Cuối cùng cánh cửa cũng xuất hiện! Đã đến lúc trả con quỷ về nơi sản xuất.
Úc Dạ Bạc lập tức đứng dậy. Khi cậu vừa tới cửa thoát hiểm chuẩn bị đi xuống chợt nghe thấy tiếng tim đập thình thịch lại xuất hiện.
Không cần phải nói, quỷ váy cưới cũng biết cửa mở.
Nó bay từ dưới lên, đi vào từng nơi tìm cậu!
“Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Mày ở đâu rồi…!!”
Giọng nữ u oán một đường từ từ tới gần, tựa như tiếng ngâm bùa chú đoạt mạng, ngày càng thêm thê lương ngày càng thêm bén nhọn.
Cuối cùng biến thành tiếng ỉ ôi xé nát cõi lòng.
Chấn động đến nỗi khiến màng nhĩ Úc Dạ Bạc đau nhức, cậu ngồi xổm sau thùng rác lấy tay bịt kín tai, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tim đập như bị bóp nghẹn giữa l*иg ngực.
“Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!”
Quỷ váy cưới đã đến tầng lầu cậu ẩn núp.
Khác với lần trước, lần này con quỷ bay dọc hành lang, mỗi khi nó đi qua nơi nào thì cửa nhà nơi đó lại vang tiếng va đập.
“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”
Đinh tai nhức óc.
Nghe tiếng tim đập càng lúc càng vang dội, Úc Dạ Bạc hiểu bản thân không thể trốn mãi được!
Cậu lấy một tấm bùa định thân, đứng cạnh lối vào hành lang, lưng áp sát tường, cơ bắp trên người kéo căng đến cực hạn.
Khoảnh khắc bóng đỏ xuất hiện trong tầm nhìn, Úc Dạ Bạc lập tức ném bùa định thân, từ bên hông nữ quỷ xông ra ngoài chạy xuống lầu 23.
Việc chạy tới chạy lui khiến Úc – thể lực -233 – sắp nằm vật ra đất. Cậu há to mồm thở hổn hển tránh đôi giày thêu màu đỏ. Trước khi quỷ váy đỏ đuổi kịp, cậu dùng chút sức cuối cùng vọt vào nhà.
Chỉ thấy trước bàn đặt máy tính trong phòng ngủ xuất hiện một chiếc gương đồng bay lơ lửng, chính là phiên bản phóng to của gương đồng trong game.
Từ ảnh phản chiếu, Úc Dạ Bạc thấy nữ quỷ đã bay tới ngay sau lưng mình.
Đúng lúc! Ánh mắt Úc Dạ Bạc khẽ ngừng, làm bộ xông về phía trước. Giây phút con quỷ nhào tới, cậu nghiêng người nằm dưới đất, quỷ áo cưới không kịp dừng lại bay vọt vào gương đồng.
“A a a a a…”
Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm nhìn nó bị hút vào trong.
Gương đồng vẫn lơ lửng trên không trung, váy cưới bị hút vào điên cuồng đập mặt kính.
Tiếng tim đập biến mất.
Cuối cùng cũng tiễn xong con quỷ khó chơi về chuồng!
Úc Dạ Bạc nâng tay trái tặng nó ngón giữa, nghĩ tới việc con quỷ trở về trò chơi sẽ ra tay với Tần Hoài Chu, cậu không dám nghỉ ngơi nhiều, lập tức đứng dậy rời khỏi nhà.
Ở thế giới tâm linh này không có người khác, thang máy vẫn lẳng lặng dừng trước lầu 23.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Úc Dạ Bạc bước vào ấn nút xuống tầng trệt.
Trong tất cả phim kinh dị thang máy không phải chỗ tốt lành gì, dù biết nữ quỷ đã bị hút về nhưng Úc Dạ Bạc vẫn có chút hồi hộp, cậu đứng nép trong góc, luôn duy trì cảnh giác nhìn vách tường tráng gương xung quanh.
