Đầu tiên là bàn tay đẫm máu, sau đó là cặp chân vặn vẹo, động tác gã cứng đờ bò dưới mặt đất, chầm chậm đứng lên.
Ánh đèn điện thoại của Lý Thi Nhân vừa hay chiếu lên cổ, lúc này Úc Dạ Bạc mới thấy rõ, hóa ra nam quỷ không phải không có đầu, mà là cái đầu chỉ còn một nửa ở trên cổ.
Đầu gã như bị thứ gì đυ.c nát, mất hơn phân nửa, chỉ còn lỗ tai nối liền với phần xương hàm bên phải, da tróc gần hết, ẩn ẩn lộ ra phần xương trắng hếu bên trong, máu chảy đầm đìa.
Đệt!
Úc Dạ Bạc cảm thấy trong hai tháng tiếp theo ngoài món cổ vịt không thể nuốt trôi giờ còn thêm món lưỡi vịt.
Điện thoại của Lý Thi Nhân phụ trách mảng chiếu sáng, không thể nhìn thấy sự tồn tại của ma quỷ, mà chắc chắn giờ phút này chú cũng không dám bật camera điện thoại, một khi cửa hàng rơi vào bóng tối bọn họ sẽ không thể thấy gì nữa.
Lý Thi Nhân hoảng sợ hỏi: "Sao vậy..."
"Suỵt." Úc Dạ Bạc lập tức cắt ngang lời chú, nhưng người anh em vừa mù vừa điếc một bên vẫn nghe thấy rõ mồn một, nửa khuôn mặt gã hơi nghiêng qua, sau đó giơ hai tay mò mẫm đi về phía họ.
So với "ngoẹo cổ", tốc độ của gã nhanh hơn nhiều, gần như tức thì dí sát camera!
Thời khắc then chốt, Úc Dạ Bạc được Tần Hoài Chu bế lên bục đặt ma nơ canh, hơn nữa anh còn ấn đầu bắt cậu ngồi xổm xuống.
Úc Dạ Bạc vừa giơ điện thoại đã thấy bàn tay của nam quỷ đang quờ quạng trên đỉnh đầu mình!
Nom chả khác gì như đang xoa đầu cậu!
Thót hết cả tim, thông qua camera điện thọai, Úc Dạ Bạc thấy rõ nam quỷ mất đầu đứng ngay trước mặt, tay gã sờ lần xung quanh đỉnh đầu mình, cuối cùng bắt đầu mò xuống.
Úc Dạ Bạc hít ngụm khí lạnh, cố gắng cúi gập thân người, gần như nằm bò trên cái bục.
Cảm giác cực kì giống một trò chơi trốn tìm hay chơi hồi nhỏ... bịt mắt bắt dê.
Mắt thấy tay gã sắp quơ trúng, Tần Hoài Chu nhanh tay đẩy ma nơ canh bên cạnh.
Ma nơ canh rơi xuống đất tạo thành tiếng động, nam quỷ mất đầu lập tức xoay người nhào qua.
Úc Dạ Bạc nhân cơ hội nhảy từ trên bục xuống, vẫy tay ra hiệu cho Lý Thi Nhân theo sau.
Nhưng gần ra đến cửa lại phát hiện Lý Thi Nhân không đi theo, cậu nhìn về nơi phát ra ánh sáng đèn pin điện thoại, Lý Thi Nhân đang đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
Có chuyện gì sao? Bởi vì Lý Thi Nhân đứng ngược sáng nên cậu không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt chú, tiếp tục ngoắc tay mấy cái ra hiệu.
Người bên kia vẫn không phản ứng.
Chẳng có nhẽ...
Úc Dạ Bạc cảm thấy sai sai, giơ điện thoại lên, phát hiện sau lưng Lý Thi Nhân có một bóng người. Tay người đó giữ chặt bả vai Lý Thi Nhân, đầu từ phía sau ló ra.
Một cái đầu nghiêng góc 90 độ.
Hóa ra "ngoẹo cổ" đã lẳng lặng mò vào trong!
Cô ta há to miệng lộ hàm răng máu me nhầy nhụa, hai mắt như rỉ máu nhìn cậu chằm chằm.
Lý Thi Nhân bị quỷ quấn thân không thể cử động, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ướt lưng áo, có thể ngửi rõ mùi tanh hôi thối rữa tỏa ra từ trong miệng nữ quỷ.
Giờ phút này, chú đột nhiên phát hiện mình vẫn sợ chết.
