“Muốn chạy phải không! Chạy cũng xa quá nhỉ!”
Trình Bác Diễn cảm thấy mình có chút thất thố, ra khỏi cửa bệnh viện, bị gió lạnh đập lên đầu một trận, anh mới chậm rãi ra khỏi cảm xúc trước đó.
Đau chân cũng không phải dấu hiệu có vấn đề gì, đau cơ, bị đυ.ng trúng bị đạp phải…….Đủ loại nguyên nhân.
Vì một câu nói đó của Hạng Tây mà anh phản ứng như thế, ai không biết cứ tưởng anh bị thần kinh ấy chứ.
Nhưng mà, nếu ban đầu lần đầu tiên Trình Bác Dư nói với anh rằng đau chân, có khi anh cũng có một phần trăm lo lắng của bây giờ, có lẽ……….
Bỏ đi, còn có lẽ gì chứ.
Trình Bác Diễn điều chỉnh tâm trạng một chút mới ra bãi đỗ xe lấy xe.
Lúc lái xe về đến nhà thì mẹ anh đã làm xong đồ ăn, ông ba vẫn ngồi trước máy tính nhìn tài liệu.
“Ngày mai đi họp ạ?” Trình Bác Diễn cởϊ áσ khoác ra để trên cái tủ cạnh cửa, sau đó xịt một chút dịch khử trùng đặt trong tủ giày ra xoa, rồi đi đến bên máy tính.
Trong thư phòng có một cái máy tính, nhưng đó là của mẹ, bình thường nếu muốn chuẩn bị báo cáo, để không ảnh hưởng lẫn nhau thì máy tính của ba rất tủi thân bị đặt trong góc phòng khách.
“Ừ, diễn đàn dịch vụ chăm sóc bệnh nhân tư nhân quốc tế,” Ba anh đứng lên, nhìn anh, “Dạo này khoa các con rất bận à? Ba thấy sắc mặt con không tốt lắm.”
“Cũng tàm tạm,” Trình Bác Diễn cười cười, “Mấy ngày nay tốn nhiều thể lực quá.”
“Chú ý sức khỏe,” Ông ba anh hoạt động eo, “Mẹ con đau lòng lắm đấy.”
“Bác Diễn,” Mẹ anh bê tô canh ra khỏi phòng bếp, “Dạo gần đây Hồ Tân có liên lạc với con không?”
“Hồ Tân? Không có,” Trình Bác Diễn đi rửa tay, bưng chén canh ra cho ba mẹ, “Hết Tết có gọi một lần, sao thế ạ?”
Hồ Tân là em họ Trình Bác Diễn, con trai của dì cả, lúc nhỏ hai người thân nhau lắm, nhưng sau khi Trình Bác Diễn lên đại học thì Hồ Tân đi làm việc rồi, cứ đổi công việc mãi, sau đó về hẹn hò hẹn không chỉ một người, quan hệ của hai người cũng không còn chắc bền như lúc trước nữa.
“Nó hỏi tiền dì cả, nói mở tiệm cửa hàng Anime gì đó, từ trước giờ nó không đáng tin, dì cả con không đưa tiền cho nó,” Mẹ anh nhíu nhíu mày, “Sợ nó hỏi mượn con.”
“Con lấy tiền đâu ra mà cho mượn, tiền vay mua nhà còn hai năm kìa,” Trình Bác Diễn cười cười, Hồ Tân đúng là không biết làm ăn buôn bán, lúc trước giúp bạn học bán thịt khô còn thiếu tiền được, “Với lại con vừa bị trộm………”
Hạng Tây! Vậy mà lại quên hỏi chuyện tiền nong với cậu!
“Đúng rồi, quên mất hỏi con, có đủ tiền không?” Mẹ anh uống một ngụm canh.
“Đủ, con cũng có chỗ nào dùng tiền đâu, có thời gian thì toàn đi ngủ, đi đâu xài tiềngiờ.” Trình Bác Diễn nói.
Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi một lúc, ba mẹ anh ra ngoài tản bộ, Trình Bác Diễn cũng theo hai người ra khỏi nhà chuẩn bị đi về nhà mình.
Tản bộ đã là thói quen được chục năm của ba mẹ, sét đánh cũng không đổi, tuần nào ba anh cũng đi bơi nữa kia.
