Đúng lúc này, Diệp Tư Lễ đứng dậy: “Chú ơi, chân của cậu cháu không tiện, để cháu làm cho.”
Bác sĩ Đới đưa tay xoa đầu Diệp Tư Lễ: “Thật là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Anh ta đi lấy giúp nước sau đó mới rời đi.
Đợi bác sĩ Đới đi rồi, người nhà bệnh nhân ở giường bên cạnh cũng không chịu nổi nữa đứng dậy: “Tiểu Tư Lễ, để bà làm cho.”
Nhưng Diệp Tư Lễ cũng không đồng ý: “Bà Trương, không cần đâu ạ, bác sĩ Đới vừa rồi đã dạy cháu rồi, cháu cũng không thể luôn tới làm phiền bà.”
Mấy ngày nay, các cô chú, thím, ông, bà trong phòng bệnh đã giúp đỡ hai cậu cháu rất nhiều, cậu cũng nói rồi, việc gì bản thân có thể làm được, không thể suốt ngày làm phiền người khác.
Chuyện này cậu bé vẫn ghi nhớ trong lòng, vừa rồi ở dưới lầu cậu bởi vì quá sợ mới nói muốn chị gái kia ở lại đây, hiện tại nghĩ tới những lời lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy hối hận.
Cậu còn vụиɠ ŧяộʍ lén liếc nhìn cậu nhà mình.
Bà Trương nghe Tư Lễ nói xong liền bật cười: “Trưởng khoa Hạ dạy bọn nhỏ thật ngoan.”
Sau khi chỉ điểm vài câu, bà ấy mới quay lại với chồng mình.
Hạ Cẩm Tuyên thấy cháu trai nhỏ Diệp Tư Nham đã không còn thở dốc như trước, vì vậy anh cảm thấy nhẹ nhõm: “Tư Lễ, bác Thúy Lâm đâu?”
Trong thời gian nằm viện, anh đã gửi tiền nhờ chị dâu nhà hàng xóm chăm sóc hai đứa trẻ thuận tiện nấu ăn cho bọn chúng, nhưng lúc này Tư Nham thì bị sốt được người ta đưa đến bệnh viện, mà chị dâu Thúy Lâm lại mãi không thấy mặt đâu.
Diệp Tư Lễ nghe thấy cậu hỏi, sắc mặt của cậu bé đột nhiên trở nên chua chát hai mắt rưng rưng: "Cậu, cậu có thể có tìm người khác chăm sóc bọn cháu không?"
Hạ Cẩm Tuyên nghe thấy lời này, trong lòng có một suy đoán không tốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Lễ nghĩ thầm: Thực ra bác Thúy Lâm ngoại trừ giúp hai đứa nấu nướng giặt quần áo thì căn bản chẳng quan tâm gì đến bọn họ, ngoại trừ cơm nước cho cậu đang bị thương và cơm nước của hai anh em thì bác gì cũng không làm, đồ ăn của hai anh em còn luôn bị cắt xén.
Trước đây vì sợ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cậu, còn nghĩ chờ cậu bình phục vết thương ở chân thì trở về nhà, nhưng bây giờ em trai bị bệnh cậu cũng không muốn giấu giếm nữa: “Cậu ơi, bác Thúy Lâm nấu ăn cho cậu xong, chuẩn bị đồ ăn cho cậu, nhà bọn họ luôn là ăn trước, phần còn lại mới đến lượt cháu và Tư Nham. Bác Thúy Lâm nói là trẻ con không được ăn quá nhiều, có khi Tư Nham đói đến mức không ngủ được còn khóc, cháu cũng chỉ có thể cho em uống nước.”
Hạ Cẩm Tuyên nghe thấy những lời Tư Lễ nói cảm thấy vô cùng tức giận: “Sao con không nói với cậu?”
Tư Lễ cúi đầu: “Bác Thúy Lâm nói, bác nấu đồ ăn ngon nhất khu nhà mình, đồ ăn nấu rất vừa miệng, người bệnh ăn xong có thể nhanh chóng bình phục, con muốn cậu cũng mau khỏi bệnh.”
Hạ Cẩm Tuyên nghe xong, trong lòng cảm thấy đau khổ và áy náy, kéo cậu bé ôm vào lòng: “Là cậu có lỗi với hai con.”
Từ khi cậu bị thương, Diệp Tư Lễ cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng lúc này, cậu không khỏi thấp giọng nghẹn ngào.
Mấy ngày nay bác Thúy Lâm luôn nói xấu hai anh em, nói bọn họ là con chồng trước, vì bọn họ mà không cô gái nào dám lấy cậu, bởi vì có hai đứa, không có cô gái nào nguyện ý gả cho cậu, sau này sẽ là người đàn ông không vợ, trong lòng cậu áp lực rất lớn.
Nhưng bây giờ hai đứa không còn nơi nào để đi, kể từ khi mẹ mang thai em trai, cha cũng không có tin tức gì, sau đó mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì xảy ra vào ngày nghỉ, không có tiền bồi thường, không ai muốn nhận nuôi hai anh em họ.
Nửa năm trước, hai anh em bị đóng gói gửi tới nhà cậu ở nơi này.
Cậu sợ cậu của mình cũng không muốn chăm hai anh em, vì vậy bình thường đều rất ngoan, không chỉ giúp chăm sóc em trai mà còn làm những việc có thể làm trong nhà, nghe bác Thúy Lâm nói xong, cậu bé cảm thấy khó chịu và lo lắng, nhưng cậu còn quá nhỏ chưa làm được cái gì.