Tuy từ lúc con quỷ xuất hiện đến giờ chưa đầy một tiếng, song loại rượt đuổi giữa không gian hẹp khó khăn không kém gì so với việc giải mã. Nó khảo nghiệm lòng can đảm và sức phán đoán của con người, mặc kệ rơi vào hoàn cảnh nào cũng phải giữ vững bình tĩnh, bởi vì chỉ cần sai một ly là đi một dặm. Mấy lần Úc Dạ Bạc trốn thoát dưới bàn tay nữ quỷ đều là mạo hiểm cực hạn.
Nếu ngay từ đầu Úc Dạ Bạc không chọn chạy lên lầu, nếu cậu không kịp thời sử dụng đạo cụ, hay vừa rồi nếu cậu không chạy vào hành lang thì có lẽ hiện giờ đã biến thành một tấm da người mới trong chiếc váy cưới.
Chỉ nghĩ thôi mà sợ.
“Ting~” thang máy đến tầng trệt.
Cánh cửa thang máy mở ra, bên ngoài là sảnh lớn quen thuộc.
Lúc này nơi mấy cô mấy chú trong khu chung cư thường ngồi tụ tập đánh bài nói chuyện vắng tanh.
Chỉ cần ra ngoài nhiệm vụ sẽ kết thúc.
Nhưng ngay khi Úc Dạ Bạc muốn bước khỏi cửa thang máy, cậu đột nhiên chú ý thấy mặt đất trước cửa thang máy có hai giọt máu đỏ tươi!
Gần như theo bản năng phản ứng với màu đỏ, cậu đột nhiên dừng bước.
Máu này từ đâu? Tuy các hộ sống trong chung cư hay đi tới đi lui, không chừng là nhà ai mua thịt khiến nó rơi xuống, nhưng xuất hiện trong thế giới tâm linh thì nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ngờ.
Tất cả người sống trong tòa nhà đã biến mất, làm sao có thể để sót hai giọt máu?
Nhưng rõ ràng con quỷ kia đã bị gương đồng hút về.
Chờ chút, Úc Dạ Bạc đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng đáng sợ.
Quỷ váy cưới không có thân thể, đầu ở chỗ Tần Hoài Chu, hai chân đứng trước hành lang, vậy còn tay nó… ở chỗ nào?
Ngay khi cậu chìm vào suy tư, cửa thang máy bắt đầu khép lại. Giữa lúc chỉ còn một khe hở nhỏ, hai ngón tay gầy guộc dính đầy máu bò từ trên đỉnh thang máy xuống.
Bảo sao gương đồng chưa biến mất, hóa ra tay quỷ vẫn còn bên ngoài! Nó vẫn luôn canh giữ trước cửa thang máy.
Úc Dạ Bạc lập tức ấn nút đóng cửa thang máy, đồng thời nhấn lầu 23.
Ngay khi thang máy vừa chạy, bên ngoài vang lên tiếng cào cửa “kít kít”, cánh tay quỷ thế mà lại muốn vặn bung cửa thang.
Thang máy vừa tới lầu 5 thì phía dưới truyền đến tiếng động lớn, tay quỷ đã mở được cửa, nó muốn đuổi bắt cậu theo đường giếng thang máy.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Úc Dạ Bạc vội vàng chạy về nhà.
Ban đầu cậu còn tính lấy thân làm mồi nhử rồi lừa tay quỷ vào trong gương đồng như lần trước. Nhưng khi đi tới trước gương đồng cậu lại thấy cảnh Tần Hoài Chu vật lộn đánh nhau với quỷ váy cưới ở đầu bên kia.
Nửa người Tần Hoài Chu đã bị chiếc váy nuốt chửng!
