Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 29: Trấn Anh Hùng (29) - Ý nghĩa tồn tại của Trấn Anh Hùng

Hạ Hạ không biết mình đã ngủ bao lâu, cô vẫn luôn gặp ác mộng, trong mơ những chuyện xảy ra mấy hôm nay cứ lặp đi lặp lại.

Cô tên Hạ Thơ Ninh, là một nhà thiết kế thời trang.

Tối hôm ấy tan tầm, cô chen chân lên chuyến tàu điện cuối.

Nghe nói tàu điện ngầm cùng rất nhiều phương tiện giao thông, đều là những thứ còn sót lại sau cơn thảm họa ấy. Tàu điện ngầm chỉ thành phố mới có, đám bạo lực ở ngoại ô chỉ có xe buýt mà thôi.

Hạ Thơ Ninh mơ thấy mình đang tìm chỗ ngồi, toa phía trước đột nhiên hỗn loạn.

Có người thét lên, nói có đạn gì đó.

Mãi đến khi tiếng nổ lớn vang lên, cô mới biết bọn họ nói là lựu đạn.

Vụ nổ không làm Hạ Thơ Ninh banh xác, ngược lại kéo cô vào một thế giới kỳ lạ.

Cô trở thành một nữ cảnh sát vừa đến thị trấn nhỏ, bên cạnh là những NPC tốt bụng hiền lành.

NPC cha mẹ gọi điện hỏi thăm sức khỏe của cô, NPC em gái nói mình vừa mua một chiếc váy, định tặng cho Hạ Thơ Ninh.

Nhà cô còn nuôi một chú chó, dù chưa thấy nó, nhưng cô nghe thấy tiếng chó sủa lúc gọi điện cho người nhà.

Trừ các NPC nhiệt tình ra, thị trấn còn có mấy người cũng như cô, đều là người chơi đến từ thế giới khác.

Có một người tự xưng là người chơi cũ, tỏ ra rất thân thiện với cô.

Hắn chủ động nhắn tin riêng với cô, giúp cô giải đáp nghi hoặc, an ủi cô đây chỉ là Ải người mới thôi, đừng quá lo sợ.

Người chơi cũ nói với cô, quy tắc của trò chơi này là người chơi phải tin tưởng lẫn nhau, hợp tác với nhau.

Để cô bớt nghi ngờ, hắn còn cap màn hình gửi qua cho Hạ Thơ Ninh.

Trên đó là thông báo hắn nhận được từ hệ thống, bảo hắn phải giảng giải quy tắc cho người chơi mới, giúp họ làm quen với hoàn cảnh trò chơi.

Đồng thời trên kênh Lân Cận, cũng lục tục có người lên tiếng.

Hai người chơi có ID là "Mệnh Ta Do Ta" và "Tôi Yêu Vật Lý" đang say sưa trò chuyện trên kênh.

Thậm chí bọn họ còn phát nội dung nhiệm vụ của mình lên đó, hẹn nhau ít hôm nữa, liên hoan offline một bữa.

"Tôi Yêu Vật Lý" chủ động nhắc nhở mọi người, chia sẻ những bất thường y phát hiện, còn khuyên mọi người phải cẩn thận một chút.

Việc này khiến không khí giữa người chơi rất tốt, rất hòa hợp.

Cũng như những người chơi khác, theo từng tin nhắn nảy lên, cảnh giác của Hạ Thơ Ninh dần giảm sút.

Cuối cùng cô quyết định hòa nhập vào hoàn cảnh mới, cùng mọi người thảo luận.

Bố mẹ Hạ Thơ Ninh mất sớm khiến cô không còn vướng bận gì.

Ở nơi này cô có một công việc tử tế, có người nhà hiền lành, có đồng nghiệp thân thiết và một bé cún hẳn là rất đáng yêu.

Theo lời người chơi cũ nói, trạng thái "Tinh thần thất thường" trong mục cá nhân sẽ không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, bởi vậy Hạ Hạ thậm chí từng ảo tưởng, mình sẽ sống cả đời ở Trấn Anh Hùng này.

