Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 18: Trấn Anh Hùng (18) - Bí mật đằng sau nhân viên tiệm tạp hóa

Tiểu Lạp không nhớ nổi người thân bạn bè mình trông thế nào, mỗi lần cố nhớ về quá khứ, thứ hiện lên trong đầu hắn chỉ có một đám Labrador.

Giờ không còn nơi để về, Tưởng Anh vừa đề nghị hắn làm nhân viên cho cậu, hắn đã nhận lời ngay không cần suy nghĩ.

Tưởng Anh bảo Tần Hoắc ra quầy thu ngân đọc truyện cổ tích, sau đó tự mình mang Tiểu Lạp đi làm quen hoàn cảnh trong tiệm.

Dùng kiến thức học được từ chủ tiệm hai ngày trước, cậu dạy Tiểu Lạp cách để trở thành một nhân viên cửa hàng chuẩn mực.

Chờ Tiểu Lạp học xong, cậu đưa đồng phục nhân viên cho hắn.

“Anh cao to thế, hẳn là có thể đánh. Tôi để thanh dao dưới quầy thu ngân, gặp khách đến kiếm chuyện, anh cứ cầm nó mời người ta vào phòng nghỉ.”

“À phải, nếu gặp tên nào khó chơi quá thì đừng xung đột chính diện. Theo quy tắc thị trấn, nhân viên cửa hàng bị khách tố cáo sẽ nhận xử quyết chính nghĩa đấy.”

Tiểu Lạp gật đầu, ghi nhớ lời cậu nói.

Tưởng Anh đưa phiếu đánh giá cho hắn, nhờ hắn gặp được khách dễ tính thì kiếm thêm cho cậu hai đánh giá khen ngợi nữa.

Trong lúc cậu nói, Tiểu Lạp vẫn luôn nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.

Khi nhận đồng phục từ tay Tưởng Anh, mu bàn tay lỡ bị ngón tay cậu chạm phải, người này còn đỏ cả mặt.

Phản ứng của Tiểu Lạp, khiến Tưởng Anh nhớ đến đám đồng nghiệp từng theo đuổi mình.

Cậu xem bọn họ như anh em, bọn họ lại muốn cậu làm bà xã.

Tưởng Anh bị Tiểu Lạp nhìn, cả người đều nhột nhột.

Tần Hoắc lượn lờ đi ngang qua, bị cậu bế lên, ám chỉ hỏi: “Nhóc Tần, con nhớ mẹ không?”

Mấy hôm nay Tần Hoắc giả em bé đã quen, theo bản năng ôm cổ cậu, dùng giọng nói non nớt phụ họa: “Nhớ ạ.”

Mặt Tiểu Lạp đờ ra một giây, “Hai người là bố con, sao đứa nhỏ này họ Tần mà không phải họ Tưởng?”

Tưởng Anh thở dài: “Nó theo họ mẹ, cô ấy họ Tần.”

“Nhưng nó vẫn luôn gọi anh là anh.”

“Tôi vẫn chưa quen được với cuộc sống thiếu vắng cô ấy, nên cố tình bảo nó gọi như thế.”

“Nghe chủ tiệm nói, vợ anh nɠɵạı ŧìиɧ?”

Tưởng Anh ráng nặn ra một chút bi thương, “Phải, nhưng tôi vẫn yêu nàng.”

Biểu tình của Tiểu Lạp lại càng xuất sắc.

May thay, cảm tình của hắn đối Tưởng Anh còn chưa quá đậm sâu, so với tình yêu, nó càng giống sự cảm kích dành cho ân nhân cứu mạng.

Tiểu Lạp thoát khỏi cơn thất tình chóng vánh, hắn đứng ở cửa tiệm, nhìn ông chủ mới của mình mang con rời đi.

————

Tưởng Anh không có vợ, vợ ở đây là trò chơi gán cho cậu.

Cậu vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Ải lại sắp xếp cho cậu một nhân vật có vợ nɠɵạı ŧìиɧ, phải gà trống nuôi con.

Thật sự chỉ vì lúc vào trò chơi, cậu lựa chọn Tần Hoắc là trợ thủ cho mình?

Vậy nếu người vợ đó mất vì bệnh tật hay công tác xa nhà thì vẫn được cơ mà, sao cứ nhất định phải là nɠɵạı ŧìиɧ.

Tưởng Anh cảm thấy thân phận trong trò chơi của mình, hẳn là vẫn còn nhiều bối cảnh để khám phá.

Hơn nữa việc này, phân nửa có liên quan đến sự sống còn của cậu.

