảm nhận được niềm vui của anh qua sóng điện thoại: "Anh có tin muốn nói cho em biết, em ở đâu?”

“Phòng tập.” Cô tò mò hỏi: "Tin gì vậy?”

Khang Mộ Thành hỏi: "Hôm nay là ngày 20, em nói thử xem."

“520?” Giản Tĩnh càng thấy kỳ lạ: "Ngày lễ tình nhân?”

"..." Khang Mộ Thành đành phải tự nói câu trả lời: "Hôm nay là lễ trao giải liên hoan phim. Phim ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ đoạt giải rồi, ban giám khảo sẽ trao giải."

Giản Tĩnh ‘Ồ’ một tiếng: "Vậy thì tốt."

Khang Mộ Thành im lặng, sau đó hỏi: "Có phải em không biết đây là giải thưởng gì đúng không?"

Giản Tĩnh: "Là giải thưởng lớn."

"Đây là một giải thưởng rất có giá trị. Chúng ta rất may mắn. Năm nay tổ chức vào tết Nguyên Tiêu. Đối thủ cạnh tranh có lợi nhất của chúng ta gặp phải một vấn đề nhạy cảm, cuối cùng giải thưởng lại rơi vào phim ‘Trốn tìm’. Chậc chậc, lúc đầu anh vẫn nghĩ là không được, ai mà ngờ thời tới cản không kịp."

Khang Mộ Thành rất hào hứng, anh nói nhiều hơn bình thường: “Mặc dù là một phim đoạt giải, nhưng chuyện này cũng rất tốt cho em."

“… À.” Không phải Giản Tĩnh không vui, chỉ có điều cô lại mất đi cảm giác kích động mà nhiều hơn cảm giác tiếc nuối. Cô tiếc thay cho một ‘chính mình’ khác không bao giờ đợi được đến ngày này.

Nhưng cô che giấu rất kỹ: "Khi nào thì phim được phát hành ở trong nước?"

“Vốn dĩ là ngày 1 tháng 5, nhưng đạo diễn Đinh đã đẩy lùi lịch chiếu. Ông ta muốn đánh cược một lần, cuối cùng ông ta thắng rồi.” Khang Mộ Thành nói: "Đừng lo, em nhất định sẽ được mời đến buổi công chiếu.”

Giản Tĩnh không khỏi mỉm cười: "Em đã bắt đầu thấy mong đợi rồi đấy."

“Chúng ta cùng chờ tin vui.” Khang Mộ Thành nói.

Sự thật cũng đúng như anh nói, đợi đến bảy tám giờ tối trên mạng đã có rất nhiều tin tức. Lực lượng chính đương nhiên là nhà sản xuất, các tài khoản giải trí lớn đều đã tung ra các tin tức có liên quan.

Đạo diễn Đinh có tài khoản Weibo riêng, ông ta đã viết một bài đăng nhỏ khoảng tám trăm chữ, kể rõ hành trình tinh thần của mình, cảm ơn nhà sản xuất và bạn bè đã ủng hộ, khen ngợi kỹ năng diễn xuất của nam diễn viên, nhân tiện tỏ vẻ khiêm tốn, cũng không quên nhắc tới Giản Tĩnh, có thể nói là cái gì cũng có, rất biết cách làm người.

Đương nhiên nhà xuất bản Kim Ô sẽ không bỏ qua cơ hội này. Họ phát hành danh sách ảnh của bộ ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’, tặng sách, kèm theo đường link mua sách của các trang web bán sách lớn.

Giản Tĩnh tò mò truy cập vào trang web mua sắm, tận mắt thấy doanh số bán hàng hàng tháng tăng vọt từ 300 lên hơn 5.000, hơn nữa con số này vẫn đang tiếp tục tăng.

Chỉ qua một đêm mà chuyện đã thay đổi hoàn toàn.

