Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 14: Trấn Anh Hùng (14) - Thành tựu ẩn: Vạn Người Mê sơ cấp

Thân thể trẻ con thật mềm mại, ôm nó cọ một lúc, Tưởng Anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cậu mở ti vi, bảo Tần Hoắc ngồi đó xem hoạt hình. Sau đó đem lão chủ tiệm đang bò lui bò tới xua vào trong phòng khóa lại, định lát nữa nghiên cứu tiếp.

Xong xuôi, Tưởng Anh mới nhìn người đàn ông đang trốn dưới gầm bàn.

Hắn ta có vóc người cao lớn, mặc đồ bó màu đen và mang vòng trên cổ. Tai chó trên đầu gục xuống, đuôi rũ phía sau, thỉnh thoảng lại lắc lư mấy cái.

Tưởng Anh vẫy tay gọi, “Ra đây, đứng dậy nói chuyện.”

Hắn không nói gì, rúc đầu vào trong không dám động đậy.

Tưởng Anh nhìn thấy trong mắt hắn, là sự khẩn trương và bối rối.

Cậu thở dài vươn tay, cười an ủi hắn, “Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương anh.”

Trừ khi anh bạn chọn cái chết.

Hắn chần chờ một lúc, thử bò ra khỏi bàn, nắm lấy tay cậu.

Sau khi đứng dậy, đôi mắt đờ đẫn của người đàn ông dần trở nên sáng ngời.

Hắn thử dùng hai chân bước vài bước, sau đó quay đầu nhìn Tưởng Anh đầy cảm kích.

Tưởng Anh cao 1m78, người kia đứng trước mặt cậu, cao hơn cậu cả cái đầu.

Tưởng Anh kéo ghế dựa ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Tôi đã giải quyết chủ tiệm, giờ anh là người tự do. Cái đuôi đó…… tự lấy ra đi, tôi nhìn tôi khó ở.”

Hắn ngơ ngác lặp lại: “Lấy ra?”

“Phòng vệ sinh đang trống, anh vào lấy của nợ đó ra đi.”

“Gì cơ?”

Tưởng Anh không nói nữa, chỉ dùng ngón tay chỉ chỉ đỉnh đầu mình.

Hắn ta ngại ngùng cười khổ, “Anh nói đuôi và tai chó ấy à? Tôi không tự lấy ra được, chúng bị cấy trực tiếp vào trong cơ thể, chỉ có phẫu thuật mới lấy ra được thôi.”

Tưởng Anh không hiểu hắn đang nói cái gì.

Hắn ta lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cậu, để cậu tiện quan sát đôi tai hắn.

Tưởng Anh thử đưa tay sờ.

Tai chó không có nhiệt độ, bị chạm vào cũng không có phản ứng, nhưng phần dưới của tai lại nối liền kín kẽ với da đầu.

Cậu vén mái tóc hơi dài của hắn ra, ẩn dưới mái tóc là một đôi tai người.

Tưởng Anh ra hiệu cho hắn xoay người lại.

Cách quần áo, cậu xác định vị trí tương đối của cái đuôi.

Cái đuôi kia thật sự từ trong cơ thể mọc ra, không phải bị nhét vào đâu đó, là tư tưởng của cậu quá xấu xa.

Tưởng Anh bắt đầu tự kiểm điểm.

Hình tượng lúc này của hắn rất giống người thú mà Tưởng Anh từng xem trong manga anime. Chẳng qua tai và đuôi là là đồ nhân tạo ai đó lắp vào.

Tưởng Anh hỏi, lúc chủ tiệm nuôi hắn, lão có làm gì hắn không.

Cậu hỏi rất uyển chuyển, nhưng trong mắt hắn vẫn trào lên nỗi căm hận và nhục nhã .

“Lúc dắt tôi đi dạo, lão bắt tôi phải luôn bò dưới đất. Tới công viên, lão sẽ ném bóng bắt tôi chạy đi nhặt. Còn bắt tôi quỳ trước mặt lão, học bắt tay và lăn tròn.”

“Ban đầu lão muốn mang tôi đi triệt sản, nhưng bệnh viện thú cưng đang bận trang hoàng nên đóng cửa, thế là lão lại lôi tôi đi phối giống. Tôi vừa định trốn, lão đã lập tức lấy roi quất tôi. Mỗi lần lão muốn khoe khoang với ai, tôi lại phải làm trò cho người ta xem.”

Giọng hắn dần khàn khàn, nhớ tới những ngày khốn khổ, hốc mắt lại chợt cay cay.

“Chó thế nào, thì tôi thế ấy. Trong mắt những người, không, trong mắt lũ điên đó, tôi chính là một con chó! Tôi đã giải thích với người qua đường rất nhiều lần, nhưng bọn họ đều cảm thấy tôi đang sủa.”

Hắn nghiến răng, “Lâu dần, tôi cũng bắt đầu hoài nghi, có phải mình nhầm rồi không, có khi nào mình là chó, lại cứ ảo tưởng mình là người hay không.”

Nghe hắn kể, Tưởng Anh cũng không biết nói gì. Xem ra chủ tiệm thật sự nuôi hắn như nuôi chó, chứ không phải vì ý định xấu xa nào đó như cậu nghĩ.