Nhưng không lâu sau, mọi thứ đều thay đổi.

Xử quyết chính nghĩa bắt đầu, cô bị bắt gϊếŧ chết một người chơi. Người chơi nữ từng cùng cô chat riêng vài câu, cũng bị lột da mổ bụng.

NPC cảnh sát mấy tiếng trước còn tủm tỉm cười dạy cô bắn súng, nay lại tự mình áp giải cô đến Trại Nuôi Thú Cưng.

Ở đó có người cầm một thiết bị kỳ quái, kiểm tra đẳng cấp tinh thần lực của cô.

Nói tinh thần lực của cô là cấp B, còn từng làm cảnh sát, có thể bồi dưỡng làm chó nghiệp vụ.

Từ đây, giấc mơ của cô bắt đầu vặn vẹo.

Hạ Thơ Ninh bị tiêm thuốc tê, nhưng cô vẫn cảm giác được hộp sọ của mình bị mở ra.

Xung quanh đều là tiếng gào thét của quái vật, nghe đến rợn người. Đám người kia vừa cải tạo cô, vừa loay hoay thân thể cô như một món hàng hóa.

Đến lúc Hạ Thơ Ninh tỉnh lại, cô bị hạ lệnh chỉ được di chuyển bằng cách bò, ăn bằng cách liếʍ.

Để thoát khỏi số phận bị nô dịch, Hạ Thơ Ninh dùng kỹ năng của mình, gϊếŧ đám nhân viên định giật điện cô.

Giấc mơ sau đó càng ngày càng tàn nhẫn đẫm máu, là sự thống khổ mà cô không hề muốn nhớ lại.

Dù vậy, cô vẫn luôn nghe thấy tiếng rên thảm thiết đau đớn của chính mình.

Đúng lúc này, trong cơn mơ ầm ĩ chợt vang lên tiếng nói của một người đàn ông.

"Hạ Hạ? Giờ cô dậy luôn còn kịp ăn bữa tối. Nếu dậy nửa đêm, thì tự mình giải quyết nhé."

Giọng nam dịu dàng từ tính, lọt vào tai Hạ Thơ Ninh.

Thoáng chốc cô như trở về thời thơ ấu, đang chơi đùa trong sân, nghe tiếng bố mẹ gọi vào nhà ăn tối.

Não Hạ Thơ Ninh còn nửa mơ nửa tỉnh, ý thức còn mê mê mang mang.

Cô vừa mở mắt ra, đã lờ mờ thấy một bóng người với chiếc đuôi ngựa dỏng cao đang đứng trước mặt mình.

Tóc dài?

Là mẹ sao?

Nghĩ đến những thứ đáng sợ vừa trải qua, Hạ Thơ Ninh cựa quậy túm lấy áo người kia, nức nở tủi thân nói: "Mẹ, con nhớ mẹ quá."

Tưởng Anh: ...

Mắt nào của cô thấy tôi giống mẹ cô thế?

————

Vì một tiếng mẹ kia, cả bữa tối, Tưởng Anh đều làm lơ Hạ Thơ Ninh.

Cậu cũng không phải giận dỗi gì cô, chỉ là đang nghĩ xem có nên đổi kiểu tóc khác hay không.

Từ lúc nuôi tóc dài để cột đuôi ngựa, cậu thường xuyên bị nhận lầm giới tính.

Đổi thành tóc ngắn có khi lại đỡ hơn?

Nhưng cậu thật sự rất thích cảm giác đuôi ngựa vẫy lui vẫy tới.

Hạ Thơ Ninh vừa nãy còn ôm eo cậu khóc gọi mẹ ơi, tỉnh táo lại đã như một con người khác.

Cô mặt lạnh như tiền ngồi ở góc bàn, yên lặng ăn mì xào tương. Phối hợp với đôi tai Becgie và nguyên bộ đồ đen, nhìn vừa ngầu vừa cao lãnh.

