Hứa với chủ tiệm tối nay sẽ đến qua đêm, Tưởng Anh lại tiếp tục với sự nghiệp trông con trông cửa hàng.
Chủ tiệm không ở lại, ông ta bảo muốn chuẩn bị cho Tưởng Anh một bất ngờ, xem như để chào đón cậu.
Tưởng Anh lại nói với chủ tiệm, cậu cũng sẽ có bất ngờ lớn dành cho ông ta.
Chủ tiệm đâu biết Tưởng Anh muốn chọc tiết mình, thế nên ông vui vẻ về nhà.
Vì quan hệ với ông chủ NPC tốt lên, Tưởng Anh được phép lấy đồ ăn vặt sắp hết hạn cho đứa nhỏ nhà mình.
Lúc vợ con ông ta còn sống, ông cũng hay đem mấy thứ này về cho họ. Giờ chỉ còn một thân một mình, dạo này kinh tế lại trì trệ, bán buôn ế ẩm, lần nào cũng phải vứt cả đống, ông ta cũng tiếc của.
Cho nên Tưởng Anh vừa hỏi, ông đã sảng khoái đồng ý ngay.
Tưởng Anh vào kho hàng, đem đồ ăn vặt còn hai ba ngày nữa hết hạn lấy ra, gọi Tần Hoắc đến lựa.
Tần Hoắc chưa bao giờ thấy nhiều đồ ăn vặt như thế.
Thùng giấy này đựng đồ điện, vừa to vừa cao.
Nó đứng bên cạnh thùng, nhón chân nhìn đồ ăn vặt bên trong, sau đó hỏi Tưởng Anh, “Cho em hết ạ?”
Tưởng Anh ngồi bên cạnh xem di động, nghe vậy cười xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Của em hết, còn chưa hết hạn đâu, em ăn gì tự lựa đi. Nhưng nếu muốn ăn thạch trái cây thì phải nói với anh trước, anh nhìn em ăn.”
Tần Hoắc buộc miệng hỏi, “Vì sao ạ?”
“Em còn nhỏ, anh sợ em bị hóc.”
Tần Hoắc chọn lấy một gói kẹo mềm có nhân, đang định xé, nào ngờ Tưởng Anh đã nhanh hơn một bước.
Nhận lại gói kẹo đã bị Tưởng Anh xé ra, Tần Hoắc thử bốc một viên cho vào miệng.
Hương thơm ngọt thanh của kẹo mềm vị quýt bùng nổ trong miệng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi. Vừa cắn một cái, nhân mứt trái cây ngọt ngào đặc sệt đã tràn ra, nhảy múa trong khoang miệng.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoắc ăn kẹo mềm, thứ này ngon hơn dịch dinh dưỡng vị quýt nhiều.
Là người lớn thì không được dễ dàng thoả mãn như trẻ nhỏ, trong mắt nó, đây đều là thức ăn của con nít. Nếu lúc nhỏ cũng được ăn những thứ này, nó nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Tưởng Anh mải xem di động, không ai trông chừng nó. Tần Hoắc ăn hết một gói kẹo mềm, thấy Tưởng Anh không cản, lại lấy thêm một gói nữa.
Tưởng Anh đang cúi đầu nhắn tin với ‘Mệnh Ta Do Ta’.
Hôm nay ‘Mệnh Ta Do Ta’ vẫn chưa tìm được địa chỉ công ty, bà vợ NPC đã sớm muốn tiễn nhân vật của y ra đảo.
Thông tin liên lạc với đồng nghiệp và thẻ nhân viên đều bay biến sạch, ngay cả địa chỉ công ty ghi trên sổ tay cũng bị bôi đen, trong nhà không có bất cứ một dấu vết gì về công ty của y cả.
Vì vô cớ bỏ bê công việc, còn cắt đứt liên lạc với công ty, đánh giá của y ở công ty lại giảm xuống. Đã từ ‘tốt’ rớt xuống ‘trung bình’.
Xuống thêm hai bậc nữa, y sẽ phải cuốn gói. Đến lúc đó, nhiệm vụ trò chơi giao cho cũng sẽ tự động thất bại.
‘Mệnh Ta Do Ta’ hỏi Tưởng Anh, y phải làm sao bây giờ.
Tưởng Anh cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc, cậu cúi đầu bấm điện thoại lia lịa.