Nhưng như thế đã đủ xúc phạm lắm rồi.

Cậu đưa khăn giấy qua cho hắn lau nước mắt.

Thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, cậu cười an ủi: “Anh đã tự do, tương lai sẽ ổn thôi.”

Hắn không đáp, chỉ sụt sịt không ngừng.

Nhà ăn rơi vào yên tĩnh, tiếng phim hoạt hình ồn ào trong phòng khách truyền vào tai hai người.

Tưởng Anh tuy nôn nóng, nhưng cũng biết phải cho NPC đáng thương này chút thời gian để giảm xóc.

Cậu muốn ra xem Tần Hoắc, vừa quay đầu đã thấy đứa nhỏ chạy tới từ bao giờ. Nó đang nấp sau cửa gỗ nhà ăn, lén lút nhìn bên trong.

Hai người nhìn nhau, đứa nhỏ xấu hổ cười cười.

Tâm tình Tưởng Anh lập tức tốt lên.

Cậu vẫy tay, đứa bé chạy đến bên cạnh, sau đó bị cậu ôm vào lòng.

Chờ người kia bình tĩnh lại, Tưởng Anh vừa sờ nắn bàn tay mềm mụp của đứa nhỏ, vừa tiếp tục hỏi chuyện.

“Anh có phải là dân ở đây không? Tên gì, ở đâu tới? Sao lại biến thành thế này?”

“Thị trấn này rất quái dị, ở đây lâu đầu óc sẽ dần trở nên điên loạn, nhưng trông anh rất bình thường, là thứ gì giúp anh giữ được sự tỉnh táo đó. Hơn nữa về hình thể, anh cường tráng hơn gia đình chủ tiệm, sao lại để gia đình họ khống chế anh như vậy.”

Hắn xem Tưởng Anh như ân nhân cứu mạng, hỏi gì đáp nấy, luôn nhìn Tưởng Anh bằng ánh mắt cảm kích.

Nghe miêu tả của hắn, trong đầu Tưởng Anh hỏi chấm lại mọc tràn lan.

————(* Từ đoạn này về sau, Bé Lạp sẽ trở thành Tiểu Lạp, vì tư tưởng của bạn ấy đã xác định mình là người bị cải tạo, chứ không mơ hồ mình là chó hay người như trước nữa)

Tiểu Lạp là một người dân sống trong thị trấn, nhưng hắn bị mất trí nhớ. Hắn không nhớ trước kia mình tên gì, ở đâu, có bạn bè người thân nào hay không.

Đáng sợ nhất chính là, cứ cố nghĩ đến người thân, thì hình ảnh một đám chó lại hiện lên trong đầu.

Tiểu Lạp còn nhớ ngày ấy, vừa mở mắt ra đã thấy mình bị nhốt trong l*иg sắt ở Trại Nuôi Thú Cưng.

L*иg sắt bị phủ vải đen, hắn không thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, chỉ nghe được tiếng rêи ɾỉ và tiếng hét thảm.

Không lâu sau, l*иg sắt hắn nằm bị đẩy vào một căn phòng kín. Có người chích thuốc mê cho hắn, lúc tỉnh lại, đuôi và tai chó đã nằm ở trên người.

Lúc bị nhốt trong l*иg, hắn có mơ hồ nghe ai nói mình là cấp B, trực tiếp huấn luyện thành chó thì tiếc quá, biến thành chó thi đấu có lợi hơn.

Sau đó hắn và những người khác bị nhốt riêng một phòng. Cứ cách hai ngày, lại có người tiêm thuốc cường hóa tinh thần cho bọn họ.

Tưởng Anh nhíu mày hỏi: “Đó là cái gì?”

Tiểu Lạp lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng mỗi lần tiêm xong, đầu óc tôi đều trở nên minh mẫn. Vì bị nuôi như chó nên đôi khi tôi cũng nghĩ mình là chó. Nhưng tiêm thuốc vào, tôi sẽ lập tức nhớ lại mình là người.”

“Mỗi lần như vậy, tôi đều có một cảm giác rất kỳ quái. Giống như có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng tôi không nhìn thấy gì hết.”

“Sau đó tôi bị đưa đến tiệm thú cưng, rồi bị vợ chồng chủ tiệm mua đi. Cái vòng trên cổ tôi là của tiệm thú cưng. Trong tay chủ tiệm có nút khống chế, mỗi khi tôi phản kháng, lão sẽ nhấn nút làm vòng cổ phóng điện giật ngất tôi đi. Có nó, tôi không trốn được.”

Tưởng Anh chờ thêm một chút, xác định hắn đã nói hết, mới mở miệng hỏi: “Ý anh là Trại Nuôi Thú Cưng của thị trấn này, thật ra là nơi cải tạo cơ thể sống?”

“Tôi không biết, tôi vẫn luôn bị nhốt trong phòng kín. Thỉnh thoảng ra ngoài, trên l*иg sẽ phủ vải đen.”

Khuôn mặt Tưởng Anh hiện lên chút khó hiểu: “Vậy cấp B mà anh nói là gì?”

