Tần Hoài Chu khẽ mỉm cười, cọ cằm lêи đỉиɦ đầu mềm mại của Úc Dạ Bạc, vô vùng hiểu chuyện tỏ vẻ: “Còn không phải học theo chủ nhân em sao.”
#Nhà có thẻ đạo cụ trưởng thành#
“Ừm~” Cảm giác như được “nuôi con” khiến Úc Dạ Bạc cực kỳ thỏa mãn: “Giỏi lắm.” Sau đó ghét bỏ đẩy người đàn ông ra: “Lần sau đừng có dí sát gần tôi kiểu này.”
Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Tần Hoài Chu: Vừa rồi còn bày vẻ mặt hài lòng khen anh giỏi mà bây giờ đã bảo anh cút.
Đồ tên đàn ông bội bạc đáng ghét!
Chẳng qua bây giờ không phải lúc hỏi tội Úc Dạ Bạc.
“Mau đi cứu người!”
Tần Hoài Chu lập tức khiêng cậu lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng. Nhưng bên ngoài lại chỉ có một mình tóc xanh đang đứng.
Úc Dạ Bạc hỏi: “Giang Hạo đâu?”
“Bọn họ đều đi tìm đồ chặn cửa rồi.” Tóc xanh chỉ vào căn phòng phía sau: “Cậu ta ở trong đó.”
Giang Hạo trải qua hai lần kinh hãi, người lúc nào cũng ngẩn ra như đi trên mây, mấy người còn lại dìu hắn vào phòng bảo hắn lên giường nằm nghỉ ngơi.
Úc Dạ Bạc lập tức đẩy cửa bước vào, thấy Giang Hạo ngồi trên sofa. Đôi mắt màu trà liếc trái liếc phải một chút, bày vẻ bình tĩnh quan sát Giang Hạo, thuận miệng nói: “Giang Hạo, cậu ổn hơn chưa?”
Giang Hạo gật đầu: “Tôi không bị thương, nhưng mà… tôi nghĩ kiểu gì cũng không ra vì sao Đỗ Minh Lượng bên cạnh mình lại bị gϊếŧ chết! Rốt cuộc con quỷ biến thành cái gì? Rõ ràng tôi đã kiểm tra kĩ từng ngóc ngách mà.”
“Giang Hạo, cậu đừng tự trách…” Ngoài miệng Úc Dạ Bạc nói lời an ủi nhưng tay lại dùng điện thoại gõ tin nhắn cho hắn nhìn: “Giang Hạo, cậu đừng nói gì hết, mau cởi ra, cởi hết tất cả đồ đang mặc trên người.”
Giang Hạo đực mặt mấy giây, đột nhiên như đoán được gì đó: “Không lẽ anh cảm thấy…”
Tất cả đồ vật trên giường, ngoài ga trải giường, chăn, gối đầu và một vài thứ khác thì chỉ còn một thứ.
…Giang Hạo.
Hay nói chính xác là từng món đồ trên người Giang Hạo.
Trong quy tắc có nói là “Bất cứ thứ gì trong biệt thự”. Bây giờ người làm nhiệm vụ cũng ở biệt thự, đồng nghĩa đồ vật bọn họ mang theo cũng nằm trong phạm trù này.
Cho nên dù họ có tìm kiểu gì cũng không thấy bóng dáng con quỷ nào ở đây. Cũng chỉ có cách này nó mới có thể đi theo người làm nhiệm vụ vào phòng.
Cửa không mở tất nhiên là vì nó đã vào phòng ngay từ ban đầu.
Úc Dạ Bạc im lặng gật đầu, dùng ánh mắt khẳng định: Con quỷ kia đang ở trên người cậu!
Giang Hạo lập tức đứng lên, nhanh chóng cởi hai cái áo và quần. Ngay khi chuẩn bị cởϊ qυầи, hắn bỗng cảm thấy chiếc giày dưới chân giật giật. Chỗ cổ giày bị siết chặt, hắn cuống quít kéo quần cúi đầu nhìn. Không biết dây giày màu đen động đậy từ lúc nào, tựa như một con rắn độc quấn quanh chân hắn, chui vào ống quần nhanh chóng bò lên trên.