‘Giảm Giá Đặc Biệt 50%’ vào vai nhân viên cửa hàng đồ uống lạnh, bị chồng của cô gái hay ghé đấy tố cáo, ngày đầu tiên đã bị xử quyết chính nghĩa.

Nếu sau khi vào trò chơi, người này có thể nhanh chóng phát hiện vị khách nữ thường ghé mấy hôm nay đột nhiên không thấy mặt.

Biết đâu đó là cơ hội để thoát khỏi xử quyết.

‘Giảm Giá Đặc Biệt 50%’ vừa vào trò chơi, chỉ thành thật làm việc, vui vẻ tám chuyện.

Y không làm gì sai cả, thứ mang chết chóc đến, là câu chuyện ẩn sau nhân vật của y, nhân viên cửa hàng đồ uống lạnh.

‘Mệnh Ta Do Ta’ vào vai nhân vật có bệnh đãng trí, vợ y cố tình lập kế, muốn y bị sa thải, xem đấy là cái cớ để gϊếŧ chết y.

Trước khi y tiến vào trò chơi, kế hoạch của cô vợ NPC đã bắt đầu.

Nếu không nhờ trao đổi tình báo với Tưởng Anh mà cứ sống trong mê muội, sớm muộn gì y cũng bị cô vợ cho đăng xuất khỏi thế giới.

Bị vợ âm thầm mưu sát, đây là cốt truyện ẩn dành cho nhân vật mà ‘Mệnh Ta Do Ta’ sắm vai.

Hiện đã là ngày thứ ba kể từ khi trò chơi bắt đầu, Tưởng Anh vẫn chưa biết nhân vật của cậu đã trải qua chuyện gì.

Nhưng từ ngày đầu gặp mặt, theo đối thoại giữa cậu và chủ tiệm tạp hoá, cậu có thể đoán được một vài tin tức.

Nhân vật của cậu không phải là dân gốc ở đây.

Sau khi vợ nɠɵạı ŧìиɧ, vì một lý do nào đó, cậu mới lựa chọn mang con đến sống ở thị trấn này.

Về phần lý do đó là gì, nhân vật của cậu không nói với chủ tiệm, bởi vậy ông ta cũng không biết.

Có thể là bị hình ảnh một thị trấn xinh đẹp hiền hòa che mắt, nên lựa chọn rời khỏi mảnh đất đau lòng kia, mang theo con trai đến đây để hưởng thụ cuộc sống yên bình .

Cũng có thể là bên ngoài thị trấn xảy ra chuyện gì đó, khiến người này phải vội vàng mang con đến đây lẩn trốn.

Tưởng Anh nghiêng về giả thiết thứ hai hơn.

Nhân vật của cậu không có bất động sản ở đây, thậm chí còn chưa kịp thuê nhà.

Nếu chỉ là người đàn ông độc thân, vậy thích ngủ khách sạn, ngủ công viên, ngủ thế nào cũng được.

Nhưng ở đây còn có đứa bé bốn tuổi đi theo.

Xảy ra hiện tượng bất thường như vậy, chỉ có hai khả năng.

Một, đây là ông bố đơn thân nghèo khổ cô đơn không có cả tiền thuê nhà, chỉ có thể mang con đi lang thang đầu đường xó chợ.

Hai, có chuyện gì xảy ra khiến người này không thể ở lại bên ngoài nên buộc phải vào thị trấn càng nhanh càng tốt.

Vì chuyện đó xảy ra quá đột ngột, người này không kịp trở tay, cũng không có thời gian để từ từ sắp xếp.

Tưởng Anh yên lặng thở dài.

Cậu cảm thấy nhân vật của mình không đơn giản như bề ngoài, phỏng chừng sẽ mang đến phiền toái không nhỏ.

Vấn đề là, bố đơn thân không có người thân hay bạn bè ở đây, cậu phải đi đâu để tìm manh mối về cốt truyện ẩn này bây giờ?

Tưởng Anh đem ‘Mở khóa cốt truyện của nhân vật’ ghim lên.

Cậu đặt đứa bé xuống đất, nắm tay cùng chờ xe.

Trong lúc chờ xe, cậu cúi xuống thương lượng với đứa nhỏ: “Nhóc Tần, trò chơi an bài cho chúng ta làm bố con. Để tránh phiền toái, em tạm gọi anh là papa, ra khỏi Ải lại gọi là anh, được không?”

Tần Hoắc biết ngay là ngày này sớm muộn gì cũng đến.

Nó suy nghĩ hai giây, khẽ gật đầu.

Nụ cười Tưởng Anh trở nên nhu hòa hơn, cậu đưa tay sờ đầu đứa bé.