Phải biết là đây đã là sách cũ từ ba năm trước đấy! Không hưng phấn đến mức phát sốt vì chuyện này là nói láo, cô đã uống hết nửa chai rượu vang đỏ là bằng chứng tốt nhất. Tuy nhiên, dù ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ có thành công đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng là thành công của một Giản Tĩnh khác. Cho dù hai người có cùng linh hồn, có cùng hình ảnh ở bên kia tấm gương của nhau nhưng vẫn có sự khác biệt.

Cô mừng cho ‘bản thân’, nhưng không cho rằng đây là thành công của mình.

Cảm giác khác biệt rất tinh tế này khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại, không bị choáng váng vì chuyện vui này.

Ngoài ra, cô cũng có chuyện còn đáng mừng hơn.

Khi ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ lên hot search thì hệ thống lại xuất hiện nhắc nhở.

[Hệ thống: Danh tiếng của ký chủ đã được nâng lên rất nhiều, đạt tiêu chuẩn để mở một lần rút thưởng có giới hạn, một nhóm thẻ mới đã được mở khóa.]

[Hệ thống: Nhóm thẻ rút có giới hạn thời gian mở tùy theo danh tiếng của ký chủ. Bây giờ cô đang ở giai đoạn ‘có một ít tiếng tăm’, có thể rút ba tháng một lần.]

[Hệ thống: Ký chủ có rút muốn rút thẻ giới hạn không?]

Giản Tĩnh không ngờ sẽ lại còn có một nhóm thẻ mới để rút, vì vậy cô không khỏi tò mò: "Rút."

[Đang rút thẻ giới hạn.]

[Hoàn thành rút thẻ.]

[Tên: Thẻ trạng thái - sức tập trung 30%.]

[Nội dung mô tả: Mức độ tập trung tăng lên 30%, giúp bạn có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với các cuộc khủng hoảng.]

[Ghi chú: Thẻ trạng thái có thể được mở hoặc hủy bất kỳ lúc nào.]

Thần kỳ quá, lại còn có loại thao tác này sao?

Cô lập tức sử dụng thẻ mới, kết quả là bảng nhân vật trước đó cô luôn xem nhẹ đã có thay đổi mới.

Tên: Giản Tĩnh

Giới tính: Nữ

Tuổi: 20

Danh vọng: Có một ít tiếng tăm (có thể có một hai người qua đường biết bạn là ai)

Trạng thái: Sức tập trung 30% Thể chất: 5 (Hậu quả của việc thức đêm)

Sức mạnh: 5 (Tuyệt đối đừng vật tay với người khác)

Độ nhanh nhẹn: 7 (Nhạy cảm hơn người thường một chút)

Bộc phát: 5 (Bạn sẽ hối hận vào khoảnh khắc sinh tử)

Sức bền: 5 (Sức bền của bạn rõ ràng không tốt)

Tài năng: Sáng tác văn học (Đã khóa)

Kiến thức: Truy vết học (Sơ cấp), mật mã học (Sơ cấp)

Kỹ năng: Quan sát (Sơ cấp)

Đạo cụ: Kẹo hồi phục (2/5), kính công nghệ đen (thiết bị nhìn ban đêm, thành phần chính)

Điểm hiện tại: Điểm giá trị dũng khí 20 điểm, điểm giá trị cống hiến đặc biệt 10 điểm.

Cô thử sử dụng trạng thái mới một lúc, rất dễ sử dụng, bộ não vốn vẫn còn lại một chút độ ấm lập tức trở lại trạng thái bình thường, cô bắt đầu nghĩ xem bộ phim ‘Trốn tìm’ sẽ ảnh hưởng đến mình như thế nào.

Câu trả lời là doanh số bán sách cũ sẽ tăng lên, có lẽ sách mới sẽ mang đến một làn sóng, địa vị của cô sẽ càng cao hơn.

Sau đó thì không còn gì nữa.

Bên kiếm được lợi nhuận cao nhất là nhà sản xuất, các đạo diễn và diễn viên sẽ kiếm được rất nhiều danh tiếng và tiền tài, cô là tác giả nguyên tác lại không có gì.