“Đờ mờ! Thứ này là cái đéo gì vậy?!” Giang Hạo sợ tới mức vội vàng duỗi tay túm cái dây giày.
Úc Dạ Bạc: “Giang Hạo, mau cởϊ qυầи ra!”
Tần Hoài Chu cầm dao thẳng tay cắt ống quần Giang Hạo.
Chiếc dây giày bò ra sau bắp chân hắn, Giang Hạo đang muốn duỗi tay túm nó, đột nhiên một đầu dây nhọn của nó nâng lên, đâm mạnh vào bắp chân Giang Hạo, hệt như con cá chạch luồn lách chui vào, lần dọc theo da bò lên trên.
“Ahhhhh!”
Giang Hạo vừa sợ vừa đau, hai chân mềm oặt ngã ngồi dưới đất, cuống quýt cầm đoạn dây bên ngoài hòng rút ra.
Nhưng trong nháy mắt sợi dây giày ngày một dài cũng bò lên bắp đùi hắn, nhìn từ bên ngoài chẳng khác gì con giun to lớn ẩn dưới làn da, xuyên qua máu thịt tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Hoài Chu nhanh chóng đưa ra quyết định, lấy con dao nhỏ cứa rách da trên đùi Giang Hạo, cứng rắn rút đầu nhọn dây, ngăn nó tiếp tục chui vào bên trong cơ thể Giang Hạo.
Úc Dạ Bạc cầm một lá bùa định thân, đang muốn dán lên thì không ngờ “dây giày” lại biến ngắn trơn trượt. Tần Hoài Chu không bắt kịp, vì thế tiếng gào thét thê thảm của Giang Hạo lại vang lên lần nữa, sợi dây xuyên qua máu thịt hắn bò ra ngoài.
“Dây giày” rơi xuống đất nhanh nhẹn bò dọc theo chân tường, rất nhanh đã biến thành một cái bóng màu đen cao gầy, chừng khoảng 2 mét, cần cổ cao dài cúi xuống.
Khuôn mặt kinh khủng vặn vẹo của nó như bị thứ gì đốt trụi, làn da nhăn nheo dúm dó chất chồng lên nhau, chiếc cổ trơn loáng lộ bắp thịt đỏ lòm.
Chỉ có hai tròng mắt trắng dã nhìn họ chằm chằm, ánh mắt kia như của loài rắn theo dõi con mồi, khiến người khác cực kỳ ớn lạnh.
Thật đáng sợ.
Giang Hạo lập tức rùng mình, lòng sinh sợ hãi.
Cuốn sách đỏ trên người Úc Dạ Bạc lại bắt đầu điên cuồng vặn vẹo la hét, cậu không thấy sợ chút nào, buột miệng thốt lên: “Tần Hoài Chu, tóm cái thằng thảo mai kia lại.”
Raw là 老阴b (Lão Âm B): Chỉ loại người giả heo ăn thịt hổ chuyên nói xấu sau lưng người khác, lặng lẽ chia rẽ mọi người.
Thằng thảo mai?! Khoan đã, tại sao anh lại gọi nó là thằng thảo mai?!
Giang Hạo trợn mắt há hốc mồm.
Càng làm hắn không ngờ là, Úc Dạ Bạc vậy mà trực tiếp xông lên! Con quỷ kia nháy mắt biến thành một con rắn dài màu đen to bằng cổ tay, nhanh chóng bò lên vách tường, vọt lêи đỉиɦ tủ quần áo.
Úc Dạ Bạc không với tới, Tần Hoài Chu mở hình thức chơi đuổi bắt bạo lực, hất đổ tủ quần áo. Bóng đen không thể trốn nữa nhanh chóng trườn về phía cửa.
Cửa vốn đã đóng chặt lại, nào ngờ tóc xanh đứng ngoài nghe thấy tiếng động nên mở cửa ngó đầu vào xem xét tình huống, lật ngược thế cờ, chỉ trong nháy mắt bóng đen đã chui từ khe cửa ra ngoài.
Giang Hạo luống cuống hét to: “Đờ mờ! Nó chạy rồi!”
Sắc mặt Úc Dạ Bạc cũng thay đổi.
Chỉ sợ lần này nếu chờ thêm chút nữa thì việc tìm nó sẽ trở nên vô cùng phiền phức.