Tần Hoắc bị sờ quen, giơ đầu qua cho cậu mà không hề suy nghĩ.

Mãi đến khi bị sờ mấy cái, nó mới chợt nhận ra mình đang làm cái quái gì đây.

Tưởng Anh muốn nó tập gọi papa trước, tránh cho lát nữa gọi nhầm. Tần Hoắc giãy giụa xây dựng tâm lý, nắm chặt tay nhỏ giọng gọi: “Papa.”

Nghe đứa bé dùng giọng nói ngây ngô gọi mình là papa, Tưởng Anh ôm tim, đè tình cha mãnh liệt xuống.

Không hổ là con nhà người ta, đáng eo chết mất.

————

Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên kiệm lời, trên đường đến nhà ‘Mệnh Ta Do Ta’, ông ta chỉ lo cắm đầu lái xe.

Tưởng Anh lo đứa bé bị say xe, mở cho nó một túi kẹo mềm.

Tần Hoắc ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn kẹo, Tưởng Anh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên đường có mấy người đang dắt chó đi dạo, bị dắt đi đều là những nam nữ mặc đồ bó, quỳ bò như một chú chó thực thụ.

Tai và đuôi bọn họ có màu sắc khác nhau.

Trong mắt người dân ở đây, bọn họ có thể là Husky, có thể là Samoyed, duy chỉ không thể là con người.

Nhìn những NPC kia chịu tra tấn, suy nghĩ Tưởng Anh dần phiêu xa.

Tối qua cậu đem chủ tiệm chia nhỏ bỏ ngăn đông, giờ đã giữa trưa vẫn không thấy cảnh sát tới hỏi thăm.

Chứng tỏ Thị trưởng và kẻ giấu sau lưng ông ta, chưa định động tới cậu.

Mọi việc có vẻ như đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng Tưởng Anh chỉ thấy bất an hơn.

Đối với những người chơi khác, NPC vừa bắt được cơ hội liền lập tức ra tay, tuyệt không chừa đường thoát.

Nhưng rõ ràng đã nắm được nhược điểm của cậu trong tay, vì sao đám NPC kia còn không tới bắt cậu?

Liệu có phải vì, đang có rất nhiều người thích cậu hay không.

Tưởng Anh buồn tay vừa xoa đầu Tần Hoắc, vừa sắp xếp lại manh mối ở trong đầu.

Trình độ khoa học kỹ thuật ở thị trấn này không phát triển, sinh hoạt hằng ngày cũng không thấy bóng dáng các sản phẩm công nghệ cao.

Nhưng Trại Nuôi Thú Cưng của thị trấn, lại chế tạo được sâu máy có thể tự do hoạt động, cùng với người máy thông minh dưới vỏ bọc Xiên Đầu Người.

Đồng thời những con quái vật như người đầu mèo, người tai chó đuôi chó, đều từ đó mà ra.

Những dấu hiệu này cho thấy, trình độ khoa học và sinh vật học của trại nuôi dưỡng hơn xa thị trấn này.

Hơn nữa thú cưng ra đời ở đấy, con nào con nấy đều dị vô cùng.

Sáng nay Tưởng Anh vẫn còn nghĩ, Trại Nuôi Thú Cưng hùa theo thẩm mỹ thị hiếu của dân trong trấn.

Nhưng sau khi che đi tai và đuôi của Tiểu Lạp, trong mắt người dân, Tiểu Lạp lại từ chó biến thành người.

Việc này hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Tưởng Anh.

Trại nuôi dưỡng gắn tai chó cho người, dân trong trấn nghĩ người đó là chó, gắn đầu mèo cho người, dân trong trấn nghĩ người đó là mèo.

Người dân đem đám thú cưng đặc biệt này về nhà, đồng thời nuôi dưỡng chúng như chó mèo thật sự.

Không phải bọn họ xem người khác như súc vật, cũng không phải bọn họ có tư tưởng muốn nô dịch đồng loại.

Bọn họ chỉ là mất khả năng phân biệt đâu là người, đâu là thú, đồng thời không bắt bẻ về ngoại hình thú cưng mà thôi.

Nếu đã như vậy, vì sao Trại Nuôi Thú Cưng phải sản sinh ra quái vật?

Tưởng Anh nhớ lại những loại quái vật mình gặp được trong ba ngày nay.

Xiên Đầu Người kết hợp giữa đầu lâu và máy móc, người mang tai chó và đuôi chó, cùng với đầu mèo lắp trên cơ thể con người.

Một phỏng đoán hiện lên trong đầu cậu, Tưởng Anh mím đôi môi mỏng, hai mày nhăn chặt vì phẫn nộ.

