Xuyên Thành Tiểu Thuyết Gia Thiên Tài

Chương 16: Hiện Trường Giả

Giản Tĩnh loại trừ Tả Hinh đầu tiên. Cô ấy nhằm vào Vương, có khả năng là đang chuyển dời hiềm nghi, nhưng là một nữ sinh, cô ấy không cách nào di chuyển thi thể lên tầng bốn.

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ 22:40 xuống lầu, 23:05 trở về, có hai mươi lăm phút hành tung không rõ, thời gian cũng đầy đủ nhất.

Đạo cụ Đặng 22:10 đi phòng vệ sinh, mười lăm đến ba mươi phút thì về phòng học, sau 22:40 lại đi WC lần nữa, tổng cộng rời đi hai lần. Thận cậu ta không tốt đến thế à, một giờ đi WC hai lần?

Nam chính La sau 22:40 đi WC, 23:05 đi dặm lại phấn, cũng có hai khoảng thời gian. Nếu lần đầu tiên đi ra ngoài đã gϊếŧ Đường, cũng nấp ở nơi nào đó của khu dạy học, lần thứ hai kéo cô ấy lên lầu cũng có thể tránh được Vương và Hồ bên ngoài.

A, toang rồi.

Nếu lúc trước không bảo La với Đặng đi ra ngoài, đế giày của bọn họ có dính bùn đất hay không sẽ là chứng cứ vô cùng có lợi, nhưng bị một tay cô phá hư rồi.

Giản Tĩnh đột nhiên nhớ tới việc này, hối hận không thôi.

Cô vốn định nếu như Hồ và Vương xuống lầu, có lẽ sẽ cho bọn họ cơ hội tiêu hủy chứng cứ phạm tội, lại không nghĩ tới thông minh lại bị thông minh hại.

Xong rồi, còn có manh mối nào khác hay không?

Giản Tĩnh suy ngẫm một lát, vẫy tay ý bảo camera Vương: “Chúng ta nói chuyện.”

Camera Vương: “Tôi với cô không có gì để nói.”

“Cảnh sát tôi quen bảo tôi hỏi cậu mấy câu.” Việc gấp, Giản Tĩnh đã không hề gánh nặng mà lấy người mới quen biết cáo mượn oai hùm: “Cậu không muốn thoát khỏi hiềm nghi sao?”

Camera Vương mấp máy khóe miệng, đi cùng cô ra ngoài.

Hai người ở hành lang cuối trò chuyện bí mật.

“Tôi muốn biết Đường Vũ Nhiên nói gì với cậu.” Giản Tĩnh nói: “Không cần vội từ chối tôi, bây giờ hiềm nghi của anh rất lớn, nhưng tôi cảm thấy, có lẽ có người đang hãm hại cậu.”

Lực chú ý của camera Vương quả nhiên bị dời đi: “Ai hãm hại tôi?”

“Đương nhiên là hung phạm.” Giản Tĩnh hướng dẫn từng bước: “Chỉ có tìm được hung phạm, cậu mới có thể chứng minh mình vô tội, không phải sao?”

Sắc mặt camera Vương biến ảo nhanh chóng, rốt cuộc nói ra: “Cũng không có gì, lúc trước cô ấy hỏi tôi, có muốn chụp tác phẩm để lấy giải thưởng không, nếu muốn, hôm nay làm theo lời cô ấy nói đi.”

“Đây là nội dung nói chuyện của hai người ở hoa viên nhỏ?”

“Không phải. Lúc đó cô ấy nói với tôi, muốn tôi mười một giờ đi tìm cô ấy chụp ngoài lề, nhất định phải nghiêm túc chụp.” Camera Vương gãi đầu: “Cứ như vậy, hết rồi.”

Giản Tĩnh không chớp mắt mà nhìn mặt cậu ta: “Anh không biết ‘kế hoạch’ của cô ấy?”

Camera Vương hỏi lại: “Kế hoạch gì?”

“Kế hoạch chụp ra tác phẩm đoạt được giải.” Giản Tĩnh hỏi: “Hoàn toàn không biết gì cả? Chắc chắn?”

“Chắc chắn, tôi thật sự không biết gì cả.” Camera Vương bực bội nói.