Tần Hoài Chu phản ứng nhanh, anh bế thốc Úc Dạ Bạc lên, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Khi đến cầu thang thì nhảy một phát xuống mười mấy bậc, nhanh chóng bắt kịp bóng đen.
Cũng may ban ngày họ đã bố trí sẵn, ngăn tủ lớn bé trong phòng khách đều bị bịt kín băng dính, bóng đen không có chỗ chui. Nhưng còn dưới sofa và dưới gầm bàn thì sao?!
Nó chui ở đâu, Tần Hoài Chu nâng ở đó.
Một giây sau bóng đen lẩn vào phòng sách, Tần Hoài Chu đuổi theo trong nháy mắt, nhưng lại không thấy nó.
“Nó trốn đâu rồi?”
Úc Dạ Bạc bảo Tần Hoài Chu dừng lại, lia mắt nhìn khắp nơi xung quanh. Là một nhân viên lập trình, trí nhớ của cậu cực tốt, trong suốt quá trình liên tục chụp ảnh cậu đã nhớ kỹ bố trí của toàn bộ căn phòng này.
Gia cụ không thay đổi, toàn bộ đồ trang trí vẫn giữ nguyên vị trí, giá sách cũng bị họ dùng băng dính niêm phong, không bị cậy mở, như vậy… chỉ còn đám tranh trên tường?
Úc Dạ Bạc đưa mắt nhìn những bức tranh sơn dầu treo đầy hai vách tường, im lặng đếm nhanh.
Bốn mươi mốt… Nhiều ra một bức!
Ba người Mục Lị đuổi tới: “Thế nào rồi?”
“Quỷ ở ngay chỗ này.” Úc Dạ Bạc đáp.
“Vậy cậu mau qua đây đi, chúng ta bịt kín cửa!”
“Không, tôi phải bắt được nó!” Úc Dạ Bạc không để ý tới bọn họ, ánh mắt đảo nhanh qua vào bức tranh. Ngay khi nhìn thấy bức thứ hai mươi mốt, cậu biết bản thân tìm thấy bức tranh bị trùng lặp rồi.
“Tần Hoài Chu, chính là nó!”
Vừa mới dứt lời, cuốn sách màu đỏ trên người Úc Dạ Bạc lại điên cuồng vặn vẹo lần nữa. Bóng đen vừa dài vừa gầy từ trên trần nhà lao xuống, đẩy tủ sách cao chạm trần hướng về phía Úc Dạ Bạc.
“Cẩn thận!” Tần Hoài Chu đẩy chàng trai qua một bên.
Giá sách nặng nề rơi xuống đất kèm theo tiếng đổ lớn, cả sàn nhà như bị chấn động theo.
Những đồ trên giá rơi rào rào xuống đất, đồ vật bằng thủy tinh vỡ tung tóe, Úc Dạ Bạc được Tần Hoài Chu ôm trong ngực mới không bị thương.
Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo đứng cạnh nhanh tay lẹ mắt ném bùa định thân khống chế được con quỷ.
Úc Dạ Bạc thở hổn hển bò dậy, dán thêm một tấm bùa định thân nữa: “Tóm được mày rồi.”
Sau đó bảo Tần Hoài Chu kéo bóng quỷ đen lên lầu hai, tìm một căn phòng không người nhốt vào, cuối cùng năm người đồng tâm hiệp lực chặn cửa.
“Rầm rầm rầm!” Quỷ đen bên trong phẫn nộ phá cửa, phát ra tiếng la hét thống hận, vì không có môi nên nói chuyện có chút nghe không rõ.
Úc Dạ Bạc nghe một lát mới phát hiện hình như nó đang nói cái gì mà: “…Chúng mày chết chắc rồi… chúng mày…”
Hóa ra quỷ đen còn biết nói à?
Tóc xanh vỗ lên ván cửa một cái: “Ngậm mẹ mồm vào, bị bọn tao bắt rồi còn lên mặt với ai.”
“Thành công rồi!”
Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn nhất, tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt xuống đất.
Tóc xanh chờ không kịp hỏi: “Có phải chỉ cần chúng ta vượt qua năm ngày tiếp theo là có thể ra ngoài không?”
Giang Hạo gật đầu: “Ừ! Con quỷ không ra được rồi.”