Nơi đó nào phải trại nuôi dưỡng, rõ ràng là phòng thí nghiệm sinh học.

Ở đó dùng người dân trong thị trấn để làm thực nghiệm, muốn tạo ra một đám người động vật và người máy móc.

Vấn đề đặt ra là, rốt cuộc trại nuôi dưỡng có trước hay lời nguyền xuất hiên trước.

Là thị trấn bị nguyền rủa, trại nuôi dưỡng thấy lợi dụng được nên chọn nơi này để làm thực nghiệm.

Hay là thị trấn vốn dĩ đang yên ổn, trại nuôi dưỡng để tiện việc nghiên cứu, dùng cách nào đó khiến người dân lâm vào điên cuồng, biến nơi này thành địa ngục trần gian.

Nhưng bất kể ra sao, Trại Nuôi Thú Cưng cũng dính dáng đến bí mật cấp cao nhất của thị trấn này.

Tưởng Anh không muốn bị động chờ chết, tất phải mạo hiểm vào đó điều tra thử một phen.

Khó khăn lắm mới lần ra được một đầu mối, Tưởng Anh lại rơi vào trầm tư.

Tần Hoắc và Tiểu Lạp nhận ra được có người đang nhìn bọn họ, nhưng cậu không cảm nhận được.

Người chơi ‘Tôi Yêu Vật Lý’ cũng từng than thở với ‘Mệnh Ta Do Ta’ về vấn đề đó.

Y nói mình sắp bị những ánh mắt soi mói ngày đêm kia bức đến phát điên, nhưng ‘Mệnh Ta Do Ta’ lại không cảm giác được gì hết.

Vì sao lại có sự khác biệt này, cậu thua bọn họ ở điểm nào?

Hơn nữa sáng nay Tưởng Anh đã bớt thời gian, ở nhà chủ tiệm tìm quanh một vòng, không phát hiện camera nào hết.

Vậy những người kia thông qua biện pháp nào để rình mò cậu?

Chẳng lẽ bọn họ là ma?

Hay bọn họ là một sự tồn tại nào đó đặc biệt hơn , cao cấp hơn.

Tỷ như người ngoài hành tinh?

Thị trấn này còn quá nhiều bí mật chưa được làm sáng tỏ, Tưởng Anh bực bội xoa giữa trán.

Vừa cúi đầu, cậu đã thấy một bàn tay bé xinh trắng nõn, len lén mò vào túi áo cậu, lấy một viên chocolate, sau đó lại len lén chui ra.

Thấy vậy, cảm giác nôn nóng trong lòng Tưởng Anh đột nhiên bay biến.

Tuy đồ ăn vặt mang theo đều là dành cho nhóc con này, nhưng nó vừa ăn kẹo mềm xong, không thể ăn một lúc nhiều kẹo như thế được.

Tưởng Anh thoát ly khỏi cảm xúc tiêu cực.

Cậu bắt lấy tay đứa nhỏ, búng tay vào trán nó, “Bắt được rồi nhé, ai trộm chocolate đây!”

Tần Hoắc bị giọng điệu trêu trẻ con của cậu làm cho mặt đỏ bừng.

Bình tĩnh vài giây, nó mới ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt.

Bị Tần Hoắc quấy rầy, đôi mày từ lúc lên xe vẫn luôn nhăn nhó cũng chịu buông nhau ra. Bực bội trên mặt tiêu tan, nụ cười thoải mái lại xuất hiện.

Tần Hoắc không rút về tay, nó dùng ngón tay cọ cọ bàn tay Tưởng Anh, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Tâm tình có khá hơn chút nào chưa?”

Tưởng Anh ngẩn người, cậu không ngờ vừa rồi là Tần Hoắc cố ý chọc cười cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, đứa nhỏ lại như thường ngày, cười thẹn thùng nói: “Đừng lo lắng quá.”

Liếc nhìn tài xế ở hàng trước, nhận ra ở đây đang có người ngoài, Tần Hoắc đỏ mặt xoắn xít nói: “Nhóc Tần sẽ bảo vệ…… pa, papa.”

Tim Tưởng Anh đập liên hồi, cậu hít sâu, khom lưng ôm lấy đứa bé.

Ngoan quá đáng yêu quá.

Cho cậu sinh, cậu cũng không sinh được đứa nhỏ ngoan như thế.

Cho dù Tần Hoắc không phải đùi vàng cũng không sao.

Đâu phải Tưởng Anh nuôi không nổi, cậu muốn làm papa của bé con này mãi mãi.