Đầu anh bị khăn voan đỏ che khuất, đỉnh đầu còn bị một chiếc đầu người khác quấy rối làm anh không thấy được gì, chỉ có thể cảm nhận chất vải tơ tằm mềm mại quấn quanh tay mình. Mái tóc đen dài trong khăn voan cũng siết chặt eo anh, từng chút từng chút siết chặt, tưởng chừng muốn vặn gãy Tần Hoài Chu thành hai nửa.
“Bắt được mày rồi… Bắt được mày rồi… Bắt được mày rồi…”
Giọng điệu vui sướиɠ của nữ quỷ văng vẳng bên tai, nó nóng lòng muốn nuốt trọn người đàn ông này.
Thế nhưng sức Tần Hoài Chu quá mạnh, mặc dù khăn trùm đầu khiến anh đánh mất khả năng phân biệt phương hướng không nhìn thấy quỷ, song dưới sức chống cự toàn lực của anh thì bộ váy cưới quỷ cũng không nuốt trôi được.
Tuy nhiên do thời gian quá dài khiến hai tay chịu kìm kẹp bị quấn vào trong.
Dưới sự bao phủ của váy cưới, làn da như hứng chịu cơn ăn mòn tan chảy, vừa nóng rát vừa đau đớn.
Người đàn ông mím chặt môi không nói một lời. Giữa thời khắc hung hiểm nhưng anh còn mải nghĩ, may mà Úc Dạ Bạc đá nó về nơi sản xuất, nếu không chẳng may cục cưng của anh bị nó ngoạm thì sẽ chịu bao nhiêu đau đớn đây?
Hai bên rơi vào trạng thái giằng co, thời gian trôi qua, quỷ váy cưới nổi ý xấu chơi đánh lén. Nó lẳng lặng quấn chân Tần Hoài Chu, sau đó giật mạnh.
Giữa lúc then chốt Tần Hoài Chu nghe được một tiếng hô to.
“Tần Hoài Chu!”
Tiểu Dạ? Em ấy đã trốn thoát ư? Có thể triệu hồi anh về rồi sao?
Một giây sau, tầm mắt Tần Hoài Chu sáng ngời, do thói quen ở trong bóng tối trường kỳ khiến anh phải nheo mắt thích nghi ánh sáng. Dưới tầm nhìn dần trở nên rõ ràng… anh ngạc nhiên nhận ra bản thân vẫn chưa trở về không gian điện thoại, váy cưới lộng lẫy đỏ rực vẫn bay bay trước mặt, phía trên nó dán một lá bùa định thân.
Kế đó Tần Hoài Chu quay đầu nhìn Úc Dạ Bạc đứng cạnh ném khăn voan đỏ trên tay xuống đất.
Úc Dạ Bạc: “Tôi nhìn thấy anh…”
Mấy chữ “suýt chút bị nuốt chửng” còn chưa kịp thốt thành lời đã bị Tần Hoài Chu sẵng giọng cắt ngang.
“Em điên rồi hả?!” Tần Hoài Chu gần như rống lên: “Em có biết nơi đây rất nguy hiểm không, em vào được chắc gì đã ra được hả!”
Úc Dạ Bạc thông qua mặt gương đồng nhìn thấy nửa người Tần Hoài Chu bị quấn vào váy cưới, bởi vậy không nghĩ ngợi nhiều nên xông vào dùng bùa định thân khống chế con quỷ, sau đó xốc chiếc khăn đỏ trên đầu người đàn ông xuống.
Kẻ thông minh như Úc Dạ Bạc không phải chưa từng nghĩ tới khả năng có đi mà không có về, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn đi vào trò chơi.
Giây phút nhìn thấy Tần Hoài Chu xém chút bị váy cưới nuốt chửng, trong đầu cậu chỉ còn sót lại duy nhất một suy nghĩ.
Cậu phải cứu anh.