Bản năng muốn sống và nỗi sợ cực hạn thôi thúc, Lý Thi Nhân liều mạng dùng ánh mắt cầu cứu Úc Dạ Bạc.
Cứu tôi...cứu tôi...cứu tôi...
Mắt thấy nữ quỷ sắp phập một phát vào cổ chú, Úc Dạ Bạc mặc kệ sự đời, cái gì cũng không quan tâm, nhanh chóng vọt qua cứu Lý Thi Nhân thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Có lẽ không ngờ có kẻ dám lớn mật cướp thức ăn ngay bên miệng mình, nữ quỷ trơ mắt nhìn Úc Dạ Bạc thành công kéo người về.
"Chạy mau!"
"A!" Lý Thi Nhân chưa kịp hoàn hồn, cơ thể theo quán tính ngã ra đất, lúc chú đứng dậy nhặt điện thoại tay không cẩn thận đυ.ng trúng blind box cạnh bục.
Thế mà bên trong cũng vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Úc Dạ Bạc:???
Sao lại thế này, nơi đây có hai blind box?
Không, không đúng!
Nếu cẩn thận nghe kĩ sẽ thấy còn một tiếng khóc khác đan xen.
"Huhu...huhu...huhu..."
Mặt đất xuất hiện một dòng chữ máu.
"Họ sẽ ăn tim bạn."
"Chạy mau!" Úc Dạ Bạc kêu Lý Thi Nhân, hai người vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Bọn họ vốn định chạy thẳng về phòng bảo vệ, kết quả mới chạy được hơn 10 mét Tần Hoài Chu đột nhiên dừng bước, kéo Úc Dạ Bạc trốn ra sau một tấm biển quảng cáo ở rìa hành lang.
Úc Dạ Bạc lập tức cầm điện thoại lên quay, khi nhìn rõ hình ảnh trên màn hình điện thoại, mặt cậu cắt không còn giọt máu.
Lý Thi Nhân đằng sau vội vàng chạy qua, chú thở hổn hển định hỏi làm sao thì thấy màn hình điện thoại của Úc Dạ Bạc.
Cả hai hoảng sợ phát hiện, trong camera điện thoại, giữa đại sảnh tầng một cách đó không xa, một đống người đang đứng.
Không, nói chính xác phải là một đống quỷ!
Bởi vì ánh sáng không tốt nên nhìn không rõ, nhưng có thể chắc chắn hơn chục bóng đen đang đứng bên kia. May mà khoảng cách khá xa nên chúng vẫn chưa phát hiện sự có mặt của họ.
Úc Dạ Bạc vốn tưởng đám quỷ sẽ đến chỗ mình, nhưng không, chúng nó thế mà lại đi về phía cửa lớn.
Bọn nó muốn ra ngoài ư?
Úc Dạ Bạc nhỏ giọng nói: "Để đề phòng, chúng ta đi lối hành lang."
Cũng may Thân Quân luôn đứng trước màn hình giám sát chỉ huy bọn họ tìm được hành lang, hai người hữu kinh vô hiểm(1) về đến phòng bảo vệ.
(1) Hữu kinh vô hiểm: Có gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Giây phút cánh cửa khép lại, Lý Thi Nhân ngồi bệt xuống đất, cuộc trốn chạy đêm nay đã dọa chú sợ muốn chết.
Thân Quân lo lắng: "Mọi người có sao không?"
Người đàn ông lùn nóng vội hỏi: "Thế nào? Hai người tìm thấy blind box thứ ba chưa? Địa điểm tiếp theo ở đâu?"
Lý Thi Nhân thở hổn hển gật đầu: "Hộc... hộc... tìm thấy, anh hỏi Úc Dạ Bạc đi."
Lúc đó chú ở cạnh cửa, không thấy dòng chữ bằng máu.
"Rạp chiếu phim." Úc Dạ Bạc không rảnh ngồi nghỉ ngơi, cậu nhanh chóng đến bàn làm việc, cầm tờ giấy trên bàn hỏi Thân Quân: "Anh có ghi lại không?"
"Có, nhưng không hiểu sao đêm nay quỷ xuất hiện nhiều đến vậy, đặc biệt ban nãy khi các cậu tìm thấy blind box, trong đại sảnh thoáng cái xuất hiện mười mấy bóng quỷ."
Vừa rồi Thân Quân đứng trước màn hình cũng hồi hộp không kém, hắn không dám tự tiện liên lạc, sợ tiếng bộ đàm bị bọn quỷ bên kia nghe thấy. Cũng may Tần Hoài Chu thính giác hơn người, kịp thời ngăn cản bước chân Úc Dạ Bạc.
