Những khó khăn đang dần được cải thiện. Đầu tiên là thay đổi xưng hô.
"Sao cậu cứ xưng ta- ngươi hoài thế? Đóng cổ trang à?", Thi Thi bất mãn bỉu môi. Khổng Di dở khóc dở cười mà vùi mặt vào máy tính, cả tuần nay cậu vẫn chưa đổi được cách xưng hô đâu.
Tiếp theo là học đếm tiền và trả giá.
Thời trước dùng vàng, bạc vụn, đồng xu nhưng thời nay dùng tiền giấy polime in hình gì đó và tiền xu.
"Cậu cứ như con nít lên ba tập đếm vậy Khổng Di à!", Thi Thi kiên nhẫn chỉ cậu cách xem mệnh giá, "lần kia bị cướp xong ngu luôn sao?!".
"Rau này, này, này, này giá cơ bản là *** đồng. Thịt kia, kia, kia giá cơ bản là ***...v..v... Giá cơ bản.. v..v.. Nên lúc họ thét giá, cậu cứ trừ mạnh vào để họ giảm giá từ từ xuống, họ không chịu? Cứ bỏ đi thôi!", Thi Thi vừa lòng nhìn Khổng Di ngoan ngoãn ghi chép.
Sau đó học nấu ăn.
Thật ra chỉ là học cách dùng nhà bếp hiện đại và mảng này cậu học khá nhanh. Không cần chẻ củi, tìm than, thổi lửa, không cần dùng cán mà cân đo đong đếm, dụng cụ hiện đại đã thay cậu làm tất tần tật rồi.
Trồng thêm vài loại rau hay vài loại cây trong nhà bếp và bên ngoài ban công, khi cần tiện hái, chẳng mệt đi trả giá với mấy bà ngoài chợ nữa.
"Thi Thi này, cậu không thắc mắc tại sao tôi thay đổi mạnh như này ư?", Khổng Di rót thứ nước gọi là bia cho Thi Thi.
"Không cần thiết, cậu có lý do riêng và đó giờ chẳng ai cạy nổi miệng cậu ra, cứ như cái hũ nút ấy. Tôi quen cậu lâu như vậy, hiểu cậu như vậy mà còn không biết tính cậu sao?", gắp thịt nướng cho Khổng Di, cô gái cong môi cười, nhìn cậu một cách thú vị...
Khổng Di trầm mặc vùi đầu vào chén nhỏ, lặng lẽ cùng ăn buổi tối ở quán lẩu nhỏ ven đường với Thi Thi.
"Thật sự không lên xe quá giang hả? Đồ ngốc nghếch! Đi về cẩn thận đấy!", Thi Thi là người phụ nữ có gia đình, cậu vẫy tay với cô và nhìn chiếc xe hơi sang trọng kia ngày càng đi xa dần.
Quá giang? Đi bộ cho tiêu có vẻ tốt hơi. Đi bộ là đi hơn nửa tiếng kém mười lăm mới về tới nhà. Căn phòng ọp ẹp đến đáng thương nhưng ít ra còn có hơi người và sự ấm áp.
Ngả lưng lên giường, Khổng Di nhìn trần nhà rạn nứt một chập rồi từ từ khép mắt dưỡng thần trước khi tắm rửa nghỉ ngơi. Bên tai vang lên tiếng ván gỗ nứt ra, chiếc giường sập...
"Khốn khϊếp!", cả tuần nay có sao đâu?! Sao hôm nay lại như thế chứ??? Khổng Di tức mình mà đạp chiếc giường thêm mấy phát... Cho nó hoàn toàn sụp đổ luôn để sau đó bản thân cậu phải ra ghế sofa cũ mèm nằm lên.
"Cha nương lão thiên ơi!! Mối kêu trong gỗ!!!"
Sàn nhà xi măng lạnh lẽo, Khổng Di chôn mình trên thảm thối, mặt nhăn mày nhó, mũi chùn lại cố gắng đánh một giấc đến mai.
Trong tiếng cười ha hả của Thi Thi, Khổng Di đắp hai miếng chữa quầng thâm dưới mắt.
Vấn đề giải quyết chưa triệt để: sự ghét nhau vì tài năng của đồng nghiệp cùng công ty.
"Hừ, đồ ẻo lả"
Thế nào là nằm không cũng trúng đạn? Giờ giải lao đi ngủ bù, nghe lời Thi Thi nhắm mắt thì nghe tiếng ai đó cố ý xúc phạm bên tai.
"Thằng đồng bóng còn tồn tại, hay thiệt đó"
"Con Thi Thi chịu chơi với thằng điếm này cũng lạ nhỉ. Gu người giàu có khác!"