Cho nên phấn khích làm gì chứ? Tắm một cái rồi đi ngủ thôi.

Cô bình chân như vại, nên làm gì thì làm cái đó, cho đến khi Khang Mộ Thành nói với cô rằng buổi công chiếu ra mắt của ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ là vào ngày 1 tháng 6, lúc đó cô cần phải có mặt.

Thời gian diễn ra buổi lễ ra mắt là bảy giờ tối, Khang Mộ Thành gọi điện cho cô nói chiều nay anh có cuộc họp, không rảnh đến đón cô, nên nhờ tài xế công ty đi đón thay.

Mặc dù tài xế của công ty đưa đón tác giả là chuyện rất bình thường, nhưng Giản Tĩnh không muốn phiền phức như vậy, cô thích tự mình lái xe hơn. Trên đường đi cô gặp lúc giờ cao điểm buổi tối sau khi tan tầm, xe bị tắc nghẽn một lúc nên khi đến buổi chiếu ra mắt thì đã gần sáu giờ bốn mươi mấy phút.

Khách mời đã đến kín 80% hội trường, có một số nhà phê bình phim, một số nhân vật của giới truyền thông và một số gương mặt không quen thuộc.

Giản Tĩnh không có ý định chào hỏi với người khác, vì vậy liền tìm một chỗ ngồi xuống chờ khai mạc.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cô Giản, đã lâu không gặp.” Cùng lúc đó, một khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh chợt xuất hiện trong tầm mắt.

Bà Tần.

Không, có lẽ lúc này nên sửa thành bà Lưu Bảo Phượng.

"Bà Tần… à không, bà Lưu..." Giản Tĩnh sửng sốt, nhất thời không tìm được từ thích hợp.

“Chỉ là cái danh xưng thôi mà, cô Giản cứ gọi thoải mái.” Thái độ của Lưu Bảo Phượng rất ôn hòa, không có chỗ nào giống như một kẻ tình nghi gϊếŧ người.

Giản Tĩnh lập tức bật trạng thái ‘tập trung’, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại. Cô chọn một cái tên có ý nghĩa riêng: "Bà Lưu, không ngờ lại gặp bà ở đây."

Lưu Bảo Phượng cười nói: "Mặc dù tôi không hiểu về phim ảnh lắm, nhưng nhà sản xuất của phim này là bạn của tôi. Muốn lấy một tấm thiệp mời đến đây cũng không khó."

Giản Tĩnh chú ý tới cách bà ta dùng từ ‘muốn’ kia nên liền hỏi: "Bà rất có hứng thú với bộ phim này sao?"

“Tôi quan tâm đến cô Giản hơn.” Lưu Bảo Phượng nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn xem câu chuyện của cô.”

Giản Tĩnh ngồi xuống, vuốt phẳng góc váy: "Những người tới đây hôm nay đều là đạo diễn hoặc diễn viên. Bà tới đây vì tôi thực sự khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”

Lưu Bảo Phượng cười nhẹ, không trả lời.

Các chỗ ngồi xung quanh lần lượt có người đến, không còn thích hợp để trò chuyện, hai người cũng nói đến mức là dừng, không nói thêm gì nữa.

Phim đã bắt đầu.

Một bầu trời xám xịt xuất hiện trên màn hình lớn, hòn đảo trong tầm nhìn xa giống như một bóng đen của biển sâu, làn sương mờ ảo, tông màu xám và ảm đạm tràn khắp màn hình.

Ống kính chuyển đi, một người đàn ông say rượu hùng hổ giận dữ và một người phụ nữ tóc tai bù xù, dáng vẻ tiều tụy xuất hiện trong căn phòng.

Người đàn ông đang phàn nàn rằng anh ta không thể kiếm được tiền, trách người phụ nữ quá vụng về, còn mang theo một cục vướng víu. Người phụ nữ khúm núm, thức ăn trên bàn đơn giản và tồi tàn.