Giản Tĩnh gật đầu, thả cho cậu ta rời đi, kêu Đạo cụ Đặng ra.

Đạo cụ Đặng nói thẳng: “Có manh mối gì, hay là hoài nghi tôi?”

“Anh phụ trách tất cả đạo cụ quay chụp của câu lạc bộ.” Giản Tĩnh hỏi: “Tôi muốn biết anh đã mua thứ gì, có tiện cho tôi xem giấy tờ không?”

Đạo cụ Đặng do dự, lấy điện thoại ra, tìm đơn hàng mua cho cô xem, bên trong bao gồm một loạt đạo cụ phim kinh dị như: Tóc giả, quần áo diễn, huyết tương, bộ xương khô…

“Hôm nay đã dùng huyết tương chưa?” Cô xem rất cẩn thận: “Dùng hết mấy túi, còn thừa bao nhiêu?”

Đạo cụ Đặng trầm mặc.

Giản Tĩnh từ tốn nói: “Anh từ từ ngẫm lại.”

Cơ mặt của đạo cụ Đặng có hơi động, nhưng cô không hiểu vẻ mặt này, không cách nào phân biệt, chỉ biết trong lòng cậu ta đang suy ngẫm. Qua một lát, cậu ta mở miệng: “Dùng hết mấy túi.” Không đợi Giản Tĩnh dò hỏi, chủ động nói: “Đều dùng trong WC.”

Giản Tĩnh giả vờ kinh ngạc: “Trong WC chính là máu giả?”

“Đúng vậy, thứ kia là tôi với Đường Vũ Nhiên cùng nhau làm.” Sau khi nói ra, trên mặt đạo cụ Đặng lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, nhanh chóng nói: “Đây là một kế hoạch, Đường Vũ Nhiên nói, câu chuyện của chúng tôi cũ kỹ lại nhạt nhẽo, quay cũng như không quay, trừ phi tạo ra một số mánh khóe.”

“Có ý gì?”

“Rất đơn giản, nếu lúc quay phim kinh dị thật sự xuất hiện một số hiện tượng kỳ quái, một khi truyền ra sẽ hấp dẫn không ít người chú ý.” Đạo cụ Đặng cười khổ: “Phim trong phim, chỉ đơn giản như vậy.”

Giản Tĩnh suy nghĩ nói: “Đây là chủ ý của Đường Vũ Nhiên? Còn ai biết nữa không?”

“Hẳn là chỉ có tôi với cô ấy thôi, Đường Vũ Nhiên muốn quay được phản ứng của những người khác, càng chân thật càng có sức thuyết phục.” Đạo cụ Đặng phân tích nói: “Nói cho mọi người biết thì quá giả rồi.”

Giản Tĩnh lập tức hiểu rõ.

Không thể không nói, Đường Vũ Nhiên rất có ý tưởng, kịch bản của Tả Hinh chỉ ở mức bình thường, chủ tịch câu lạc bộ Hồ lần đầu tiên làm đạo diễn, hơn nữa hai diễn viên chính là người mới, thành quả có thể nghĩ, tự tiêu khiển mà thôi.

Nhưng nếu như bị cô ấy làm như vậy, nói không chừng thật sự có thể khởi tử hồi sinh.

Vấn đề hiện tại là, có thể ngụy trang hiện trường nhất định là người biết việc này, mà đạo cụ Đặng nói chỉ có cậu ta với Đường Vũ Nhiên biết chuyện.

“Vì sao cô ấy chỉ nói cho anh biết?” Giản Tĩnh bắt lấy điểm đáng ngờ.

Đạo cụ Đặng có chút ngượng ngùng: “Ặc, tôi là người muốn theo các cô ấy đến phòng ngủ, cô ấy nói chỉ cần tôi giúp cô ấy, cô ấy sẽ giúp tôi giật dây.”

Giản Tĩnh bừng tỉnh, lại hỏi: “Lần đầu tiên anh rời đi là để làm gì?”