Về mặt này thì Trình Bác Diễn đúng là không phải đối thủ, anh ở nhà mình chơi máy chạy bộ, thời gian khác thì anh chỉ cần ngồi thôi xém chút nữa là ngủ luôn.
Hôm nay về đến nhà anh cũng không muốn chơi máy chạy bộ, tắm rửa xong ngồi trước máy tính, mở văn kiện ASMR ra, mở đại một file đeo tai nghe vào, dưa vào lưng ghế chân gác lên bàn nhắm mắt lại.
Bình thường ngày hôm sau sẽ tỉnh lại trong giọng kêu bi thảm của các bạn Bát Bát, Trình Bác Diễn phát hiện đã hai ba tháng rồi, thế mà anh đã quen tiếng của đám lưu manh này.
Có nhiều thứ lúc đầu không chịu được, dần dần lại thích ứng trong vô thức.
Ví như người đã mất.
Ví như hồi ức vừa nhớ đến là đau khổ.
Ví như độc thân.
Ví như mỗi ngày mở mắt là bận ngập đầu.
Ví như……..cháo đậu thập cẩm.
Hạng Tây không tới bệnh viện lần nào nữa, cũng không còn xuất hiện trước mặt anh.
Trình Bác Diễn cũng không còn gặp người nào ăn va trên đường nữa, trong bệnh viện cũng không có người giả bị tông đến khám.
Đôi lúc anh lại nhớ đến bốn ngàn tệ của mình, còn có băng cá nhân dán dưới khóe mắt Hạng Tây……….và cái chân đau của cậu làm anh thất thố.
Màn Thầu mất tích rồi.
Tính lại thời thời gian, thì ngày hôm ấy đi bệnh viện khám tổng quát với Hạng Tâychắc chắn đã có kế hoạch rồi, hôm đó hắn đi trước ht, nửa đêm mới về khu Đại Oa.
Về sau chưa từng cùng ra ngoài chung với ht, đều là hành động một mình.
Một tháng sau, hắn mất tích.
Mất tích chung với Màn Thầu còn có ba vạn tệ của Nhị Bàn.
Gần đây thời tiết mỗi ngày đều tốt, ánh nắng ấm áp, mỗi trưa Hạng Tây đều sẽ ngoài ngoài cửa số 17 ngắm mèo.
Vài ngày trước lúc Hạng Tây đang phơi nắng thì nghe thấy tiếng rống lên giận dữ của Nhị Bàn nhà bên.
Phản ứng đầu tiên của Hạng Tây là tên Màn Thầu ngu xuẩn này sắp xong đời rồi.
Nhưng Màn Thầu chạy được mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa truyền đến tin tức hắn xong đời.
Hạng Tây nhìn chằm chằm chú mèo đầu tường đối diện, tên nhóc này trốn đi đâu rồi nhỉ?
Ga xe lửa bến xe buýt gì đó toàn người sai sử với người quen biết, đừng nói là đi từ mấy nơi đó, chỉ cần đi ngang qua thôi là cả hai người chú Bình và Nhị Bàn biết hết.
Trừ phi là……..ra nước ngoài.
Hạng Tây cảm thấy kỳ diệu buồn cười không rõ, vui vẻ một trận ngắm mèo, chú mèo ngồi đầu tường ôm đuôi liếʍ láp một lúc rồi xoay cái thân rời đi.
Màn Thầu đi rồi, người thảm nhất có thể không phải là Màn Thầu, mà là Lý Tuệ.
Mỗi ngày bị đánh một lần, sáng nay bị Nhị Bàn đá một cước bay đến đống tuyết dưới tường, nằm đó cả buổi cũng không đứng dậy.
Hạng Tây mất nửa ngày mới kéo được cô bé dậy, cô bé nắm chặt tay Hạng Tây không buông, chặt đến mức móng tay găm chặt vào da cậu.
“Giúp em với,” Trong mắt Lý Tuệ toàn là nước mắt, thanh âm thấp xuống mang theo run rẩy, “Tiểu Triển giúp em với……..Em sẽ chết mất……..”
Trên tay bị cào ra một vết thương rất đau, nhưng dưới ánh mặt trời mãnh liệt thì cái gì cũng không thấy.
Lý Tuệ cứ ở đây mãi thì sẽ có kết cục như thế nào, mọi người ai cũng rõ, một cô bé không xinh đẹp, còn cứng đầu, nhưng dù sao vẫn còn lợi dụng được.