Bây giờ Tần Hoài Chu không rảnh quan tâm quỷ váy cưới váy viếc, chưa bao giờ anh dùng chất giọng đanh thép nói chuyện với Úc Dạ Bạc như lúc này: “Sao em không thừa cơ nữ quỷ còn ở chỗ anh mà chạy luôn đi? Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế?!”
Tần Hoài Chu cũng hiểu rõ, nếu nữ quỷ thông qua gương đồng trở về trò chơi sau đó không đi ra ngoài thì hiển nhiên là nó không ra được.
Lúc này Úc Dạ Bạc vào theo… có khác nào tự tìm đường chết?
Tần Hoài Chu thực sự bị cậu làm tức điên rồi.
Lần đầu tiên Úc Dạ Bạc thấy Tần Hoài Chu giận nhường vậy, cậu ngẩn người vài giây, nhím nhỏ ăn mềm không ăn cứng cũng nổi nóng, sẵng giọng theo: “Anh còn muốn quản tôi? Dù sao ông đây cũng vui vì muốn tìm hiểu bối cảnh cốt truyện.”
Tần Hoài Chu hộc máu: “Tiểu Dạ, bây giờ là lúc buông thả sao? Tùy em, dù sao em cũng không ra được đúng không…”
Lời vừa mới dứt, một cái đầu người trắng bệch nhanh như chớp lăn qua.
Hai mắt đầu người trợn trừng, tròng mắt màu xám lồi hẳn ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn họ chằm chặp, ánh mắt toát vẻ âm hiểm thâm độc, đột nhiên nhào qua phía Úc Dạ Bạc.
Tần Hoài Chu khôi phục thị lực nhanh chóng thoát khỏi váy cưới, cãi nhau thì về nhà cãi tiếp, nhưng miệng vẫn nhịn không được bồi thêm một câu: “Em có phải đồ ngốc không!”
Động tác cơ thể anh không dừng một giây, chợt quét ngang chân chắn trước Úc Dạ Bạc, một phát đá văng đầu người.
Đầu người cất tiếng hét thảm lăn về khăn voan đỏ rồi biến mất.
“Đứng sau anh!” Tần Hoài Chu kéo Úc Dạ Bạc về sau, chắc chắn Úc Dạ Bạc nằm trong phạm vi bảo vệ an toàn, sau đó mới lấy một con dao găm bén nhọn từ trong không gian hắc ám, tặng bộ váy cưới trước mặt một nụ cười cực kỳ hiền lành.
Thời gian bùa định thân hết hiệu lực đã điểm, quỷ váy cưới giương nanh múa vuốt nhào tới, kết quả con dao trên tay Tần Hoài Chu bay qua xuyên thủng vải dệt đóng đinh con quỷ vào vách tường gỗ.
“A a a a a a!”
Quỷ áo cưới cất tiếng gào thét tan nát cõi lòng, tựa như một con bạch tuộc trên vỉ nướng sắt, đống dây lụa đỏ vặn vẹo xoắn xít mãi mới rút được con dao găm, không ngờ con dao thứ hai thứ ba lại bay qua, tay năm tay mười đóng đinh con quỷ lên vách tường.
Giải quyết xong nguy cơ, Tần Hoài Chu quay đầu nhìn Úc Dạ Bạc nhưng lại bị cậu lạnh lùng đẩy qua một bên, cất giọng châm chọc: “Ừ, anh nói rất đúng, là do tôi ngu dại không nên nóng đầu như thằng ngốc xông vào cứu anh, tốt nhất nên đứng bên ngoài nhìn anh đi chầu các cụ. Cứ coi như tôi bị dở hơi chập mạch đi.”
Mặt Úc Dạ Bạc lạnh tanh đi tới chỗ tấm gương đồng đặt ở góc phòng, bên trên phản chiếu hình ảnh cậu. Cậu thử dùng tay gõ nhẹ lên mặt gương, rắn chắc, quả nhiên không thể đi ra từ đây.
Cậu thừa nhận bản thân mất lý trí để rồi đưa ra quyết định ngu xuẩn.
