Trọng Sinh 70: Nàng Dâu Xinh Đẹp Có Không Gian

Chương 9

Tình thế cấp bách, không màng đến chuyện khác, cô quát mấy đứa lớn hơn: “Mấy đứa nhanh đi tìm cây sào dài tới đây.”

Mấy đứa trẻ cũng rất thông minh, chạy ngay đi tìm kiếm xung quanh theo lời sai bảo của Úc Tâm Nghiên.

Sau đó cô quay ra nói với mấy đứa nhỏ hơn: “Các em chạy vào nhà máy gọi người lớn đến cứu người.”

Úc Tâm Nghiên nhanh chóng nói xong, thấy mấy đứa trẻ kia vẫn không nhúc nhích, cô có chút nóng nảy nói: “Đều đứng ngây ở đấy làm gì, còn không mau đi đi.”

Mấy đứa trẻ có lẽ chỉ khoảng bảy tám tuổi, bị Úc Tâm Nghiên quát như thế, lúc này chúng mới lảo đảo vội vàng chạy về phía nhà máy.

Vừa vặn mấy đứa lớn đã tìm được một cây sào từ bên cạnh, Úc Tâm Nghiên cũng không quan tâm bọn họ lấy cái sào ở đâu, liền duỗi cây sào về phía hai đứa trẻ còn đang đạp nước dưới sông: “Đừng sợ, nắm lấy cây sào, chị kéo hai đứa lên.”

Chỉ là sau khi cây sào được giơ ra, vẫn còn thiếu một đoạn nhỏ, không chạm được tới chỗ hai đứa trẻ, Úc Tâm Nghiên không còn cách nào, đành không màng tới an toàn của bản thân, cô cởϊ áσ khoác ra nhảy xuống dòng sông, sông Ngọc Tuyền tháng tư, nước lạnh vô cùng.

Úc Tâm Nghiên một tay bám vào mấy tảng đá ven bờ, một tay đẩy cây sào về phía trước, lo lắng hét lên: “Mau nắm lấy cây sào đi.”

Cô sợ nếu bọn chúng cứ đạp nước như vậy sẽ ngày càng xa bờ, cây sào cũng không thể nào giơ tới chỗ hai đứa trẻ được.

Cậu bé lớn hơn ở dưới nước nghe lời của Úc Tâm Nghiên đã bình tĩnh lại sau đó cố gắng hết sức vươn tay nắm lấy cây sào đang giơ ra, nhưng có vẻ cậu đã kiệt sức nên vừa rồi bị sặc nước, mắt có thể thấy nó đang bị dòng nước cuốn trôi đi.

Đứa trẻ nhỏ đã nắm được cây sào muốn đưa tay ra ôm lấy cậu bé, nhưng dù sao cũng còn là một đứa trẻ, lại vì vận động quá sức mất đi sức lực nên mấy lần cố gắng đều không bắt được.

Úc Tâm Nghiên đành phải hét lên: “Đừng cố nữa, để chị kéo em lên trước.”

Cô sợ thời gian dài, nếu như đứa nhỏ này hao hết thể lực rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không thể đợi được nữa, thời gian chính là sinh mệnh.

Cô kéo chiếc sào về phía mình, rồi đưa chiếc sào cho lũ trẻ trên bờ: “Mau tới giúp chị kéo cậu bé kia vào bờ.”

Mấy đứa trẻ nghe theo lời Úc Tâm Nghiên, nhanh chóng bắt lấy cây sào kéo nó về phía sau: “Kiến Quân, đừng sợ, chúng tớ sẽ kéo cậu lên.”

Chỉ trong chốc lát, đứa trẻ dưới nước kia đã cách cô rất xa, Úc Tâm Nghiên không quan tâm đến công phu mèo cào của mình nữa, tình thế hiện giờ rất cấp bách, cứu người mới là quan trọng.

Hít một hơi thật sâu, cô bơi thẳng về phía đứa trẻ, dòng nước đang trôi rất nhanh, càng bơi về giữa sông, nước càng lạnh, hơn nữa cô đang mặc quần áo, mặc dù đang bơi xuôi dòng nhưng không dễ dàng bơi được.

Lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng cô cũng bơi tới chỗ đứa bé, đưa tay ôm lấy nách nó rồi bơi vào bờ.

Con sông lớn ở quê này có quá nhiều nhân tố bất trắc, hơn nữa cô vừa mới ra viện, thể lực rất nhanh bị cạn kiệt, may mà mấy đứa lớn bên bờ cũng biết chạy xuôi dòng vươn cây sào ra kéo cô lên.

Đúng lúc này, mấy đứa trẻ chạy tới nhà máy cầu cứu có người lớn chạy theo phía sau, trong đó có cha mẹ của hai đứa nhỏ bị rơi xuống nước.

Mọi người ba chân bốn cẳng chạy đến giúp kéo vào bờ, một người phụ nữ từ trong đám đông lao đến ôm đứa bé vào lòng: “Văn Thăng, con trai của mẹ, con đừng dọa mẹ, sao lại bị rơi xuống sông như vậy hả con?

Con trai, mau tỉnh lại, ai tới giúp con trai tôi với, Văn Thăng, con là bảo bối là sinh mệnh của mẹ.”

Người phụ nữ lắc đứa trẻ trong lòng, thấy đứa trẻ không có phản ứng gì, cô ta sợ đến mức càng ôm chặt hơn.