Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng

Chương 19: Kẹo mút

"Sao có thể như vậy được?"

Nụ cười trên mặt Vu Khánh tắt ngúm.

Hóa ra cái bẫy lớn nhất đã sớm giăng ra từ lâu.

Cùng với tiếng chuông tan học vang lên, cách 0h còn 3h kém 15 phút.

"Vậy, vậy chúng ta phải làm thế nào?"

Bây giờ số người còn sống chỉ còn 9 người.

Thấy Úc Dạ Bạc xoay người đi ra khỏi phòng, đám người vội vàng đuổi theo: "Anh đẹp trai, anh đẹp trai, bây giờ chúng ta phải làm sao đây."

"Anh trai nhỏ, anh thông minh như vậy có phải anh đã tìm ra cách sống sót rồi đúng không?"

"Anh đẹp trai, cầu anh gánh team."

Úc Dạ Bạc bị hỏi có chút mất kiên nhẫn, đôi mắt dần bị sự nóng nảy bao trùm. Cứ cho là cậu có thể hiểu được cảm xúc của họ nhưng là một trạch nam không am hiểu giao tiếp, cậu một chút cũng không muốn bị một đống người vây kín mít hỏi đông hỏi tây, ồn muốn chết.

"Mấy người...." Vào lúc cơn điên tiết của cậu đạt tới đỉnh điểm, mở mồm chuẩn bị bảo bọn họ dạt hết ra.

Tần Hoàn Chu nhanh tay nhanh chân đẩy một người đàn ông đứng gần đó ra, cảm đám vừa bị quỷ dọa một trận, thấy vậy nhao nhao co chân chạy vội.

Trong nháy mắt đã chạy xa hai ba mét, bụm miệng sợ hãi lia mắt dò xét khắp nơi.

Tốt rồi, Úc Dạ Bạc cảm thấy bầu không khí xung quanh trong lành hơn bao giờ hết, nhẹ nhàng thở ra, sau đó cảm thấy trong miệng có vị ngọt.

Tần Hoài Chu lột một cây kẹo mυ'ŧ màu hồng nhét vào miệng cậu, rồi nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.

Nội quy chỉ nói không cho phép ăn uống trong lớp chứ đâu nói cấm ăn bên ngoài.

Được người dỗ ngọt gì gì đó, Úc Dạ Bạc cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Cậu rất thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là những lúc tâm trạng không tốt.

Mùi vị ngọt ngào của dâu tây lan tỏa trên đầu lưỡi đã xua tan cơn bức bối.

Úc Dạ Bạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cuối cùng vẫn không nhả kẹo ra, ngậm chặt nó, giọng điệu không vui nói: "Tôi còn chưa rõ lắm. Nhưng bây giờ đã biết quy tắc vậy thì phải đi tìm manh mối khác, điều tra xem rốt cuộc mười năm trước nơi này từng xảy ra chuyện gì, vì sao lại đóng cửa, còn cả danh tính thật sự của xác chết vô danh."

"Được được được."

Chuyện đã đến nước này, không ai dám ngồi nghệt mặt trong phòng học. Ai cũng không muốn chết, huống chi là chết đau đớn nhường vậy.

Đám người này lòng nóng như lửa đốt, không chú ý trong miệng Úc Dạ Bạc đột nhiên xuất hiện một viên kẹo từ lúc nào.

Những người còn sống phân đội tản ra tìm kiếm manh mối. Uông Lôi, Trác Lê vẫn đi theo sau Úc Dạ Bạc.

"Để họ lục soát phòng học, chúng ta đến chỗ khác xem." Úc Dạ Bạc cũng không ngăn cản bọn họ theo sau.

Vừa đi ra khỏi khu dạy học, hơi thở âm u lạnh lẽo trên người lập tức biến mất không ít, nhưng cả khuôn viên trường học vẫn bị vây quanh bởi hơi thở âm trầm quỷ dị, khắp nơi đều tản ra mùi vị cổ xưa thối nát.

Trên mặt đất có thể thấy rác rưởi và đồ vật linh tinh nằm la liệt khắp nơi. Trong đó có một ít đồ ăn vặt, có ngày sản xuất từ mười năm trước, mà hai ba năm trước cũng có.

Trường học rất lớn, đối diện khu dạy học là sân thể dục. Liếc mắt nhìn xung quanh có thể thấy năm sáu tòa nhà cao từ năm tầng trở lên, nhưng không có ánh đèn, tất cả chìm trong bóng tối.

Tuy trên trục đường chính cứ cách mấy mét lại có một cột đèn nhưng tất cả đều lâu năm chưa được bảo dưỡng sửa chữa nên hỏng hơn phân nửa. Phía trên còn dính không ít tro bụi, phạm vi chiếu sáng chưa tới hai mét, hơn nữa bốn phía nơi này bao bọc bởi núi, không thấy được ánh đèn nơi thành thị, tầm nhìn rất yếu.

Mục đích của Úc Dạ Bạc là đến tòa nhà văn phòng, cậu muốn tìm hồ sơ liên quan tới ngôi trường này.

Bảng thông báo của trường dán các loại giấy thông báo và bản đồ đã sớm mờ căm không nhìn thấy rõ, chỉ có phương hướng đại khái, hơn nữa xung quanh tối om, bọn họ đị hơn mười phút cũng chưa thấy tòa nhà văn phòng.

Nhưng thật ra trong nhóm chat gửi đến một tin quan trọng.

Có một cô gái không dám vào WC nên tìm một chố kín ngoài khu dạy học giải quyết '3 gấp', không ngờ ngoài ý muốn phát hiện một tập tài liệu.