“Tôi đi WC nữ chuẩn bị đạo cụ, sau đó Đường Vũ Nhiên cũng tới. Cô ấy nói tôi rời đi lâu dễ dàng bị người ta hoài nghi, bảo tôi về trước đi. Tôi lập tức đến WC nam lầu dưới rửa sạch, đây là thật sự, nhưng tôi không vào WC, là cô ấy nói với tôi muốn tìm anh Vương, bảo anh ta nhớ chụp cảnh hậu trường.”

“Các người bố trí thế nào?” Cô hỏi rất cẩn thận.

“Thì cho huyết tương vào trong toilet, bên cạnh xối một chút.” Đạo cụ Đặng nói ra rất rõ ràng: “Đường Vũ Nhiên nói dấu tay cô ấy sẽ làm, tay nữ sinh nhỏ, dù sao cũng là WC nữ.”

Giản Tĩnh ở trong lòng yên lặng gật đầu, đều khớp.

Cô không lộ ra gì: “Vậy anh cho rằng, cô ấy có phải ngay lúc bố trí hiện trường bị người khác gϊếŧ chết hay không?”

Đạo cụ Đặng nghiêm túc tự hỏi, khoa tay múa chân thủ thế trong vô thức: “Tôi cảm thấy cô ấy đi nói chuyện với anh Vương trước, sau đó lúc về WC bố trí thì bị gϊếŧ. Cũng có thể là Vương gϊếŧ cô ấy, sau đó kéo cô ấy vào WC, nhưng thời gian quá ngắn.”

“Anh có hiềm nghi.” Giản Tĩnh cố gắng dùng giọng điệu khách quan nói: “Lần thứ hai rời đi, anh vừa hay đi gϊếŧ cô ấy, thời gian vừa đủ.”

Đạo cụ Đặng biện giải: “Nếu như là tôi làm, vì sao tôi phải nói cho cô biết?”

“Bởi vì, có lẽ có người thứ ba biết, anh không nói hiềm nghi sẽ rất lớn.” Giản Tĩnh vô cùng trấn định: “Ví dụ như chủ tịch câu lạc bộ, kế hoạch như vậy, cậu ta thật sự không biết chuyện gì sao?”

Đạo cụ Đặng có chút nôn nóng: “Tôi không biết anh Hồ có biết hay không, tóm lại, không phải tôi.”

Giản Tĩnh khống chế được vẻ mặt, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, dường như tin rồi.

Vừa rồi nghi ngờ Đặng chỉ là phép thử, cô cố ý nói ‘đi WC gϊếŧ người’, nếu Đặng là hung thủ, hẳn là sẽ nói ra WC không phải hiện trường đầu tiên, ném chiếc nồi cho camera Vương. Nhưng cậu ta tuy rằng biết máu trong WC là giả, lại cho rằng là lúc bố trí bị gϊếŧ, ngược lại giảm bớt hiềm nghi cho chính mình.

Hai người quay về phòng học, người bên trong đang ở tranh chấp.

“Các người đang cãi nhau gì đó?” Giản Tĩnh nhướng mày.

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ vẻ mặt tức giận, hùng hổ: “Bọn họ bị bệnh thần kinh, tôi với Đường Vũ Nhiên tham gia một buổi tiệc đồng hương thì chứng minh tôi với cô ấy có liên quan sao?”

Camera Vương hỏi: “Lúc trước anh chưa từng nói hai người có quen biết.”

“Chuyện này có gì hay mà nói, chỉ gặp qua vài lần.” Chủ tịch câu lạc bộ Hồ dậm chân: “Cần đặc biệt nói ra sao?”

Tả Hinh và Giản Tĩnh giải thích: “Vừa rồi chúng tôi ở trong tài khoản trường của Đường Vũ Nhiên tìm thì thấy có tấm ảnh chụp chung, bên trong có chủ tịch câu lạc bộ.”

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ lớn tiếng nói: “Buổi tiệc đồng hương, hai chúng tôi đều tới từ cùng một nơi, không thân, lúc tụ tập có từng gặp qua, còn không gặp nhiều bằng lúc tôi với cô ấy ở trong câu lạc bộ, tôi cảm thấy không thiết phải đặc biệt nói ra?”

Những người khác lộ ra vẻ mặt hoài nghi rõ ràng.

