Nhức đầu, chóng mặt, buồn nôn, bủn rủn tay chân, tim đập nhanh.
Giản Tĩnh tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê, phát hiện bản thân đang ở trong trạng thái tồi tệ nhất. Trong tai cô như đang có rất nhiều nước, buồn bực, đầu óc choáng váng, không minh mẫn. Giản Tĩnh theo bản năng muốn ngọ nguậy ngồi dậy nhưng tay chân lại chẳng có tí sức nào.
‘Mình bị sao vậy? Không… Không phải mình đã chết rồi sao?’
Cô nhớ rõ khoảnh khắc mũi dao xé rách da thịt mình, cơ thể không còn cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy nỗi sợ to lớn như Thái Sơn đè lên l*иg ngực, cả người chìm trong sự sợ hãi và tuyệt vọng.
‘Xảy ra chuyện gì thế? Mình chết rồi… Và được cứu sống ư?’
[Cảnh báo, cảnh báo, hàm lượng cacbon monoxit trong phòng đã vượt ngưỡng bình thường, ký chủ trúng độc nhẹ, dự đoán hai phút sau sẽ hôn mê. Sau khi kiểm tra, tình trạng thích hợp để bắt đầu khởi động, bây giờ sẽ phân phát nhiệm vụ khẩn cấp.]
Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu Giản Tĩnh, dưới nhu cầu muốn sống bức thiết, cô không có thời gian rỗi để kinh ngạc mà hoàn toàn bị nội dung đó hấp dẫn.
Một bảng điều khiển chợt hiện lên trong đầu Giản Tĩnh.
[Tên nhiệm vụ: Trốn khỏi mật thất tự sát.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Rời khỏi căn phòng kín có hàm lượng cacbon monoxit cao.]
[Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công thưởng 10 điểm can đảm, thất bại thì toi đời.]
Chỉ trong chốc lát trong đầu Giản Tĩnh đã có rất nhiều chữ, nếu là bình thường cô phải cần mấy giây mới tiêu hoá được, nhưng hệ thống cho chữ xuất hiện thẳng trong đầu, chẳng cần đọc hay phân tích, đầu Giản Tĩnh lập tức tiếp thu được toàn bộ nội dung.
Giản Tĩnh nhanh chóng hiểu được, đây là trúng độc cacbon monoxit!
Tính mạng bị uy hϊếp khiến hormone Adrenaline tiết ra nhiều và nhanh, hai chân bủn rủn không thể đứng thẳng, cũng không đủ sức chống đỡ cơ thể.
Giản Tĩnh vừa bò vừa nhích đầu gối, lảo đảo nhào về phía cửa.
Giản Tĩnh dùng sức nhấn tay nắm cửa kéo vào trong, nhưng cửa chẳng hề mở ra. Cô lại cẩn thận thử sờ vào mới phát hiện, chỗ khe cửa và đế cửa đã bị dán đầy các lớp băng keo trong.
Đây là một căn phòng bị bịt kín.
Mắt Giản Tĩnh đảo quanh căn phòng, đầu choáng mắt hoa như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào bóng tối.
Cô nín thở, cắn chặt răng, dồn lực vào tay kéo băng lớp băng keo.
Động tác của Giản Tĩnh vô cùng thô bạo, móng tay bị nứt ra, dây thần kinh cảm nhận được cơn đau đớn vô cùng, nhưng Giản Tĩnh chẳng hề có ý muốn dừng lại, trái lại cơn đau càng khiến cô thêm tỉnh táo.
Giản Tĩnh biết mình phải xé bỏ lớp băng keo này bằng bất cứ giá nào, nếu không, không chỉ mỗi tay mà cả mạng cũng phải bỏ tại đây.
Cô liều mình xé, cuối cùng cũng xé được lớp băng keo dưới cửa.
Nhưng chút không khí mới mẻ lại cực kỳ ít. Thêm nữa, động tác vừa rồi của Giản Tĩnh quá mức dữ dội, khiến cô hít càng nhiều cacbon monoxide, tay chân càng cảm thấy bủn rủn.
Ngón tay không nghe theo sự sai khiến, cứ như là tay chân đang ở một nơi mơ hồ nào đó.
Từ bỏ thôi, không kịp rồi.
Không.