Làm được gì thì làm thôi, chú Bình nói thế.
Vẫn cười nói như thế, Hạng Tây nhìn nụ cười của chú Bình, cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày mình tạm biệt cuộc sống không không giống mấy loại người như thế trong nụ cười của chú Bình.
Im lặng không tiếng động.
Buổi chiều chú Bình mua một con vịt sống về, ném cho Hạng Tây bảo cậu làm.
Hạng Tây không biết nấu cơm, trước kia chú Bình không bảo cậu làm, kẻ bị sai làm việc vặt nhiều lắm, nấu cơm cũng dễ, nhưng hai năm nay số lần bảo Hạng Tâynấu cơm nhiều hơn hẳn.
Hạng Tây cầm con vịt vào phòng bếp suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn xách nó tới cạnh chợ bán thức ăn bỏ ra mười tệ tìm người xử lý.
Quay về chặt phập phập phập một trận, sau đó nhét nguyên con vào nồi áp suất.
Lúc ăn cơm Nhị Bàn qua đây, xách hai bình Mao Đài cho chú Bình, chú Bình không uống rượu, so với cầm ly uống rượu, cậu thấy chú bưng ấm trà chắc vẫn thích hợp hơn.
Một mình Nhị Bàn uống hơn một nửa bình lớn, cuối cùng rót hết rượu vào chén, ợ một tiếng đặt trước mặt ht.
“Uống đi!” Nhị Bàn nhìn cậu chằm chằm.
“Dạ dày đau.” Hạng Tây nói.
“Mẹ nó mày láo,” Nhị Bàn cầm đôi đũa chỉ chóp mũi cậu, “Mười tuổi con mẹ nó đã uống được ba lượng rồi!”
“Lúc đó không đau dạ dày.” Hạng Tây gắp một miếng thịt vịt đã bị chặt thành hoa đặt trên đũa Nhị Bàn.
Nhị Bàn ngu người, vô thức cân bằng cẩn thận rồi đem con vịt bỏ vào mồm.
Chú Bình bên cạnh đột nhiên cười lên, vừa uống canh vừa cười không dừng được.
“***!” Nhị Bàn lấy lại tinh thần quất vào đôi đũa trên tay ht, “Dám giỡn với tao!”
Hạng Tây cầm chén đau đến mức sắp đổ ra bàn, nhìn Nhị Bàn không nói tiếng nào.
“Má mày bây giờ mày càng ngày càng ngạo mạn rồi,” Nhị Bàn ném vỡ một cái ly đứng lên, đá cái ghế sang một bên, nắm cổ áo Hạng Tây lôi dậy, “Hôm nay tao mà không dạy dỗ lại mày chắc mày tưởng mày là con ruột chú Bình nhỉ!”
“Làm gì vậy!” Chú Bình đập bàn một cái.
Nắm đấm Nhị Bàn dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn chú Bình: “Chú Bình! Ông không được chiều nó thế được, ông hiểu rõ ràng là thằng nhóc này là đèn đã cạn dầu rồi! Thằng Màn Thầu đi chắc chắn là có liên…….”
“Đây là thằng nhỏ tao nuôi lớn,” Chú Bình ngắt lời Nhị Bàn, nhìn gã: “Muốn đánh muốn mắng, muốn sống hay chết, đều là chuyện của tao.”
Chú Bình đã nói thế, Nhị Bàn cũng không dám động tay với Hạng Tây, tức điên máu cũng chỉ có thể hung hăng đá ghế Hạng Tây một cái, chửi một câu: “Đáng đời đồ không ai cần! Chú Bình đáng lẽ phải bỏ mày lại đất hoang cho cóng chết đi!”
Tay Hạng Tây run run, con mắt híp lại, lúc Nhị Bàn chuẩn bị ra ngoài thì cậu bỗng từ trên ghế nhảy dựng lên.
“Tiểu Triển!” Chú Bình gào lên.
Hạng Tây dừng lại, máu toàn thân sôi lên, nhưng không có nơi đến, không dùng thuốc độc mà cũng sắp thất khiếu chảy máu.
Cậu đạp cái cửa sau lưng Nhị Bàn phát ra âm thanh đóng lại thật lớn.
“Ngồi xuống.” Chú Bình chỉ cái ghế, cầm lấy ấm trà ung dung uống một ngụm, lại bắt dùng dùng bữa.