Quan sát Hạ Thơ Ninh một hồi, sự chú ý của Tưởng Anh lại nhanh chóng chuyển về phía Tần Hoắc.

Trước bữa tối cậu đã đem đũa dài của người lớn, đổi thành đũa ngắn thích hợp với nhi đồng.

Hiện bé trai đang dùng đôi đũa mini này quấn mì ăn.

Tưởng Anh nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, Tần Hoắc thấy vậy lặng lẽ thở phào một hơi.

Khoảng thời gian bị nhốt trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày thức ăn của nó đều là dịch dinh dưỡng có tính chất đặc biệt. Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, nó cũng chỉ chạm vào đũa hai ba lần.

Nó dùng không quen, nhưng không muốn bị người khác phát hiện.

Ăn thử một đũa mì xào, Tần Hoắc cảm thấy hương vị này rất là mới lạ, nhưng rõ ràng tay nghề của Tiểu Lạp thua xa bạn của nó.

Tần Hoắc quay đầu đăm đăm nhìn Tưởng Anh, lại không nhịn được đưa tay vuốt mu bàn tay cậu.

Người này là của nó.

Ăn tối xong, Tưởng Anh không lập tức rời đi.

Cậu khoanh tay, hất đầu ra hiệu cho Hạ Thơ Ninh ở lại trò chuyện một chút.

Thấy ông chủ có việc, Tiểu Lạp nắm tay con ông chủ, muốn mang nó ra ngoài chơi đùa.

Đứa nhỏ ngày thường luôn ngoan ngoãn, giờ lại trở chứng không nghe lời. Hai bàn tay nhỏ xíu bấu chặt lấy quần áo Tưởng Anh, dỗ thế nào cũng không chịu bỏ ra.

Tưởng Anh bế Tần Hoắc, bật cười nói với người đàn ông cao lớn đang luống cuống tay chân: "Để nó ở đây cũng được, anh vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ trước đi. Đúng rồi, khóa tất cả cửa lại, tắt hết đèn trong nhà, giả vờ ở đây không có ai, ngày mai và mốt đều làm như thế."

Tiểu Lạp nghe theo, hắn nỗ lực để mình trông đáng tin hơn, tránh làm ông chủ mất mặt trước người lạ.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được, bất an hỏi nhỏ: "Chủ tiệm, anh khẩn trương như vậy, là vì sắp đến ngày bình bầu anh hùng hả?"

Tưởng Anh gật đầu, "Anh biết gì về ngày bầu chọn anh hùng không?"

Tiểu Lạp rõ ràng bị ngây ra một lúc.

Lần nữa mở miệng, giọng của hắn mang theo sự sợ hãi không thể xóa nhòa.

"Trong thời gian tôi ở Trại Nuôi Thú Cưng, ký ức khá lộn xộn. Về việc bình bầu anh hùng, tôi chỉ nhớ được một chút thôi. Nhưng trong những hình ảnh rải rác ấy, tất cả đều là cảnh tượng rất máu me."

Căn cứ vào miêu tả của Tiểu Lạp và suy đoán của bản thân, Tưởng Anh xem như biết chuyện gì sẽ xảy ra trong vài ngày tới.

Bình bầu anh hùng tổ chức mỗi năm một lần, là truyền thống của thị trấn.

Mỗi năm đến ngày, một người dân trong thị trấn sẽ được bầu làm anh hùng của nơi đây.

Hắn sẽ trở thành người được yêu mến nhất, chân dung của hắn sẽ được in vào sách giáo khoa, ngày cả bức tượng ở quảng trường trung tâm, cũng sẽ thay bằng tượng của hắn.

Đồng thời người dân kia còn được ban cho quyền lực tuyệt đối, hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không phải chịu một tí tẹo trừng phạt nào.

Sẽ có phóng viên đến từ thành phố lớn phỏng vấn hắn, hắn sẽ có mặt trên tất cả những trang báo bậc nhất toàn quốc.