Giản Tĩnh cắn đầu lưỡi, ra sức nói với bản thân rằng không được từ bỏ. Cô đã chết một lần rồi, không muốn nếm trải nỗi tuyệt vọng của cái chết thêm một lần nữa.
Giản Tĩnh được ý chí muốn sống mạnh mẽ chống đỡ, cô thoáng khôi phục lại một ít khả năng suy nghĩ. Giản Tĩnh nằm sấp dưới mép cửa, cố hít thật nhiều khí sạch bên ngoài, sau đó nín thở.
Hai tay cô ôm lấy chốt cửa cố gắng bò dậy, chân tựa lên khung cửa, ra sức kéo cửa vào trong.
Độ dính của lớp băng keo có hạn, còn bị Giản Tĩnh tác động điên cuồng nên đã tróc ra không ít.
Giản Tĩnh không thể nhìn rõ lớp băng keo kia trông như thế nào, chỉ biết ra sức xé nó ra, vết thương trên móng tay càng lớn hơn, đầu ngón tay rướm máu. Nhưng kết quả lại khiến người khác vui mừng, đã có mấy đoạn băng keo bị cô xé xuống.
Cô đến gần khe cửa tìm kiếm luồng không khí sạch ít ỏi. Hít thở, nín thở, rồi lặp lại quá trình.
[Hệ thống cảnh báo: Cách lúc hôn mê 30 giây, thời gian đếm ngược 29, 28, 27...]
Giản Tĩnh bộc phát sức mạnh chưa từng thấy, năm ngón tay ấn chặt xuống, bắp chân ra sức, dùng hết sức bình sinh đạp quyết liệt lên cánh cửa.
"Két két."
Lớp băng keo tróc ra.
Chỗ cửa lộ ra một khe hở, cô té ngã xuống đất.
[15, 14, 13...]
Giản Tĩnh không thấy được gì nữa, không thể cảm nhận được sự tồn tại của tay và chân, cũng không còn biết phải dùng sức thế nào. Có điều cô vẫn có thể dựa vào bản năng, kết hợp tay và chân, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài.
Giản Tĩnh nghĩ mình cần phải đi thêm ít nhất là mười mét, nhưng chắc bản thân chẳng thể trốn khỏi nơi u ám này vì cô gần như không hề chuyển động, nhiều nhất cũng chỉ đi được nửa mét.
[10, 9, 8…]
Còn một chút nữa thôi… Xin người… Cầu xin trời phật trên cao!
Giản Tĩnh của hiện tại như một con cá bị mắc cạn, vùng vẫy trong vô vọng, cố gắng trở về nơi chốn của mình.
[5, 4, 3...]
Giản Tĩnh cảm thấy trên mặt như có cơn gió lạnh thổi qua, ánh dương gần ngay trước mắt.
[2, 1...]
Bên trong khe cửa chật hẹp xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt.
Nửa người cô vẫn còn ở trong phòng, nhưng toàn bộ phần đầu quan trọng đã vươn được ra bên ngoài.
[Nhiệm vụ hoàn thành, đợi quyết định từ hệ thống.]
Cùng lúc đó, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người gấp gáp chạy lên lầu, vọt đến bên cạnh cô, vỗ vào người cô: “Giản Tĩnh? Giản Tĩnh?”
Người kia không nghe thấy tiếng phản hồi, đưa tay kiểm tra hô hấp của Giản Tĩnh, sau đó thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện thoại: “120 phải không? Nơi này có người bị trúng độc khí ga, xin hãy lập tức cho xe cứu thương tới.”
Năm phút sau, xe cứu thương phát chuông báo động dừng dưới lầu.
“Theo lời của người trong cuộc, mới gần đây tiểu thuyết gia thiên tài gần hai mươi tuổi - Giản Tĩnh đã lợi dụng hơi ga tự sát trong nhà. Nghi ngờ là do cô đã chịu áp lực quá lớn nên đã lựa chọn cách này để trốn thoát hiện thực…
Năm mười lăm tuổi, Giản Tĩnh đã viết ra bộ [Thám tử mèo trắng] nhận được sự đón nhận của rất nhiều người, giúp cô đạt giải ‘Nhà văn mới’. Thế nhưng mấy năm gần đây cô lại không có tác phẩm nào nổi bật, có phải đã cạn kiệt ý tưởng rồi chăng?”
Giản Tĩnh đặt di động xuống, bất lực ôm trán.