"Bây giờ chúng đang ở đâu?"
"Cửa lớn. Chúng không ra được nên đứng bên cửa kính, hiện tại đã không thấy."
Úc Dạ Bạc ghi lại nội dung Thân Quân vừa viết vào điện thoại.
Tiếp nối phần ghi chép tối qua của mình.
Góc hành lang tầng hai có hai bóng đen không rõ hình dáng ngồi xổm.
Hành lang lầu ba của nữ quỷ mặc quần áo bệnh nhân đi qua đi lại.
Đại sảnh tầng một có nữ quỷ áo trắng ôm đứa trẻ lang thang khắp nơi.
Nữ quỷ mất chân nằm trong siêu thị gia dụng tầng một.
Nữ quỷ bụng to thiếu mất một bên vai đứng im bên cửa sổ hành lang nào đó.
Ba bóng đen đứng trước cửa hàng tầng hai.
...
Cộng thêm mấy thứ Úc Dạ Bạc gặp phải hai đêm nay, "cây lau nhà", chị gái gãy chân, chị gái ngoẹo cổ....
Người đàn ông lùn đột nhiên hỏi: "Tối nay đến rạp chiếu phim lấy blind box thứ tư không?"
Úc Dạ Bạc lắc đầu.
Rạp chiếu phim của trung tâm thương mại nằm ở tầng trên cùng, ban ngày cậu đã xem qua, do lúc đó còn nhiều người nên cũng chưa vào, nhưng quy mô của rạp khá lớn, nếu chưa quen thuộc mà đã tự tiện xông vào thì quá nguy hiểm.
Vả lại bây giờ cậu có một vấn đề khác đáng quan tâm hơn.
Nữ quỷ... Tay Úc Dạ Bạc gõ nhẹ lên hai chữ này.
Ngoại trừ bóng đen không thấy rõ ràng trong màn hình giám sát, vì sao hầu hết mấy thứ đã gặp toàn là nữ quỷ? Hơn nữa tất cả chúng đều mặc quần áo bệnh nhân?
Bọn họ đυ.ng độ nam quỷ mất đầu, tuy cả người gã máu me bê bết không nhìn ra quần áo mặc là gì nhưng chắc chắn không phải đồng phục bệnh nhân.
Bên cạnh đó khi Lý Thi Nhân cầm nhầm blind box, ngoài tiếng khóc nỉ non của trẻ con, dường như cậu còn ẩn ẩn nghe thấy cả tiếng khóc của đàn ông và phụ nữ.
Nhưng vì giọng đứa trẻ quá lớn nên đã lấn át hết tất cả.
Úc Dạ Bạc mở album điện thoại tìm được video vừa quay, cậu luôn bật chức năng quay camera chính là vì muốn xem lại tất cả quá trình, quả nhiên bây giờ có đất dụng võ.
Video quay rất rõ hình ảnh nữ quỷ ngoẹo cổ và người đàn ông không đầu, còn cả hai ba con quỷ gặp phải trên đường chạy trốn, thậm chí là vài thứ lúc trước bọn họ không chú ý.
Ví dụ khuôn mặt quỷ chợt lóe trong gương, chiếc váy trên móc áo tự bay khi không có gió, bóng người nằm bò trên kính ở cửa hàng bên cạnh.
Nhưng tiếc là bọn họ chỉ lo chạy trốn nên không quay được con quỷ bò ra từ blind box.
Ngay khi Úc Dạ Bạc thất vọng muốn tắt điện thoại, Tần Hoài Chu nói: "Khoan đã, Tiểu Dạ, em tua về sau một chút, nhìn cái gương dưới đất."
Cửa hàng quần áo nữ bán cả giày dép, bởi vậy có lắp một chiếc gương thử giày.
Mà khi Úc Dạ Bạc đỡ Lý Thi Nhân, đúng lúc camera điện thoại quay chiếc gương.
Mặc dù hơi rung lắc, hình ảnh khá mờ nhưng có thể nhìn thấy có hai đôi chân.
Một đôi chân đi dép lê mặc quần bệnh nhân, đôi còn lại mặc quần jean đi giày da nam.
Quả nhiên người đàn ông này cũng không mặc đồng phục bệnh nhân.
Mặc dù không dám nói chắc 100% nhưng từ những gì đã trải qua, hầu như tất cả bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần hai mươi năm trước đều là phụ nữ, hơn nữa có cả phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ.