Nếu may mắn, hắn có thể trực tiếp trở thành vị Thị trưởng tiếp theo, hoặc nhận được cơ hội chu du toàn thế giới.

Tưởng Anh khẽ cau mày.

Trở thành Thị trưởng có thể khiến toàn bộ NPC trong thị trấn đều nghe theo mệnh lệnh của mình, không cần lo cho an nguy của bản thân nữa.

Nhận được cơ hội chu du toàn thế giới, tương đương với có thể rời khỏi thị trấn này.

Cho dù không may mắn có được những đặc quyền trên, thì riêng việc có thể tùy ý làm bậy trong thị trấn đã đủ khiến người ta phải xiêu lòng.

Cậu có thể không hề kiêng nể, xách súng chạy thẳng vào đồn cảnh sát tìm tư liệu.

Có quyền tùy tiện vào nhà Thị trưởng, thế nên việc gϊếŧ người chơi cũ, cướp thuốc Cường Hóa Tinh Thần cũng trở nên dễ như bỡn.

Tưởng Anh chỉ động lòng một giây đã lập tức tỉnh táo lại.

Cậu vẫn nhớ lời đại lão SSS nhắc nhở, đại lão cứu cậu bao lần, không lý nào lần này lại hại cậu.

Anh ta đã nói thẳng với Tưởng Anh rằng, đừng ra ngoài vào những ngày bầu chọn anh hùng, thì nhất định là có lý do nào đó.

Đồng thời có một vấn đề Tưởng Anh vẫn đang nghi hoặc.

Ngày đầu vào trò chơi, cậu đi xem xử quyết chính nghĩa.

Lúc đó cậu còn cố tình quan sát bức tượng, nhớ rõ ngũ quan của bức tượng là một đống mờ xịt.

Hơn nữa mấy ngày nay sinh hoạt ở đây, cậu chưa từng nhìn thấy hoặc nghe ai nhắc đến vị anh hùng năm trước.

Cậu hỏi Tiểu Lạp có ấn tượng gì về anh hùng lần trước hay không.

Tiểu Lạp quên rất nhiều thứ, nên cũng không rõ lắm.

Tưởng Anh cảm thấy việc này có vấn đề.

Cuộc bình bầu anh hùng này như một trái táo ngọt ngào, dụ người ta tranh đoạt, nhưng hiển nhiên đây là một trái táo độc.

Tưởng Anh quyết định từ bỏ việc tham gia bình bầu, nghĩ cách khác để rời khỏi thị trấn.

————

Theo lời Tiểu Lạp, tiêu chuẩn để bình chọn anh hùng chỉ có một, đó là làm việc tốt.

Càng làm nhiều việc tốt, càng có khả năng được chọn làm anh hùng.

Về phần ai là người bỏ phiếu bầu chọn, Tiểu Lạp không biết, những người dân khác cũng không biết.

Sau khi bình bầu kết thúc, Thị trưởng sẽ công bố kết quả.

Người dân trong trấn sẽ không ai dị nghị, họ chỉ cảm thấy mình không được chọn, nhất định là vì chưa làm được nhiều việc tốt.

Nhìn như thúc đẩy người dân làm việc tốt, xúc tiến hài hòa xã hội. Nhưng thực tế chỉ khiến thị trấn vốn bất ổn trở nên xào xáo hơn.

Thị trấn này đang giam giữ một đám mất trí với định nghĩa "việc tốt" cực kỳ méo mó.

Để được chọn làm anh hùng, gần đến ngày bầu chọn người dân sẽ phát điên tập thể.

Ở trên đường bắt đại một người nào đó, đâm người ta sống dở chết dở, sau đó băng bó cấp cứu.

Chờ người kia qua cơn nguy kịch, lại đâm xong cứu tiếp, tới chết mới thôi.

Những kẻ yếu hơn, không đánh lại người khác thì chạy đi đốt nhà.

Sau đó đứng chặn ở lối ra đám cháy, đem người sắp lao ra khỏi vụ cháy kéo ra, lại đẩy vào.