Từng chai rượu chất lượng thấp kém được đổ ra, người đàn ông uống say, còn người phụ nữ thì đi đổ phần thức ăn còn lại vào một cái tô, cô ta đi qua gian bếp hẹp, mở căn phòng chứa đồ chật chội rồi chuyền thức ăn vào: "Ăn đi."

Tay đứa trẻ vươn ra khỏi căn phòng chứa đồ, gầy trơ xương.

Người phụ nữ không nói gì, vội vàng bước nhanh lên lầu, trong phòng ngủ trên lầu có một đứa bé đang khóc ‘oa oa’.

Đoạn độc thoại bắt đầu: "Tôi sinh ra trên một hòn đảo vắng vẻ, cha tôi mất sớm, để lại hai mẹ con. Năm tôi bốn tuổi, mẹ tôi tái hôn và lấy một người nghiện rượu. Ông ta ghét tôi, chỉ muốn tôi chết ngay đi, cũng ghét cả mẹ tôi, tôi không hiểu tại sao lại như vậy... "

Hình ảnh thay đổi, đứa trẻ được quấn trong tã lót dần lớn lên, mối quan hệ giữa người đàn ông và người phụ nữ cũng dần dịu bớt, thỉnh thoảng có thể thấy được sự ấm áp. Chỉ có đứa trẻ độc thoại kia luôn ở ngoài ống kính như một người ngoài cuộc.

"Em trai của tôi lớn lên, mẹ tôi và ông ta đều thích em trai tôi, nhưng tôi ghét nó, nó quá xấu xa.”

Ống kính chuyển sang cảnh những lần đùa ác của người em trai, cố tình cho phân vào bát cơm của anh trai, khạc nhổ vào người cậu bé, nói dối người lớn rằng anh trai bắt nạt mình... Diễn viên nhỏ rất xinh, đôi mắt ngây thơ, cậu bé không phải là một tên nhóc ác ma, chỉ thuần túy là cảm giác chơi vậy rất vui.

Cái ác tự nhiên và cái ác vô tri, kết hợp với sự trong sáng và đáng yêu của trẻ thơ vô cùng hài hòa.

"Năm 2000, vào một ngày sương mù, ba và mẹ đều đi ra ngoài, em trai tôi đòi chơi trò trốn tìm. Tôi không muốn nhưng không đồng ý thì nó sẽ mách với ba. Vì vậy, tôi bắt buộc phải chơi với nó."

"Chỉ là lúc đó tôi không ngờ rằng trò trốn tìm này lại thực sự kéo dài suốt cả cuộc đời tôi."

Lời bộc bạch kết thúc, bộ phim đi vào chủ đề chính.

Diễn biến tiếp theo là cốt truyện của ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’.

Hai anh em chơi trốn tìm, em trai trốn, anh trai đi tìm, sau khi đếm đến một trăm người anh trai đi tìm quanh nhà nhưng không tìm thấy bóng dáng em trai đâu.

Em trai đã biến mất.

Anh trai, cha mẹ và hàng xóm đã lục tung cả hòn đảo lên nhưng vẫn không tìm thấy cậu bé. Người cha đánh người anh trai gần chết, sau đó phải nhờ có người mẹ cầu xin cậu bé mới may mắn được sống sót.

Cậu bị sốt cao, bất tỉnh nhân sự, trong cơn mơ màng dường như có người nói với cậu rằng: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Người anh trai không biết người này là ai, cậu mê man ngủ thϊếp đi.

Vài ngày sau, xác người em nổi lên trên biển, bị đàn cá gặm nhấm không còn nhìn rõ mặt mày ra sao. Trên đảo chỉ có một đồn cảnh sát, không có bác sĩ pháp y và lực lượng cảnh sát cũng rất hạn chế, cuối cùng họ kết thúc vụ án với kết luận là rơi xuống nước ngoài ý muốn.