Hạng Tây cảm thấy khớp toàn thân cứng ngắc, đứng thật lâu mới kẽo kẹt ngồi xuống ghế.
Chú Bình ăn vài miếng ăn thật chậm, nhai kỹ nuốt chậm rất lâu mới đặt đũa xuống nhìn cậu: “Chuyện của Màn Thầu, mày biết không?”
“Biết nó chạy.” Giọng Hạng Tây buồn bực.
“Chạy đi đâu có biết không?” Chú Bình hỏi, “Tụi bây thân như anh em ruột vậy, chắc mày cũng biết ha.”
“Không biết,” Hạng Tây cảm thấy dạ dày lại đau, hôm nay quên uống thuốc, không, không phải quên uống thuốc, buổi sáng lúc cậu dậy đã không biết thuốc đặt ở đầu giường ở đâu rồi, “Chú, mấy lọ thuốc của tôi đâu?”
“Thuốc? Thuốc nào cơ?” Chú Bình nghĩ nghĩ, “À, mấy lọ thuốc đầu giường hả? Bên trong có thuốc à, tao không biết, tưởng lọ rỗng nên vứt rồi.”
Hạng Tây không nói gì, tay run rẩy kịch liệt, không biết do đau hay tức giận.
“Lát nữa nhớ rửa chén, rửa bằng nước nóng, đừng để bị lạnh,” Chú Bình đứng lên, cầm ấm trà đi lên lầu, “Mày nói coi, bạn bè tốt chạy mất tăm mà còn uống thuốc gì chứ, chuyện khó chịu biết bao…….”
Hạng Tây nắm tay lại ấn ấn dạ dày mình, qua rất lâu sau mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
Thu dọn bát đũa đến phòng bếp, lúc rửa chén cậu cứ dúi đầu nhìn chằm chằm tay mình, dấu vết đo đỏ bị Nhị Bàn quật bên cạnh vết thương do bị Lý Tuệ găm vào đã sưng lên.
Màn Thầu không bạn bè tốt của cậu, còn chưa đến mức bạn bè.
Cậu vẫn luôn phân chia như vậy, vạch ra rõ ràng, đối với ai cũng thế, làm thế là tự vệ.
Nhưng vẫn trốn không thoát.
Cậu cắn môi, lòng thầm mắng Màn Thầu một câu ngu ngốc.
Mấy ngày này sống không nổi nữa rồi, chính xác là mấy ngày nát này sống không nổi nữa, đáng buồn thật.
Cậu vô cùng muốn đến căn nhà nhỏ trong ngõ Đồng Khuê tìm tấm danh thϊếp kia, gọi điện cho người thợ chụp hình nọ, chú có muốn đến xem những cuộc đời khác nhau.
Hôm nay Trình Bác Diễn vốn không có ca trực, nhưng bác sĩ Lưu phòng bên buổi trưa phát sốt, đêm đến anh trực cho bác sĩ Lưu.
Sức khỏe Trình Bác Diễn cũng không tệ, rất khó để mà đau đầu nhức óc, nhưng lúc trực ban có một bệnh nhân gãy xương hắt hơi ba cái vào mặt anh, không biết có bị lây cảm chưa.
Người này bị cảm mạo, sau khi uống thuốc thì đầu óc choáng váng lái xe máy đυ.ng trúng thùng rác bên đường, hắt hơi ba lần vào Trình Bác Diễn xong mới nói rõ tình hình.
Chụp phim xong lại hắt hơi lần nữa, Trình Bác Diễn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Anh cố chịu cầm tờ giấy lau mặt, cúi đầu viết bệnh án.
Bệnh nhân tự báo cáo 1 tiếng trước bắp chân trái bị thương do ngã, lúc ấy cảm thấy bắp chân trái đau đớn, chân bị thương không động đây được, chưa phát hiện triệu chứng xuất hiện và xương lộ ra ngoài……..
“Bác sĩ này, tôi cần nằm…….” Người này cau mày lại hắt hơi một cái, “viện không?”
Dưới bắp chân trái có thể thấy được bị sưng nhẹ, không thấy tổn thương da, không thấy xuất huyết……..
“Kiến nghị nằm viện.” Trình Bác Diễn nhìn người nọ một cái.
“Không nằm viện được không?” Người này vuốt vuốt mũi, “Mẹ nhà tôi bị bệnh, tôi không nằm viện được đâu.”