Giống như dính bug vậy.

Còn như thực sự không kiếm được kẻ xui xẻo để cày kinh nghiệm, bọn họ sẽ tìm đến một biện pháp đơn giản hơn bệnh hoạn hơn.

Ví dụ qua nhà hàng xóm, kêu hắn bạo lực gia đình, sau đó chờ đến lúc thích hợp, xuất hiện ngăn cản trận bạo lực ấy.

Sau đó hai bên đổi lại, tự mình đánh vợ đập con, chờ hàng xóm qua ngăn cản.

Cùng nhau hợp tác, cùng nhau leo top bảng xếp hạng.

Tưởng Anh tai nghe mắt đờ đẫn.

Cậu ngơ ngẩn ‘ừ’ một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì.

Im lặng thật lâu, Tưởng Anh mới chần chờ hỏi: "Thị trấn loạn như vậy, người của Trại Nuôi Thú Cưng cũng mặc kệ sao."

Tiểu Lạp khó hiểu hỏi ngược lại: "Bọn họ kệ chứ làm gì? Có liên quan gì tới bọn họ đâu?"

Tưởng Anh đang định mở miệng, Hạ Thơ Ninh vẫn đang trầm mặc bỗng lên tiếng: "Đương nhiên là bọn chúng mặc kệ rồi, bình chọn anh hùng là bọn chúng bày ra mà."

Tưởng Anh nghe vậy, nheo mắt nhìn cô: "Cô còn biết gì nữa."

Hạ Thơ Ninh vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là tay đặt trên bàn vô thức xiết lại.

"Khoảng thời gian bị nhốt trong trại, tôi loáng thoáng nghe đám người ở đó nói chuyện. Bọn họ nói tiêm thuốc Cường Hóa Tinh Thần thời gian dài sẽ dẫn đến ký ức bị hỗn loạn, trên đời này không có cách nào để hoàn toàn thoát khỏi sự nguyền rủa."

Nghe cô nói, Tưởng Anh vô thức liếc nhìn Tiểu Lạp.

Hạ Thơ Ninh cúi đầu nhìn mặt bàn, "Những người đó sợ nguyền rủa, nhưng không ghét bỏ nó. Tôi có nghe bọn họ nói với nhau, nguyền rủa như một hình thực chọn lọc tự nhiên, nó đang thúc đẩy sự tiến hóa của nhân loại."

"Những kẻ không thể chống lại lời nguyền sẽ bị loại bỏ, người kiên trì vượt qua kiếp nạn này sẽ trở thành "Siêu nhân loại". Lời nguyền không thể ảnh hưởng đến Siêu nhân loại, ngược lại trở thành vũ khí sắc bén trong tay chúng."

Tưởng Anh dùng ngón tay cốc cốc mặt bàn, cau mày nói: "Tức là sự tồn tại của thị trấn và Trại Nuôi Thú Cưng, không chỉ để giam giữ "Pho tượng - Nguyền rủa • tinh thần thất thường" chứ gì."

Khuôn mặt Hạ Thơ Ninh thoáng có chút mờ mịt.

Cô không xem báo cũ, không biết tên đầy đủ của lời nguyền, chỉ biết thị trấn này có nguyền rủa.

Nghĩ một hồi, cô gật đầu rồi lại lắc, "Tôi không rõ mục đích ban đầu của việc xây dựng thị trấn và Trại thú cưng là gì, nhưng hiện giờ mục đích của nó chỉ có một."

"Dùng người dân để làm thí nghiệm, tạo ra máy móc hoặc chất thuốc có thể khống chế tư tưởng của con người. Không ngừng tiến hành thực nghiệm trên cơ thể sống và cải tạo người máy, sản xuất ra các loại quái vật bất tử và các loại người máy sống."

"Chờ thời cơ chín muồi, đưa chúng vào chiến trường để giành lấy chiến thắng áp đảo. Kẻ bị vây trong nguyền rủa lại muốn lợi dụng lời nguyền, trở thành bá chủ thế giới."