Không có ai nghi ngờ, ngoại trừ người anh trai.

Chỉ có cậu biết em trai bị chính mình đẩy xuống lầu, tử vong tại chỗ. Cậu rất sợ hãi nên đã giấu em trai của mình trong nhà kho dưới tầng hầm.

Tại sao xác của người em lại xuất hiện trên biển?

Người anh đã mang theo nỗi nghi ngờ trong lòng suốt mười năm. Năm 2010, vào một ngày sương mù khác, một người bạn cùng lớp đã biến mất, bặt vô âm tín.

Hình ảnh bộ quần áo cậu ta mặc khi xuất hiện lần cuối trải dài khắp các con đường, ngõ hẻm, đánh thức nỗi ký ức đã ngủ say của người anh trai.

Cậu đã nhìn thấy người này vào ngày em trai mình chết.

Cậu đã gặp một người của mười năm sau.

Thì ra trên hòn đảo nhỏ này trong một ngày sương mù đặc biệt sẽ phát sinh hiện tượng thời không giao thoa dị thường. Khi sương mù tan đi mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu.

Người anh trai năm 2010 du hành ngược thời gian về năm 2000 và tự giúp mình hủy thi diệt tích. Bóng đen mà cậu nhìn thấy vào năm 2000 thực ra là chính mình của mười năm sau.

Trong lúc ném xác thì người bạn cùng lớp đã vô tình đi ngang qua và phát hiện ra, người anh trai không ngừng kiếm cớ che đậy và suýt thành công, không ngờ người bạn cùng lớp lại nhớ ra vụ mất tích mười năm trước và hiểu rằng anh ta chính là kẻ sát nhân.

Anh ta đành phải gϊếŧ chết bạn học, chôn xác sau khu rừng nhỏ, sau đó lại trở về năm 2010.

Cảnh sát không nghi ngờ anh ta, vì anh ta hầu như không tương tác với các bạn cùng lớp. Tuy nhiên, một trận mưa lớn đã phơi bày thi thể bị chôn vùi trong rừng.

Vào năm 2010 việc xác định danh tính bằng DNA đã không còn là việc khó, có lẽ không lâu nữa cảnh sát sẽ tìm ra điểm bất thường. Tệ hơn nữa là anh ta đã đánh mất thẻ sinh viên vào năm 2000.

Nếu bị cảnh sát phát hiện thì chắc chắn họ sẽ nghi ngờ.

Anh ta quay trở lại khu rừng nhỏ để tìm kiếm, nhưng tình cờ gặp được một bạn nữ cùng lớp phải lòng anh ta. Cô bắt chuyện với anh ta, nhưng không biết người thiếu niên này đã nổi lên ý muốn gϊếŧ người.

Người anh trai mời cô gái đến bãi biển, nhân cơ hội đó đẩy cô xuống biển, giả tạo chứng cứ và lời khai, chuẩn bị hướng sự chú ý của cảnh sát sang người đối phương.

Tuy nhiên, sau khi anh ta gϊếŧ cô gái thì BUG thời không lại mở ra một lần nữa, cơ thể cô gái lại biến mất.

Vì vậy mà lời khai đã được chuẩn bị tốt lại trở nên rất kỳ quặc, ngược lại khiến cảnh sát nghi ngờ anh ta.

Một lời nói dối cần vô số lời nói dối để đắp vào và một lần sai lầm cần lấy đi mạng sống của ba người để bù đắp.

Tuy nhiên, sai chính là sai. Nam chính xuyên qua thời không rất nhiều lần để bù đắp lỗi lầm nhưng sẽ luôn phạm phải sai lầm khác, có rất nhiều thứ dù thời gian quay ngược trở lại cũng không thể thay đổi.

Trốn tìm với chính mình thì sẽ không bao giờ có kết quả.

Cuối cùng, anh ta quyết định tự tử và kết thúc trò chơi kéo dài đằng đẵng này.