Lữ Tuấn Thành còn đang muốn dắt Úc Tâm Nghiên đi chơi để tránh việc cô không biết trời cao đất rộng, dù sao giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận, cô không sinh ra ở đây nên chưa quen thuộc cuộc sống nơi này.
Kết quả lại xảy ra chuyện xấu như vậy.
Úc Tâm Nghiên mỉa mai nói: "Người làm chuyện sai chính là các người, tôi là người bị hại, anh không thể trách tôi được, cũng đâu phải tại tôi mà hai người mới không biết xấu hổ ngủ với nhau đâu."
Lữ Tuấn Thành không ngờ một cô gái thôn quê chưa từng thấy qua việc đời như Úc Tâm Nghiên lại dám nói như thế với anh ta.
Anh ta trợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đúng là thật sự không tìm được lý do để phản bác, nhưng vẫn ngụy biện nói: "Nếu không phải tại cô xuất viện không chịu về nhà thì tâm trạng của tôi đã không xấu như thế, mới muốn uống rượu, không uống rượu thì làm sao mà xảy ra chuyện được?"
Úc Tâm Nghiên đúng thật là được mở rộng tầm mắt, cô chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy: "Vừa rồi Diêu Tuệ có nói lúc anh uống say đã gọi tên chị của cô ta Diêu Thiển, vậy phải nói cái gì thì trong lòng anh tự biết rõ."
Một cô em gái của vợ cũ, tại sao nửa đêm khuya khoắt lại mò tới, nếu không phải anh tình tôi nguyện thì sao trời sáng rồi vẫn còn ở trong nhà của anh, hay là anh đã coi Diêu Tuệ là người thay thế cô vợ đã chết của mình rồi, mối quan hệ của các người vốn dĩ đã không hề rõ ràng."
Lữ Tuấn Thành bị mấy lời của Úc Tâm Nghiên chọc cho phát điên: "Cô câm miệng cho tôi."
Úc Tâm Nghiên còn lâu mới sợ anh ta, kiếp trước những người này làm khó cô cả đời, có cơ hội tốt như vậy thì ngu gì không kiếm lại chút lợi ích, mình mới nói vài câu như thế đã không chịu nổi rồi: "Sao thế, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận hả?"
Đúng lúc này Lữ Hướng Dương lao đến, hung hăng đẩy Úc Tâm Nghiên một cái: "Tôi không muốn cô làm mẹ kế của tôi đâu, mẹ kế không tốt tí nào hết."
Lúc đầu Úc Tâm Nghiên có thể né đi, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của cô hôm nay chính là cắt đứt sạch sẽ với Lữ Tuấn Thành, vì vậy nhất định phải tỏ ra yếu đuối trước mặt đám người kia, để làm cho người ta thấy rằng cô không dễ dàng gì.
Úc Tâm Nghiên thuận theo cái đẩy của Lữ Hướng Dương, đặt mông ngồi xuống mặt đất, hai mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên: "Cô biết cháu không thích cô, nếu không thì đã không đẩy cô ngã cầu thang bị thương như thế."
"Nếu cha cháu đã thích dì nhỏ của cháu thì phải nói sớm ra đi chứ, sao lại lấy cô làm lá chắn, cháu yên tâm đi, cái chức mẹ kế này ai muốn làm thì làm, cô không thèm đâu."
Úc Tâm Nghiên vừa dứt lời, đám người vây xem lại càng xôn xao, tiếng nghị luận liên tục truyền tới: "Ai da, mới sống chung chưa được bao lâu mà đã bị bắt nạt thảm như thế, nàng dâu nhỏ này thật đúng là quá đáng thương rồi đi."
"Không phải đúng như cô ấy nói đấy chứ, Diêu Tuệ và Lữ Tuấn Thành đã sớm có tư tình, nếu không thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Không phải mẹ của Nhị Đản nói Doeeu Tuệ muốn sống muốn chết đòi lấy anh rể mình hay sao, bà Diêu cũng có đồng ý đâu, tôi thấy chuyện này cũng chưa chắc đã là thật."
"Vậy như thế chẳng phải là hại con gái nhà người ta sao?"
"Có một cô vợ nhỏ xinh đẹp như thế mà không cần, lại còn đi lăng nhăng với Diêu Tuệ, cái thằng Lữ Tuấn Thành này đúng thật là mắt mù mà."
"Mà khoan đã, quả thực trên người Diêu Tuệ có cái bóng của Diêu Thiến, đặc biệt là đôi mắt kia, giống nhau như đúc."
Trong lúc nhất thời mọi chuyện đột nhiên trở nên mất kiểm soát, mãi đến khi mấy người trong công hội liên hiệp phụ nữ nhận được tin tức chạy tới mới kéo được mọi người rời đi.
Sau khi làm rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng cảm thấy hơi khó giải quyết, ở đây một người là vợ hợp pháp đã có giấy chứng nhận, còn người kia không có chứng nhận nhưng lại phát sinh quan hệ, quan trọng là còn làm to chuyện như thế, danh tiếng của nhà máy bọn họ cũng bị xấu đi mất.
Úc Tâm Nghiên lạnh nhạt ngồi xem kịch, cũng đang suy tính trong lòng nên làm như thế nào tiếp theo, việc này Lữ Tuấn Thành làm sai trước, ngay cả khi cô không trả hai trăm tệ kia thì cũng có thể bỏ qua, nhưng cô thật sự không muốn vì hai trăm đồng bạc này mà phải tốn công xử lý thêm chuyện vớ vẩn gì nữa.