Đời trước, bởi vì không sinh được con, bản thân bị người nhà chồng ghét bỏ cả đời, bị đứa con trai con gái riêng kia trào phúng, nguyền rủa, ức hϊếp cả đời, vì cái nhà kia mà chịu khổ, bị liên lụy trả giá cả đời.
Có thể quay đầu lại mới biết, cô bị được lợi dụng một triệt để, thì ra mình chính là trò cười.
Nghĩ đến tất cả những gì mình đã trải qua đời trước, cô không khỏi che mặt khóc rưng rưng, tự phát tiết gần đủ rồi, lại không khỏi cười ra tiếng.
May là lần này trong phòng bệnh không có những người khác, nếu không, vừa khóc vừa cười, người khác không phải sẽ coi cô là bị bệnh thần kinh hay sao.
Nhìn hoa đào ngoài cửa sổ nở rộ, cô đưa tay nhéo mạnh bắp đùi mình một cái, cơn đau xót ruột làm cho cô xác định rằng mình thật sự sống lại.
Còn sống lại lúc mình mới vừa bị mẹ nuôi ép gả cho tên cặn bã đã có một đời vợ - Lữ Tuấn Thành.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn ở bệnh viện chăm nom con trai nhỏ của Lữ Tuấn Thành là Lữ Hướng Lượng, mắt thấy đứa nhỏ khỏe lên, sắp ra viện, ai biết lúc ra ngoài rót nước, hơi sơ suất không đề phòng, bị đứa con lớn nhất của Lữ Tuấn Thành - Lữ Hướng Dương đẩy xuống cầu thang.
Nghĩ đến hiện tại mình còn chưa sinh sống cùng với tên rác rưởi Lữ Tuấn Thành, tất cả cực khổ còn chưa có bắt đầu, không khỏi vui mừng hết thảy đều vẫn còn kịp.
Nghĩ rõ ràng tất cả, cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình ổn lại cảm xúc.
Nghĩ đến có lẽ một lát nữa chị dâu Điền sẽ qua, lúc này cô mới chậm rãi đứng lên từ trên giường, chuẩn bị đi ra ngoài đến nhà vệ sinh.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, đi một mạch về phía trước, khi đi ngang qua nhân viên y tế phòng trực, lại nghe thấy có người nhắc đến cái tên Lữ Tuấn Thành, cô nhạy cảm dừng bước thì nghe đến bên trong có người nhỏ giọng nói:
"Tuấn Thành, anh đối xử với đồng chí nữ người ta như thế là không công bằng, anh không thương lượng với người ta đã phẫu thuật buộc ga-rô, sau này nếu để cho người ta biết, những ngày tháng ấy làm sao mà sống nổi?"
Sau đó lại nghe thấy một âm thanh lạnh lùng truyền ra: "Tôi đã có hai trai một gái, không cần phải để cô ta sinh nữa, con cái của tôi chỉ có thể là của Diêu Thiến sinh, người khác không có tư cách đó."
Một lần nữa nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, cô có một xúc động muốn vọt vào bóp chết anh ta nhưng cô cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng.
Một người khác trong phòng hiển nhiên không ngờ tới Lữ Tuấn Thành sẽ nói như vậy, hơi cất cao giọng: "Nhưng chuyện này, anh làm sao nói với vợ anh bây giờ? Nghe nói cô vợ thôn quê của anh mới có mười tám tuổi."
"Có cái gì phải nói, sau này cô ta không sinh được con cái đương nhiên đuối lý, chỉ có thể càng thêm tốt với ba đứa con của tôi, như vậy đứa nhỏ có người chăm sóc, tôi cũng có thể an tâm làm việc, tôi cung cấp cho cô ta ăn ngon mặc ấm, cô ta còn có gì không hài lòng."
"Anh không sợ bên vợ anh biết việc này tìm anh gây phiền phức à?"
"Cô ta đến gán nợ cho nhà họ Úc, bọn họ cũng không có bản lĩnh làm chỗ dựa cho cô ta đâu."
Thì ra tất cả đều là dự mưu sẵn từ rất lâu, mình chỉ là một con cừu non đợi làm thịt, cũng thật là vô liêm sỉ.
Biết sự thật là một chuyện, nhưng bây giờ chính tai nghe được lại là một chuyện khác, cô rất muốn đá một cái văng cửa ra, thế nhưng đời trước đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn đè cơn giận xuống, tự nói với mình không thể lỗ mãng, ngày sau còn dài, phải nghĩ ra cách vẹn toàn để thoát thân.
Cô nhấc chân đi qua phòng nhân viên y tế đang đóng kín, tức giận đến mức tay đều phát run, đời này còn muốn để cô làm ô sin miễn phí cho cả nhà này, nhận hết ức hϊếp ư, đừng cơ có chuyện đó.
Cô trở lại phòng bệnh, mới vừa nằm xuống không bao lâu, kẻ cặn bã Lữ Tuấn Thành đẩy cửa đi vào, Úc Tâm Nghiên vốn muốn giả bộ ngủ không để ý tới anh ta, nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của Lữ Tuấn Thành rồi.