Kiến nghị nằm viện hoàn thành trị liệu (Bệnh nhân từ chối)………
Lý do dùng để từ chối làm anh nhớ tới Hạng Tây, thằng nhóc này cũng không biết có cha hay không, có từng thấy mẹ chưa, rốt cuộc có phải 18 tuổi không…….
Cố định thạch cao, chuyền nước, tiêu sưng, trị liệu cầm máu…….
Sau khi xử lý xong cho bệnh nhân này, Trình Bác Diễn chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt năm phút, lúc quay về nghe thấy cô y tá nhỏ trực ban lại nói một câu: “Tuyết lại rơi rồi!”
Anh đến bên cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, đúng là tuyết rơi rồi, cứ tưởng năm nay tuyết không rơi nữa.
Trình Bác Diễn cúi đầu hắt hơi một cái.
Cả khu Triệu Gia Diêu chìm vào giấc ngủ trong bóng tối, Hạng Tây nhìn bông hoa tuyết rơi từ trên trời xuống, thỉnh thoảng không biết ánh sáng từ đâu lóe lên.
Xung quanh rất yên tĩnh, lúc nửa đêm thì âm thanh chửi bới cũng không còn.
Hạng Tây mở cánh cửa thông ngõ sau đi ra ngoài, đi đến dưới tòa nhà của Nhị Bàn.
Cậu nhặt một viên đá nhỏ từ trong đống tuyết, dùng ngón tay búng một cái, cục đá bay lên lầu hai, đập nhẹ vào cửa kính.
Âm thanh không lớn, nhưng đủ để người trong nhà nghe thấy.
Cửa sổ không mở ra, nhưng rèm cửa lung lay một chút rồi đóng lại, hai phút sau Lý Tuệ rón rén đi từ cửa sau ra, mặc rất dày, trong tay còn cầm cái túi nhỏ.
Hạng Tây qua đó nắm lấy tay cô nhanh nhẹn đi qua ngõ hẻm đi đến đầu phố bên đường, Lý Tuệ im lặng đi theo, toàn thân run rẩy.
Túm tay cô nửa chạy nửa đi mãi đến đường lớn, Hạng Tây mới dừng lại, do dự một chút lại dẫn cô rẽ vào ngõ hẻm khác, đi về phía con hẻm nhỏ sau lưng.
Lý Tuệ lớn lên trong khu Đại Oa đến giờ cũng chưa từng rời đi bao giờ, không nhận ra đường nào với đường nào, chỉ im lặng để Hạng Tây dẫn đi, chạy chậm theo sát cậu.
Cuối cùng Hạng Tây dẫn cô về trên đường cái, cầm một phong thư nhét vào tay Lý Tuệ, lại đẩy Lý Tuệ vào một chiếc taxi ven đường.
Nói địa chỉ cho tài xế xong cậu xoay người rời đi.
Cậu cũng không biết tại sao lại bảo tài xế lái về nơi đó, chỉ là cậu nhớ rất rõ địa chỉ này, nơi chú Bình nhặt được cậu, là con đường mòn rời khỏi thành phố.
Nếu Lý Tuệ mạng lớn, theo đó có lẽ có thể đi bộ trên đất tuyết cùng với Màn Thầu bắt đầu một cuộc sống khác.
Làm xong chuyện này, Hạng Tây không nhân lúc còn tối mà về số 17.
Cậu đi đến ngõ Đồng Khuê một chuyến, thu dọn mọi thứ mình đã sắp xếp ở đó, đặt trong một cái bọc nhỏ, có thể tùy lúc xách lên rồi đi.
Dù Lý Tuệ có chạy thoát được hay không, cậu cũng không trở về được.
Cậu vẫn luôn không để ý lời cầu xin của Lý Tuệ, là vì cậu vốn không nghĩ ra được cách nào để giúp cô cả, tự Lý Tuệ cũng còn không biết.
Chú Bình không nhiêu bản lĩnh, nhưng đủ để đính chết các cậu ở nơi này, dù động thế nào, cũng sẽ tê tâm liệt phế.
Hạng Tây không biết tại sao mình lại đột nhiên quyết định làm như vậy.
Chỉ là hiểu rất rõ đây là cách chặt đứt đường lui của mình, nhưng có thể sửa lại “cuộc đời” của mình.
Đêm đã khuya, bình minh còn lâu mới tới, từ cửa sổ hành lang nội trú nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy đường đi cách đó không xa, lấp lóe ánh hồng, là đèn xe ngẫu nhiên lao vùn vụt.