A:【Nhốt NPC lại đánh một trận, chờ cô ta khai ra manh mối thì thủ tiêu đi, sau đó mang đầu đến đồn cảnh sát báo án. Nói với bọn họ ông nghi ngờ cô ta nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng, phá hoại hoà bình thị trấn nên đã gϊếŧ cô ta.】
A: 【Như vậy ông sẽ nhận được một huy hiệu ‘Nhân Dân Hăng Hái’, mang nó sẽ khiến NPC thích ông hơn. Ông mang nó về công ty làm việc, đánh giá ở công ty sẽ nhanh chóng được đề cao.】
Mệnh Ta Do Ta:【Vậy cũng được luôn? Mà sao ông thuần thục thế.】
A:【Ở trấn này ai muốn gϊếŧ vợ gϊếŧ chồng mà không lấy cớ là nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng.】
Mệnh Ta Do Ta:【Quá đáng vậy?】
A:【Chờ tới lúc ông bị nguyền rủa tinh thần nặng thì ông cũng quá đáng thế thôi.】
Mệnh Ta Do Ta:【……】
Hai người trao đổi ngắn gọn, Tưởng Anh bảo ‘Mệnh Ta Do Ta’ đến đồn cảnh sát báo án thì nhớ quan sát tình huống kỹ càng, về báo lại với cậu.
Lúc trò chơi vừa bắt đầu, ‘Mệnh Ta Do Ta’ lợi dụng thân phận lên giường với NPC người vợ, còn chạy tới kênh Lân Cận khoe khoang.
Đối với Tưởng Anh, hành vi này vừa mất não vừa mất nết, rất là kém thông minh.
Từ đó, thiện cảm của Tưởng Anh với y cũng mất sạch.
Hợp tác của hai người chỉ là vì lợi ích, nhưng cậu luôn cảm thấy người này sẽ gây phiền toái cho cậu.
Rời khỏi giao diện bạn bè, Tưởng Anh qua kênh Lân Cận xem thử.
Con số thể hiện lượng người chơi còn sống trong Ải là 5, trong kênh không ai nói chuyện.
Tưởng Anh thử nhắn tin riêng với người chơi thầy giáo ‘Tôi Yêu Vật Lý’ và người chơi cảnh sát nữ ‘Hạ Hạ’ bị đưa đến Sở Cải Tạo, nhưng không ai đáp lại.
Riêng người chơi thứ bảy, Tưởng Anh vẫn không biết người đó là ai, tên họ là gì.
Cậu không hiểu, vì sao người chơi kia chưa bao giờ lên tiếng?
Là tính cách quá cẩn thận, không muốn bại lộ hành tung với người chơi khác. Hay là vừa vào trò chơi đã bị khống chế, không có cơ hội sử dụng điện thoại.
Nếu là lý do sau, vậy thì người kia đúng là xui quá.
Rời khỏi kênh trò chuyện, Tưởng Anh mở giao diện cá nhân, xem ô đạo cụ.
Giờ cậu đang có ba đạo cụ.
Hai cái là sản phẩm dùng thử cướp từ tay nhân viên tiếp thị, cùng với một quả cầu kim loại nhặt được tối hôm qua.
【Đạo cụ 1: Hộp Quà Cha Con Cùng Chơi (tập hợp các trò chơi phát triển trí não dành cho các bé chưa đi học trong thị trấn)】
【Đạo cụ 2: Kẹo Bé Ngoan (trẻ con ăn vào sẽ ngoan ngoãn, người lớn ăn vài viên cũng có tác dụng tương tự)】
【Đạo cụ 3: Quả Cầu Kim Loại Có Giọt Máu Của Người Chơi (đạo cụ đặc biệt, không thể sử dụng)】
Hai cái đầu bị Tưởng Anh giấu dưới giường trong phòng nghỉ, quả cầu kim loại có máu của cậu, để an toàn cậu quyết định mang theo bên mình.
Kiểm tra trạng thái cá nhân xong, Tưởng Anh mới mở album di động, lật xem hình ảnh chụp tối qua.
Từ lúc cậu vào thế giới trò chơi đến giờ, đã qua một ngày một đêm. May mà sau khi vào trò chơi, di động tự động đầy pin và khoá thời lượng pin luôn, không phải lăn tăn việc sạc điện.
‘Mệnh Ta Do Ta’ vào vai một nhân vật hay quên, y sẽ ghi lại những điều mình thấy quan trọng lên sổ tay.
Xem ảnh chụp sổ tay, sắc mặt Tưởng Anh trở nên nghiêm túc.
————
【Ngày 1 tháng 6, năm 133 sau Thảm hoạ】
Hôm nay tăng ca đến khuya, hơn hai giờ mới được về nhà. Trên đường gặp phải mấy người quái dị ghê, bọn họ nói muốn đào địa đạo để ra khỏi thị trấn.
Mình mới hỏi muốn ra sao không tới cổng mà ra.
Bọn họ nói cổng thị trấn bị phong toả rồi, trong không ra được, ngoài không vào được.
Về nhà kể vợ nghe, cô ấy nói bọn họ bị tâm thần.