Mục Lị hỏi hắn: “Đúng rồi, Giang Hạo, sao cậu lại bị thế này? Sao lại để nó biến thành dây giày mà cũng không phát hiện? Hay tại nhiều giày quá nên không nhận ra được?”
Vẻ mặt Giang Hạo tràn đầy sợ hãi, hắn lấy dây giày thực sự từ trong balo: “Em có mang thêm hai đôi, hôm nay chọn đại một đôi trên cùng, dây giày thì em cũng buộc sẵn từ trước, không kiểm tra qua, nào ngờ…”
Lại do quỷ biến thành!
Chiều nay khi em gái người mới chết, quỷ biến thành bóng đen chui vào balo Giang Hạo, nhưng lúc đó cả người Giang Hạo toàn máu nên lúc thay quần áo cũng không nhìn kỹ, thuận tay cầm đôi giày mới ra…
Ai mà ngờ được dây giày bên trên bị tráo đổi.
Mà hắn lại cứ vậy đi một đôi giày dính quỷ hồn suốt cả một ngày không hay biết gì.
Giang Hạo lại nói: “Vẫn trách em hấp tấp lơ là, haizz, nếu không nhờ Úc Dạ Bạc nói chắc em không chú ý mất.”
“Đúng thế, cao thủ quá đỉnh.” Vẻ mặt tóc xanh tràn đầy sùng bái: “Nhiệm vụ năm ngày có thể hoàn thành trót lọt trong hai ngày!”
“Nếu không nhờ cậu không biết còn bao nhiêu người phải chết nữa.” Hiển nhiên người phụ nữ có khí chất lãnh đạo và Mục Lị cũng vô cùng tâm phục khẩu phục, ngay khi bọn họ quay đầu muốn tuôn mấy câu “rắm cầu vồng” thì phát hiện không thấy Úc Dạ Bạc đâu nữa.
“Người đâu?”
Úc cao thủ đã sớm chui vào phòng máy sưởi, cậu sắp bị lạnh chết đây này.
Bốn người: “…”
Cao thủ trâu bò thì trâu bò thật nhưng cơ thể yếu ớt cũng là sự thật.
Lúc này Úc Dạ Bạc đang cuộn người trên giường, dán ôn noãn noãn, ôm túi chườm nóng, bên cạnh còn có Tần Hoài Chu đút nước ấm.
Qua một hồi mới thấy ấm lên, đầu và dạ dày cũng bớt đau.
Mấy người đồng đội đều đi vào quan tâm hỏi han đưa nước đưa thuốc.
Nếu đổi thành tên đàn ông khác không chừng có bị cười nhạo mấy câu, thế nhưng Úc Dạ Bạc chẳng những thông minh lại còn đẹp trai lai láng.
Đều nói ma ốm là kẻ phiền phức nhưng Úc Dạ Bạc nào giống vậy, cậu chính là một tác phẩm nghệ thuật, một tác phẩm nghệ thuật vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp.
Tóc xanh tò mò hỏi vấn đề luôn cánh cánh trong lòng: “Cao thủ, nếu muốn nhốt quỷ vì sao lại còn muốn nhốt nó ở lầu hai?”
Rõ ràng khi quỷ trốn vào phòng sách chỉ cần đóng luôn cửa nhốt nó trong đấy là được mà.
“Bởi vì đó là phòng sách.” Úc Dạ Bạc dùng cằm cọ cọ gối đầu, giải thích: “Mấy căn phòng này đều giống hệt nhau, chỉ có một gian khác biệt, kiểu phòng này trong game kinh dị đều có mật thất, phòng sách chính là nơi chứa manh mối quan trọng.”
“Hả?”
“Chẳng lẽ mấy người không muốn biết nơi này từng xảy ra chuyện gì sao?”
Mục Lị: “…”
Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo: “…”
Giang Hạo: “…”
Lăng đầu xanh: “…”
Không, thật sự bọn họ không có suy nghĩ đấy, chỉ cần có thể sống sót rời khỏi chỗ nơi đây đã tốt lắm rồi.
“Haizzz.” Úc Dạ Bạc khẽ thở dài, ánh mắt như muốn nói “Kẻ phàm nhân vô vị” “Người mạnh đúng là quá cô đơn”.
Chế giễu, nhưng không mất lịch sự.