Cảnh tượng nhìn như rất phồn hoa này lại làm Trình Bác Diễn cảm thấy có chút cô đơn.
Khi còn nhỏ anh thích cầm kính viễn vọng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, toàn nhà nơi xa xa, sân vận động trường học gần đó, người đi tới tới lui lui trên đường…… bóng người đứng dưới cây lúc nửa đêm.
Trình Bác Diễn híp mắt lại, cây ven đường ngoài bên bệnh viện có bóng người thấp thoáng, không biết có phải ảo giác do mệt mỏi hay không, Trình Bác Diễn luôn cảm giác được trên ống tay áo lông vũ của người nọ có ánh huỳnh quang lóe lên.
Mỗi lần nhìn thấy Hạng Tây, cậu đều mặc một cái áo lông rất cũ, trên tay áo có hình tam giác màu vàng huỳnh quang.
Anh ngáp một cái, một con xe van dừng lại ven đường, hai người đi xuống xe, đứng đối mặt một lúc với bóng người dưới cây rồi người kia lên xe.
Trình Bác Diễn xoa xoa mắt rồi quay người khỏi cửa sổ, có hai phần bệnh án nằm viện phải làm cho xong.
Hơi đói, nhưng chẳng có gì ăn.
Buổi sáng ngày mai ăn cái gì đây ta, nấu vài cái sủi cảo đi, trong tủ lạnh còn sủi cảo mẹ gói trước đó……..
“Tiểu Triển, mày cần gì thế chứ,” Chú Bình ngồi ghế phó lái chậm rãi nói, “Gây chuyện làm mọi người ngủ không được.”
Xe van của Nhị Bàn, băng ghế sau đã bỏ hết, Hạng Tây ngồi trên bìa carton, muốn quay đầu sang phải nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mặt Đại Kiện chắn hết, quay sang trái thì cậu không thưởng thức nổi vì bên trái là Nhị Bàn.
“Tia mày mấy ngày rồi mày biết không,” Nhị Bàn dán vào tai cậu nói, trong giọng nói lộ ra chút hưng phấn hung tàn, sờ soạng Hạng Tâylấy điện thoại ra, đặt dưới chân hung hăng giẫm mạnh, “Đúng là tiễn hết đứa này đến đứa khác, còn biết phải đi xa mới gọi xe kìa.”
“Tiểu Triển, nhiều năm như vậy, tao đối xử với mày cũng không tệ…….” Chú Bình ngồi phía trước nói, giọng điệu đau thương, “Khi còn nhỏ đã không làm tao bớt lo tí nào, hai năm nay càng ngày càng nuôi không quen.”
Hạng Tây im lặng, điện thoại là điện thoại cùi bắp, 200 tệ tiền điện thoại thêm 1 tệ chuyển tiền, nhưng cậu dùng được ba năm nuôi ra được tình cảm luôn rồi, nghe thấy nó vỡ vụn dưới chân Nhị Bàn, cũng đau lòng lắm chứ.
Xe vẫn lái về hướng tây, người trên xe cũng không tiếp tục nói chuyện, Hạng Tây ngồi xếp bằng không nói gì cả, chắc là Nhị Bàn muốn nhìn thấy cậu khóc rống lên xin tha thứ, nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn trầm mặc làm Nhị Bàn rất khó chịu, gảy tàn thuốc xuống cánh tay cậu.
Sau khi xe ngừng xóc nảy một trận, Đại Kiện mở cửa xe nhảy xuống.
Hạng Tây không nhúc nhích, nhìn Lý Tuệ co lại một thành cục khóc đến nước mắt đông cứng trên mặt bên ngoài, cậu khẽ thở dài.
“Mày nhìn đi, để không vu oan mày, tao còn lưu lại hiện trường đó,” Nhị Bàn vỗ vai cậu, cũng nhảy xuống xe, qua đó tát một cái lên mặt Lý Tuệ, “Muốn chạy phải không? Chạy cũng xa quá nhỉ!”
Lý Tuệ ngừng khóc, cứ cắn môi.
“Không khóc chứ gì! Giỏi lắm!” Nhị Bàn lại tát cô bé một phát, xoay tay chỉ Hạng Tây trong xe, “Đợi xem xong kịch hay rồi hẵng vỗ tay!”