Sợ quá, phải nhớ tránh xa bọn họ ra, hi vọng mình không bị lây.
【Ngày 9 tháng 6, năm 133 sau Thảm hoạ】
Mấy người quái dị hôm trước chết hết rồi, cảnh sát không nói lý do, nhưng mình nhìn thấy xác.
Thật thảm, người thủng lỗ chỗ như than tổ ong.
【Ngày 2 tháng 8, năm 133 sau Thảm hoạ】
Cảm giác có người đang nhìn nhìn.
【Ngày 1 tháng 9】
Cảm giác có người đang nhìn mình.
【Ngày 10 tháng 10】
Không biết vì sao, con chó nhà mình làm mình khó chịu quá, mình quyết định đem nó đi cho.
【Ngày 30 tháng 11】
Mình có thể khẳng định, có người đang nhìn mình.
Cuốn sổ này, nói là sổ tay không bằng nói là một cuốn nhật ký ngắn.
Tưởng Anh càng xem, mày càng nhăn chặt.
Cậu sinh ra ở năm thảm hoạ kết thúc, trật tự mới lần nữa được thành lập. Đó là năm thứ 23 kể từ lúc thảm hoạ xảy ra, còn được gọi là năm 23 sau Thảm hoạ.
Vì sao trong nhật ký một NPC, lại xuất hiện cách ghi ‘sau Thảm hoạ’?
Nếu trò chơi này thành lập trên cơ sở là thế giới cậu đang sống. Vậy sao thị trấn ở năm 133, khoa học kỹ thật lại thụt lùi so với thời cậu sống.
Ngắm nghía quả cầu kim loại, Tưởng Anh rơi vào trầm tư.
Quả cầu này và người máy khảm trong Xiên Đầu Người, nhìn rất công nghệ cao.
Theo lời cô vợ NPC của ‘Mệnh Ta Do Ta’, Xiên Đầu Người là do Trại Nuôi Thú Cưng chế tạo, sau đó giao cho tiệm thú cưng buôn bán.
Trước khi đến trại nuôi, đầu chỉ là đầu bình thường. Vừa ra khỏi trại nuôi, đầu đã bị moi sạch làm thành sản phẩm máy móc có hình đầu người.
Tưởng Anh quyết định làm xong mấy việc cần gấp, phải đến trại nuôi kia một chuyến.
Sắp xếp xong suy nghĩ, cậu cất di động, định ra chơi với đứa nhỏ.
Vừa quay đầu, đập vào mắt Tưởng Anh là thùng rác đầy tràn vỏ kẹo bánh.
Tần Hoắc cầm một gói kẹo xốp, đang cho hết viên này đến viên khác vào miệng.
Tưởng Anh đếm sơ sơ, nhóc con này đã ăn 7 gói kẹo mềm, 3 gói chocolate đậu, thêm 2 gói kẹo xốp to bự.
Ăn không kiềm chế, ăn như một bữa no.
Sao lại ăn nhanh đến thế, nhóc con này, ăn không nhai à?
Tưởng Anh giật kẹo xốp, đen mặt mắng nó: “Sao em ăn nhiều kẹo thế, đau răng thì ráng mà chịu ha.”
Cậu vừa nói vừa mở miệng nó ra, kiểm tra răng.
Tần Hoắc thừa nhận mình đã quá phóng túng bản thân, nó ngồi ngoan trên ghế nghiêm túc nghe cậu la mắng.
Vì hoàn cảnh sinh trưởng không tốt, từ nhỏ đến lớn nó ăn mắng như cơm bữa. Tôn nghiêm bị đạp dưới chân, vết thương chồng chất trên người .
Những thống khổ người khác gây cho nó, Tần Hoắc nhớ rõ mồn một.
Sau khi lớn lên, những kẻ từng đánh nó mắng nó, đều bị nó tháo thành linh kiện sống.
Nhưng Tưởng Anh mắng nó, nó không chỉ không phẫn nộ như bình thường, ngược lại tự nhiên còn thấy vui vui.
Trước khi bị Tưởng Anh đè lại đét mông, Tần Hoắc đã nhanh nhẹn nhảy xuống ghế chạy trốn.
Nó lén xông vào Ải, không phải là người chơi, đương nhiên cũng không có nhiệm vụ. Tần Hoắc không biết nên làm gì, liền nghiêng đầu quan sát chàng trai nhận nuôi mình.
Tưởng Anh mặt lạnh kiểm tra, đem đồ ăn vặt nhiều muối nhiều đường lấy hết ra.
Nhặt nửa chừng, cậu quay đầu, phát hiện cậu nhóc kia đang trốn sau quầy thu ngân, ló đầu yên lặng nhìn cậu.