Tiểu Lạp do dự nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe được có thế. Nhưng thứ duy nhất của tôi có liên quan đến B là chữ cái phía sau lưng.”

Tưởng Anh càng lúc càng hoang mang, trên mặt đều là ủa gì vậy.

“Chữ cái sau lưng?”

Tiểu Lạp còn bối rối hơn.

Hắn nhanh chóng cởϊ áσ trên, xoay người cho cậu xem sau lưng mình, “Anh không có à?”

Ánh đèn sáng ngời chiếu lên người hắn ta, phần lưng gần bả vai bên phải in một chữ【B】màu đen.

Tưởng Anh cẩn thận sờ lên, chữ cái kia không giống xăm lên, cũng không giống đóng dấu lên.

Đây là một kỹ thuật cậu chưa từng gặp qua, chưa từng xuất hiện ở thế giới của cậu.

Tưởng Anh rút tay về, “Là người của Trại Nuôi Thú Cưng xăm nó lên cho anh à?”

Tiểu Lạp mặc lại áo, “Không, tôi không nhớ thời gian cụ thể, nhưng lúc tôi còn bé đã có cái này rồi, cái này sau lưng ai cũng có cả.”

Nghe hắn nói xong, Tưởng Anh tạm dừng hai giây, sau đó đột ngột đứng dậy, ôm theo Tần Hoắc vào phòng ngủ.

Cậu đạp văng cửa phòng, đè lão chủ tiệm đang bò lổm nhổm, dùng sức xé áo trên ra.

Sau lưng chủ tiệm, là một chữ【E】màu đen.

Đây là buổi tối thứ hai kể từ lúc trò chơi bắt đầu, thời gian đặt ra cho trò chơi này là 10 ngày.

Cậu biết mới hai ngày, cốt truyện chính của trò chơi có lẽ vẫn còn chưa triển khai.

Nhưng cách câu chuyện này phát triển, thật quá sức tưởng tượng.

Tưởng Anh dùng【Đôi mắt quan sát】với Tiểu Lạp, đánh giá tổng hợp của hắn là C, không phải B như đánh dấu sau lưng.

Cậu uyển chuyển hỏi Tiểu Lạp vài câu, muốn xác định xem liệu hắn có phải là người chơi thứ bảy hay không.

Tiểu Lạp nói mình đã bị mua hơn hai năm, cứ lâu lâu, chủ tiệm sẽ nhận được điện thoại của cửa hàng thú cưng, gọi lão mang hắn qua kiểm tra sức khỏe và chích thuốc.

Cửa hàng thú cưng tiêm cho hắn thuốc cường hóa tinh thần, đảm bảo hắn sẽ luôn tỉnh táo, biết mình là người không phải chó.

Còn Ải, vô hạn lưu, app di động tên Đại Sảnh Liên Minh, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Tưởng Anh cố tự hỏi, nhưng trong đầu chỉ toàn là hỏi chấm chạy ngang.

Cùng người này trò chuyện vài câu, cậu mới bảo hắn rửa mặt đi nghỉ, bản thân lại ôm Tần Hoắc ngồi trên sô pha xem di động.

Tiểu Lạp vừa vào phòng vệ sinh mấy giây lại đi ra.

Tưởng Anh giương mắt nhìn hắn, nghi hoặc hử một tiếng.

Tiểu Lạp khó chịu nhìn quanh, “Anh Tưởng Anh, anh có cảm thấy hình như rất nhiều người đang nhìn chúng ta không?”

Tưởng Anh không thấy, cậu chẳng cảm giác được gì cả.

Cậu hỏi bé trai trong lòng mình, “Nhóc Tần, em thấy gì không?”

Tần Hoắc suy tư hai giây, quyết định vẫn nên nói thật.

Nó ngửa đầu nhìn Tưởng Anh: “Vẫn luôn có người nhìn chúng ta, nhưng lần này đặc biệt nhiều."

Nó tạm dừng một chút, mới bổ sung: “Nhiều hơn trước rất rất nhiều.”

Cùng lúc đó, app Đại Sảnh Liên Minh của Tưởng Anh nảy lên một chấm đỏ.

Cậu ấn vào phần mềm, tin tức nhắc nhở bắn ra liên tiếp.

【Độ hảo cảm của 3 người dân đối với bạn, từ ‘xa lạ’ biến thành ‘yêu thích’】

【Độ hảo cảm của 10 người dân đối với bạn, từ ‘xa lạ’ biến thành ‘yêu thích’】

【Độ hảo cảm của 2 người dân đối với bạn, từ ‘yêu thích’ biến thành ‘thầm mến’】

Những tin này chưa nhảy xong, lại có thông báo mới gửi đến.

【Chúc mừng người chơi đạt được thành tựu ẩn: Vạn Người Mê Sơ Cấp (tuy số lượng người si mê bạn còn chưa đạt đến con số một vạn, nhưng mị lực của bạn vẫn chuẩn đét)】

【Cụ thể hơn về thành tựu xin nhấn Help để kiểm tra】

Tưởng Anh:……

Mấy người thích tôi chỗ nào, cho tôi sửa được không.