“Cái kia…” Nam chính La chần chờ một lát, nhíu mày hỏi: “Tôi không có ý khác, chỉ là, cô ấy, tôi là nói Vũ Nhiên, lúc trước thường qua lại với một người đàn ông, đối phương còn tặng quà cho cô ấy, là cậu sao?”

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ như bị lửa đốt mông, lớn giọng nói: “Là cái beep! Tôi có bạn gái, chỉ có quan hệ bạn bè bình thường với cô ấy, cậu đừng nghi ngờ người khác lung tung.”

Tả Hinh lại cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, truy hỏi: “Hai người chia tay có liên quan gì tới người đàn ông kia không?”

“Cô ấy đề nghị chia tay với tôi, có phải liên quan tới người kia hay không thì tôi không biết nữa.” Nam chính La cười khổ: “Thỉnh thoảng có nghe người khác nói vài câu.”

Tả Hinh truy hỏi: “Anh có vì thế mà sinh lòng oán hận không?”

“Làm ơn, đều không phải trẻ con nữa, chia tay mà thôi, không đến mức gϊếŧ người.” Nam chính La chắc chắn nói: “Cô nhìn tôi thế này, quen bạn gái không khó, không cần vì cô ấy mà trả giá cả nửa đời người.”

Giản Tĩnh và Tả Hinh cùng nhìn cậu ta.

Nam chính La giơ lên tay: “Hai ngày nữa tôi có quảng cáo, biểu hiện tốt nói không chừng sẽ được ký hợp đồng, tôi sẽ không ngu như thế. Các người xem hôm nay tôi chẳng nói bao nhiêu câu với cô ấy đúng không? Giống dáng vẻ dây dưa với cô ấy sao?”

Dường như Tả Hinh tin rồi, ngược lại nói vói Giản Tĩnh: “Đường Vũ Nhiên là bị thứ như dao đâm chết sao? Mình cảm thấy điều quan trọng nhất là phải tìm hung khí, không thể để cho hung thủ có cơ hội tiêu hủy.”

Giản Tĩnh hỏi: “Ý của cậu là…?”

“Nếu như mọi người không ngại, thì lấy đồ của mình ra đi.” Tả Hinh vô cùng thản nhiên: “Dù sao không phải tôi, tôi là người tới đầu tiên.”

Cô cầm lấy túi xách của mình, đổ hết đồ bên trong lên bàn học: Son môi, bút, tai nghe, khăn giấy, túi tiền và thẻ nạp điện, không còn thứ gì khác.

Camera Vương lạnh lùng nói: “Ai ngu như vậy, hung khí còn để bên cạnh mình?”

“Vậy anh cho mọi người kiểm tra đi.” Tả Hinh hùng hổ doạ người.

Camera Vương lấy túi đến, làm thủ thế ‘tùy cô’: “Tôi không tin cô có thể kiểm tra ra được thứ quái gì.”

Tả Hinh chỉ xem như gió thoảng bên tai, bắt đầu lục soát túi của anh ta.

Những người khác thấy thế, tuy trong lòng không hài lòng, nhưng nếu như từ chối thì sẽ bị người khác nghi ngờ. Mọi người đều do dự một lát, sau đó vẫn lấy ra đồ vật tùy thân của mình.

Nhưng mà, thứ gì cũng không có.

Ai cũng không có hung khí.

Giản Tĩnh suy tư nói: “Tả Hinh nói đúng, không thể để cho hung thủ có cơ hội mang hung khí đi được. Chúng ta hai người một tổ, ở trong tòa nhà tìm khắp nơi đi.”

“Được thôi, cô có người chống lưng, cô định đoạt.”

Những người khác rề rà bắt đầu hành động.

Khu dạy học ở tầng bốn cũng không lớn, phần lớn phòng học đều khóa, phòng trống chỉ có bốn WC và phòng học này, cùng với khu vực bên ngoài.

Bây giờ trời mưa rất lớn, mọi người vẫn bắt đầu tìm kiếm như chủ của khu dạy học.

Hành động này không thể nghi ngờ là chính xác nhất.

Hai mươi phút sau, ở phía dưới thùng rác trong phòng WC nam thứ hai tầng ba, tìm thấy một con dao gấp đa chức năng.