Bên trong xếp một đống giấy A4 lớn nhỏ, thoạt nhìn như bị xé từ tạp chí nào xuống, nội dung trên đó có liên quan tới trường học.

Hả?

Ba người lập tức dựa theo miêu tả của cô gái chạy qua, những người khác đã tới trước.

"Anh đẹp trai, mau qua đây xem cái này." Thấy Úc Dạ Bạc đến, Vu Khánh vô cùng chủ động đưa tập tài liệu cho cậu.

Tập tài liệu này khá mới, vừa nhìn đã biết không phải rác thải của mười năm trước để lại.

Úc Dạ Bạc mở ra.

"Mười năm trước thành phố Y có một trường học tư thục tên là Chí Tường, lúc bấy giờ là trường học tư thục tốt nhất thành phố Y, học phí đắt đỏ nhưng mới mở hai năm đã đóng cửa."

"Muốn biết tại sao? Vậy hãy cùng biên tập viên khám phá."

"Trước hết mọi người lớn lên ở thành phố Y từ nhỏ đều biết núi Minh Linh kia nguyên bản là một bãi tha ma, cho nên bản thân trường học Chí Tường âm khí rất nặng. Sau núi có vô số oan hoàn lệ quỷ, trong trường học cũng có một phần mộ. Ngày thường nhiều người dương khí nặng thì không sao, nhưng một khi đến kì nghỉ thì nơi đây gió âm thổi đến từng trận từng trận, nghe nói người dân lân cận đều đã từng nghe qua tiếng khóc nỉ non của nữ quỷ."

"Khoảng thời gian nghỉ hè năm 2008, một thầy giáo trượt chân ngã từ tòa nhà thực nghiệm xuống. Rõ ràng chỉ là tòa nhà ba tầng nhưng đầu thầy giáo đó lại cắm xuống đất gãy cổ, khiến đầu lìa khỏi xác lăn ra xa."

"Nghe nói mấy hôm trước khi xảy ra sự cố thầy giáo kia luôn mơ thấy ác mộng. Trong mơ thấy nấm mồ trong trường có một người đàn ông trung niên bò ra, khóc lóc muốn đi tìm đầu."

"Không lâu sau sự việc kia, trường học đóng cửa."

"Cách đây mấy năm biên tập viên từng đi qua đó một lần, đúng thật là bên trong có một ngôi mộ âm u."

Bên dưới có hai bức ảnh, một bức là cổng trường, bức còn lại là mộ phần được nhắc trong bài.

Vì mấy bức ảnh đều là ảnh đen trắng nên nhìn không rõ lắm.

Không thể không nói cái vị biên tập viên này năng lực chém gió chả ra làm sao cả. Ngoại trừ ngôi mộ có chút đáng tin, còn mấy cái khác đều là đông nghe một tí tây hóng một chút rồi chém vào.

"Ngôi trường này quá tà môn, ấy vậy mà còn có cả mộ."

Có người nhịn không được lên tiếng: "Vậy thầy giáo kia có phải bị con quỷ dưới mộ hại chết không?"

"Chỉ sợ kẻ tên là thi thẻ vô danh kia cũng là con quỷ dưới mộ. Nó gϊếŧ chết thầy giáo, thầy giáo lại tiếp tục tìm kẻ thế mạng."

"Đúng đúng, nhất định là như vậy."

"Đi, chúng ta đi tìm phần mộ kia, khả năng cao phương pháp ra ngoài đang ở đó."

Dựa theo kịch bản phim kinh dị, thường thì nhược điểm của ma quỷ chính là thi thể của chúng. Chỉ cần bọn họ tìm được thi thể vô danh kia, nói không chừng vẫn đề sẽ được giải quyết.

"Tôi gửi ảnh chụp vào nhóm chat, mọi người tổ đội phân công nhau tìm. Cẩn thận một chú, có thể cái đầu kia sẽ xuất hiện dọa mọi người. Nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được vi phạm nội quy."

Vì thế đám người làm nhiệm vụ lại một lần nữa chia nhóm tìm ngôi mộ.

"Ủa, anh không đi tìm sao?" Trác Lê và Uông Lôi đi hai bước mới phát hiện Úc Dạ Bạc vẫn còn đứng tại chỗ.

Cậu cúi đầu kiểm tra cẩn thận tập tài liệu, thế mà lại tìm được thêm hai tờ vé xe ở trang sau.

Úc Dạ Bạc lập tức gọi cô gái phát hiện tập tài liệu lại: "Cô tìm thấy nó ở chỗ nào?"

"Bên kia." Cô gái tên Mao Hiểu Linh, mở đôi mắt to yếu ớt đáng thương, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ chỉ hướng đằng sau: "Tôi nhặt được dưới tán cây trước cửa tòa nhà. Lúc nhặt lên còn thấy cái đầu người treo ngược trên cây nhìn tôi cười làm tôi sợ muốn chết."

Lúc đó chạy không thể chạy, kêu không thể kêu, muốn xỉu tại chỗ cũng không xỉu được. Mao Hiểu Linh chỉ muốn chết quách đi cho xong, chỉ có thể tự thôi miên bản thân mình không thấy gì không thấy gì, não bộ ngừng hoạt động mà đi về.

Đến tận khi gửi tin nhắn cho mọi người mà hai tay vẫn còn run run, bây giờ đã không còn hoảng sợ nữa.

"Ừ." Úc Dạ Bạc như không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, giọng điệu lạnh nhạt chắc như đinh đóng cột: "Cô dẫn tôi qua đó nhìn một chút."

Mao Hiểu Linh:???

Không lẽ biểu hiện muốn tè ra quần của cô chưa đủ rõ ràng sao?