Ánh mắt va vào nhau, bé trai ngại ngùng cười. Tưởng Anh cười mắng một tiếng, cơn giận trong lòng cũng vơi một nửa.
Gần nhất kinh tế trì trệ, cửa hàng rất ít khách ghé thăm.
Tưởng Anh không chờ được khách đến gây chuyện, rãnh rỗi liền bày trò ra chơi với Tần Hoắc.
Sau lại nó chơi sa đà, cười nắc nẻ, còn chủ động dụi vào lòng cậu.
Hạnh phúc của đôi cha con giả, vẫn liên tục mãi đến 9 giờ tối.
Tiệm tạp hóa đóng cửa, chủ tiệm tới dẫn hai người về nhà mình.
Ông ta ở tòa nhà số 1 tầng 12 khu Anh Hùng, trang hoàng bên trong không xa hoa nhưng lại rất ấm áp.
Tưởng Anh vừa vào cửa, đã thấy một người đàn ông mang tai chó đuôi chó, quỳ ở cửa vẫy đuôi chào đón họ.
Ông chủ vỗ đầu hắn, “Bé Lạp ngoan thật, biết ra chào khách nữa.”
Tưởng Anh cau mày, không nhịn được chậc một tiếng.
Đuôi chó kia dính thế nào lên người hắn ta vậy? Chẳng lẽ là ấy ấy như mình nghĩ?
Vừa lắm trò vừa ghê tởm, rác rưởi.
Bị chủ tiệm nhìn chằm chằm, Tưởng Anh tiện tay chạm vào tóc người đàn ông.
Thấy cậu có lệ như vậy, hắn ta ngẩng đầu.
Sau khi thấy ánh mắt chán ghét của cậu, trong đôi mắt ảm đạm chết lặng của hắn ta, vụt lên ánh sáng đầy hi vọng.
Hắn túm giày da của Tưởng Anh, há miệng lặng lẽ cầu xin: ‘Cứu tôi, cứu tôi với.’
Nhân lúc chủ tiệm quay đầu, Tưởng Anh khẽ gật đầu trấn an hắn.
Gϊếŧ ông ta, tiệm là của cậu, chó cũng là của cậu.
Chủ tiệm vào bếp bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra, Tưởng Anh ở ngoài quan sát phòng ở.
Trong phòng khách có một giá trưng bày, bên trên là mấy chục chiếc cúp và huy hiệu, đều là phần thưởng cho hành động hăng hái làm việc tốt của ông ta.
Người đàn ông với khuôn mặt hiền lành đó, đã gϊếŧ chết ít nhất bốn năm chục người.
Vài phút sau, ba người ngồi vào bàn dùng bữa.
Chủ tiệm đổ một chén thức ăn chó, để người đàn ông quỳ rạp xuống ăn bên chân mình.
Hình ảnh này khiến Tưởng Anh rất khó chịu, cậu giấu tay dưới bàn, bực bội gõ đùi.
Hai người khách sáo chuyện trò vài câu, ông ta rót một ly rượu cho Tưởng Anh, “Tôi có liên hệ cho cậu vài mối để làm quen đấy, có một cô ổn lắm, cậu nhất định phải gặp thử.”
Nhận rượu từ tay ông ta, Tưởng Anh suy tư hai giây, cảm thấy rượu này không thể tùy tiện uống.
Cậu đẩy ly rượu ra xa, “Xin lỗi anh, tôi dị ứng cồn.”
Lão chủ tiệm luôn tốt bụng hiền lành đột nhiên nở nụ cười quái dị.
Ông ta lôi dao chặt xương giấu dưới đệm ghế ra, bưng ly rượu đến bên cạnh Tưởng Anh.
Trước đôi mắt chăm chú của Tưởng Anh, ông dùng dao chặt xương chém mạnh xuống bàn gỗ.
Tần Hoắc đang ở bên cạnh ăn đậu phộng, bị âm thanh này làm giật mình, quay đầu lạnh lùng nhìn lão chủ tiệm.
Vì quay lưng về phía Tần Hoắc, chủ tiệm không thấy được ánh mắt của nó, hiện có thể thu hút sự chú ý của ông ta chỉ có cậu trai trước mặt.
Đè vai Tưởng Anh xuống, chủ tiệm nói nhỏ: “Uống đi, một ly thôi mà, không sao đâu.”
Tưởng Anh ngẩn người, “Ơ hay, ông anh đùa hay thật đấy?”
Chủ tiệm lắc dao trong tay: “Thật, đừng làm khách.”
Tưởng Anh không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ, rút súng ra chỉ vào ngực ông ta.
“Cảm ơn ông anh nhé, ông anh đã khách khí thế thì thằng em này sao dám chối từ.”