Chuyện quái quỷ gì đã diễn ra ở bệnh viện tâm thần này?
Cậu lại nhớ đến giấc mơ báo mộng của đứa trẻ đêm qua, cho dù là thí nghiệm cơ thể hay buôn người cũng đâu cần ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ?
Có lẽ nào... đây là nghi lễ hiến tế của tổ chức tà giáo nào đó?
Có phải đứa trẻ muốn nói với bọn họ điều này?
Nếu đúng là vậy, chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông trong xe đẩy?
Hơn nữa đám quỷ này đa số thiếu tay cụt chân, mặt cắt vết thương gồ ghề không bằng phẳng, không giống bị dao chém.
Tần Hoài Chu đột nhiên nói: "Có thể là cắn."
Đúng rồi! Lời của Tần Hoài Chu khiến Úc Dạ Bạc nhớ tới hàm răng sắc nhọn trong miệng đám ma nơ canh, tiếng gặm nhấm tóc đỏ trong nhà vệ sinh và cả chị gái ngoẹo cổ suýt cắn chết Lý Thi Nhân.
Ngay cả người đàn ông mất đầu cũng giữ lại một phần hàm răng.
Theo phim kinh dị, ma quỷ sẽ gϊếŧ người bằng chính cách chúng bị gϊếŧ.
Nói cách khác, rất có thể họ đã bị thứ gì đó cắn chết. Dựa theo mức độ sắc bén chắc chắn không phải do răng người có thể tạo thành.
"Úc Dạ Bạc, cậu không muốn nghỉ ngơi một lát à?" Ban ngày Lý Thi Nhân thấy Úc Dạ Bạc vào siêu thị gia dụng mua một cái giường gấp nhỏ, chú tưởng cậu sẽ đánh một giấc ngon lành, không ngờ đến giờ cậu vẫn ngồi trước màn hình giám sát, vẻ mặt suy tư, chú đi lên hỏi: "Cậu đang nghĩ gì?"
Dù sao cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử, Úc Dạ Bạc cũng không giấu giếm, nói ra suy nghĩ của bản thân.
Thân Quân suy đoán: "Nếu nói như trên, có phải nghi thức hiến tế của họ là triệu hồi quái vật không? Con quái vật kia đã ăn sạch người trong bệnh viện, ngay cả các 'bác sĩ' cũng bị nó cắn trả?"
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông đi giày da?" Úc Dạ Bạc cho họ xem đoạn video.
Thân Quân: "Không biết chừng hắn cũng là thành viên thuộc tà giáo."
Chẳng qua nếu hắn đã thành viên tà giáo, vì sao còn đi cùng một nạn nhân?
Từ chuyện "cây lau nhà" và chị gái ngoẹo cổ ôm nhau, cậu đoán có lẽ bọn họ còn giữ lại một phần kí ức. Vì sao nữ quỷ và đứa nhỏ kia không tấn công cậu? Trái lại còn quấn chặt bọn cậu không buông?
Lý Thi Nhân rùng mình: "Ngẫm lại có hơi kinh khủng."
Đúng vậy, càng nghĩ càng ớn lạnh.
Nếu suy đoán của họ chính xác.
Có phải bệnh viện tư nhân tồn tại một con quái vật ăn thịt người?
Nó đang ở đâu? Khi nào nó sẽ ra ngoài tìm họ?
"Mặc kệ nó đi, việc của chúng ta là lấy hết blind box rồi rời khỏi chỗ này." Người đàn ông lùn không mấy bận tâm: "Bây giờ đã có ba, tìm ra ba cái nữa là có thể đi rồi."
Úc Dạ Bạc nghĩ mãi không ra, thừa dịp không ai để ý triệu hồi đầu xác chết vô danh, sau khi ấn nút sử dụng, đầu người xấu xí ùng ục ùng ục uống hết đống formalin.
Dấu vết còn sót lại trên lọ thủy tinh xếp thành dòng chữ.
"Tai nghe chưa chắc đã đúng."(1)
"Tai nghe chưa chắc đã đúng?" Úc Dạ Bạc nhỏ giọng lặp lại.
(1) 耳听为虚 trích trong耳听为虚、眼见为实 (Nhĩ thính thị hư, nhãn thính vi thực): Có nghĩa tai nghe không bằng mắt thấy/ Trăm nghe không bằng một thấy
Như đã biết, vế sau của nó là "mắt thấy mới là thật", thường để nhắc nhở không nên dễ đặt niềm tin vào lời đồn đoán, tận mắt chứng kiến mới là sự thật.