Nhưng nói gì đi chăng nữa cậu cũng liều mình cứu người, thế mà Tần Hoài Chu lại tỏ thái độ kiểu này khiến cậu bực bội vô cùng.
Cực kỳ cực kỳ tức tối.
Úc Dạ Bạc tức đến mức biến thành con cá nóc.
Lúc này Tần Hoài Chu mới bất giác nhận ra Úc Dạ Bạc liều mạng đi theo… là vì để cứu anh?!
Trong lúc nhất thời Tần Hoài Chu không biết nên bày vẻ mặt nào.
“Tiểu Dạ.” Tần Hoài Chu nhịn không được hỏi xác nhận: “Em vào là vì muốn cứu anh sao?”
“Bằng không thì?!” Tính tình hung bạo của Úc Dạ Bạc cũng bị kéo ra: “Anh là thẻ đạo cụ của tôi, tôi còn chưa vắt cạn sức anh thì sao có thể tùy ý để anh đứt quãng giữa đường?”
Tần Hoài Chu: “…!”
Tần Hoài Chu bị quả bom ngọt ngào này đập choáng đầu rồi.
Đặc biệt là câu “Anh là thẻ đạo cụ của tôi” do chính miệng Úc Dạ Bạc thú nhận càng khiến tim anh đập hẫng một nhịp.
Bây giờ Úc Dạ Bạc bắt đầu dò xét khắp phòng, không có ý định từ bỏ cuộc chơi. Nếu trò chơi nối liền với hiện thực thì có lẽ còn cách khác để rời đi, hơn nữa hiện tại hai người cùng vào mà trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Tần Hoài Chu thấy Úc Dạ Bạc giận thật nào dám sẵng giọng nạt cậu tiếp, vội vàng theo sau.
Huống chi Tần Hoài Chu sẽ không để cậu chạy lung tung một mình, theo sát từng bước.
“Tiểu Dạ.”
“Tiểu Dạ.”
“Chủ nhân~”
Nói xong câu cuối, Tần Hoài Chu gần như làm nũng dính sát người Úc Dạ Bạc là.
“Anh rảnh lắm hả.” Úc Dạ Bạc nghẹn cơn tức, vừa giận lại vừa ấm ức khiến l*иg ngực càng bức bối tợn. Nhìn ai kia dí sát bên mình như keo dính chó, cậu bực đến đỏ cả mắt: “Anh đi theo tôi làm gì?!”
Mặc dù ánh sáng mơi đây tù mù nhưng Tần Hoài Chu vẫn nhìn thấy vành mắt đỏ quạch của Úc Dạ Bạc.
Giờ phút này, chút lo lắng và giận giữ trong lòng anh biến mất sạch, chỉ còn sự đau lòng dành cho cậu.
Trái tim như được ngâm giữa làn nước ấm, vừa chua xót lại vừa mềm mại.
“Không phải chủ nhân nói chưa lợi dụng anh hết sao?” Tần Hoài Chu hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Úc Dạ Bạc: “Anh đứng gần chủ nhân một chút để chủ nhân tùy tay sử dụng.”
Nói nghe ngọt chưa này, thế vừa rồi là ai đứng lớn tiếng chỉ trích cậu.
Úc Dạ Bạc cụp mắt tránh tầm nhìn của người đàn ông. Cậu vẫn còn tức lắm, hai mắt đỏ hồng, nói chuyện cũng chẳng thèm nể nang: “Không cần, anh cút cho khuất mắt tôi.”
Tần Hoài Chu cũng biết vừa rồi bản thân nói nặng lời. Anh im lặng vài giây, dán lưng lên vách tường từ từ xoay người, nhanh chóng “cút” ra ngoài cửa rồi lại nhanh chóng “cút” về.
“Chủ nhân nhìn xem, anh cút rồi nè.”
Còn “cút” qua “cút” lại nữa.