Tiếng bước chân của ai đó đi vào phòng nghỉ khiến không khí thoáng ngưng trọng mà im ắng bất ngờ.
Có lẽ là Thi Thi? Khổng Di nhẹ nhếch môi, nói "lỗ tai nghe xúc phạm đến mang thai rồi, Thi Thi mau mua que thử thai cho ta đi~ để còn đi xét nghiệm ADN tìm cha thằng bé mà đào mỏ chứ~", cậu lười biếng không thèm mở mắt liếc nhìn một chút tình hình hiện tại.
Tiếng bước chân nhiều người tản đi khỏi phòng nghỉ, chỉ còn Khổng Di cùng... Tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên.
Khổng Di giật giật mí mắt mà nhìn qua, cậu hốt hoảng đứng bật dậy khỏi ghế. Người đàn ông với nụ cười ôn nhu như nước, khuôn mặt góc cạnh vương chút nét trẻ con. Chẳng hiểu sao, Khổng Di cảm giác như có gió rét thổi qua lưng.
"Khổng Di sao? Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được học đòi nói bậy nghe không?", ngừng một chút.
"...Nhưng đáp trả ban nãy, sắc bén lắm", tiếp tục dùng chất giọng ôn nhu cùng nụ cười vươn trên môi mà hoàn thiện câu.
Khổng Di ngây ngốc gật gật đầu. Tiếng "ngoan" văng vẳng bên tai mãi cho đến lúc cậu ra về.
Đêm lạnh, Khổng Di đã nằm mộng kiếp trước. Thật lâu trước đây, Khổng Di khi mới được nhận vào phủ, ở biệt viện phía Tây vẫn còn là đứa nhỏ chưa hiểu lẽ đời. Vương gia từng ôm cậu vào lòng, dỗ dành cho những lần nhớ nhà đến bật khóc của cậu và rồi ngài từng nói
"Bảo bối của ta, ở chốn này, em có thể bị ăn bậy món gì đó không tốt nhưng ta cam đoan sẽ bảo vệ em đến cùng, chỉ cần cái miệng nhỏ này, đừng học đòi nói bậy, nghe không?"
Khổng Di ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, nghe theo đến khi bị hãm hại chết đi và một lần nữa sống lại thời hiện đại, cậu tự nghiệm ra một chân lý "kẻ ác thường sống thọ hơn người tốt".
Khổng Di từng liên tục thức giấc, giật mình giữa đêm với khuôn mặt nhạt nhoà lệ, quá khứ là nỗi ám ảnh kinh hoàng, ăn sâu vào tiềm thức cậu. Nhưng lạ thay, đêm ấy cậu chỉ giật mình tỉnh giấc chứ chẳng vô thức khóc nữa.
"... Đáp trả ban nãy, sắc bén lắm", người kia là khen cậu sao? Khổng Di ngẩn ra, chẳng lẽ "không nên học đòi nói từ xấu mà phải mắng người có văn hoá và tri thức" ư? Vì thân thể này bén lắm, lại có quá khứ cha không thương mẹ không yêu kìa.
Nhìn qua ô cửa sổ, màn đêm và những vì sao khiến cậu thoáng nhớ "nhà".
"Cái gì? Giường sập? Ghế mối ăn? Cậu chưa đi thay mới?", Thi Thi sững sốt.
"Ừ... ngủ trên thảm riết quên mất thảm thối nên...", một cuốn sổ phang thẳng vào mặt khiến cậu đau chảy nước mắt.
Thi Thi tức giận giậm giậm chân "bà đây muốn lột quần cậu ra mà khẽ mông như cách bà hay dạy con ờ nhà! Thiếu ý thức tự chăm sóc mình đến thế là cùng!".
Khổng Di một bộ chân chó đi xoa xoa nguôi nguôi cô bạn thân, đồng thời trước ánh nhìn chằm chằm của cô mà đau lòng rút tiền mua giường mới, còn thuê thợ diệt mối đến.
Cuối ngày, Thi Thi xoa đầu cậu, còn dắt đi ăn xem như khen thưởng. Nội tâm của Khổng Di là làn gió lạnh ào ạt tạt qua đời cậu, mấy nay nhiều người xem cậu chẳng khác gì con cái mà đối đãi quan tâm cả.
Nguời thời xưa hòa nhập thời nay là thế cả sao? Quan ngại hết sức mà.
__
Spoid: Thụ trong truyện hoàn toàn không nhớ mặt anh công mới, cũng không quan tâm giám đốc cấp cao là ai... Cho tới khi cần tiền. ( ̄^ ̄)ゞvà thụ trong này cường với độc miệng nhé.