Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 3: Trấn Anh Hùng (3) - Nhân viên tốt nhất tiệm chúng tôi

Lúc người này đến kiếm chuyện, Tưởng Anh đã sử dụng ngay kỹ năng【Đôi mắt quan sát】.

Quanh người gã u ám xám xịt. Trên đầu là chiếc thẻ không hề bắt mắt, trên đó viết【E】

Gã chỉ là người thường, không uy hϊếp được cậu.

Tưởng Anh đã thắng chắc, tiệm lại còn không có camera, cậu có thể cháy thoải mái.

Thấy súng, gã kia lập tức đứng hình.

Hai người nhìn nhau mấy giây, gã lặng lẽ cất dao đi, cười trừ chỉ vào kệ hàng cách đó không xa: “Tự nhiên đói ghê, tôi mua chút bánh mì ha.”

Gã cầm là thanh dao dính máu, Tưởng Anh cảm thấy có thể vắt được chút manh mối từ người này.

Vừa lúc tiệm chỉ có một khách, bên ngoài không ai qua lại, Tưởng Anh lập tức dí súng vào đầu bắt gã đi vào phòng nghỉ nhân viên.

Xét thấy cảnh tượng này có hơi máu tanh bạo lực, Tưởng Anh để đứa bé lại quầy thu ngân bên ngoài phòng nghỉ. Giữa hai người chỉ cách một cánh cửa, có chuyện có thể lập tức chạy ra ngay.

Rời khỏi tầm mắt Tưởng Anh, vẻ ngoan ngoãn trên mặt Tần Hoắc lập tức biến mất.

Hành vi chĩa súng vào NPC, quả thực quá lỗ mãng.

Trừ phi Tưởng Anh có kỹ năng đặc thù, có thể nắm chắc phần thắng khi đối mặt với NPC.

Tần Hoắc đang suy tư thì trong phòng nghỉ đột nhiên RẦM một tiếng vang dội.

Nó kinh ngạc, hé cửa, nheo mắt nhìn vào trong.

Tưởng Anh xách cổ áo vị khách trẻ tuổi, dộng mạnh vào tủ giữ đồ. Súng ngắn trong tay chọc thẳng vào miệng gã.

Thanh niên kia định giãy, lại bị cậu đạp cho một phát, lập tức ngoan như cún.

Tưởng Anh gằn giọng uy hϊếp: “Từ giờ trở đi, tao hỏi mày trả lời, đừng có láo nháo.”

Gã ta mất sạch khí thế kiêu ngạo ban nãy, không gật đầu được, chỉ có thể chớp mắt lia lịa.

Tưởng Anh rút súng ngắn ra, hỏi “Máu trên dao phay, máu người à?”

“Phải.”

“Của ai?”

“Vợ tôi.”

“Mày gϊếŧ vợ? Vì sao.”

Nhắc tới vợ mình, gã thanh niên lộ vẻ mặt phiền chán, “Cô ta không chịu làm việc nhà cho đàng hoàng, còn hay mặc quần đùi ra ngoài. Ả dan díu với thằng nhân viên trong cửa hàng đồ uống lạnh, lại còn lười biếng, tôi thất vọng quá nên xử ả ta rồi.”

Tưởng Anh không hiểu nổi logic của gã, cậu chần chờ hỏi: “Mày phát hiện chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của vợ, giận quá nên gϊếŧ người?”

Thanh niên lắc đầu: “Không, có chứng cứ gì đâu, nhưng tôi cảm thấy cô ta nɠɵạı ŧìиɧ.”

Tưởng Anh:……

Tên này não có vấn đề mẹ rồi, cô gái đáng thương kia e là đã lấy nhầm tên nam thần kinh.

Cậu lại hỏi gã sao dám cầm dao đi lung tung như thế, là không sợ cảnh sát tóm, hay là trấn này không có cảnh sát.

Câu trả lời của gã rất kỳ quái, gã nói mình đang làm việc tốt.

Gã kéo áo vest ra, khoe huy hiệu nhỏ cài trên áo sơ mi, “Gϊếŧ vợ xong, tôi lập tức mang xác tới đồn. Là tôi tự chủ giữ gìn trật tự trong trấn, đây là huy hiệu Nhân Dân Hăng Hái mà cảnh sát phát cho tôi.”

Tưởng Anh tháo huy hiệu cài ngực của gã xuống, cầm trong tay xem xét cẩn thận.

Huy hiệu hình tròn lớn bằng đồng xu, đúc rất hoàn mỹ. Mặt trên khắc hình người không rõ ngũ quan, mặt dưới khắc một hàng chữ nhỏ ——【Nhân dân trấn Anh Hùng, hăng hái làm việc tốt】

Tưởng Anh câm nín một giây, “Ở thị trấn này, gϊếŧ vợ là hăng hái làm việc tốt à?”

“Không, là gϊếŧ kẻ phá hoại sự ổn định của thị trấn. Đã lấy chồng còn đong đưa với người đàn ông khác, nɠɵạı ŧìиɧ, không chăm sóc gia đình, đó đều là hành vi huỷ hoại sự hài hòa xã hội.”

“?”

“Quan trọng nhất là, cô ta làm trái với hợp đồng chúng tôi ký kết trước khi cưới.”

Thanh niên lấy một bản hợp đồng ra khỏi túi công văn.

“Trước khi cưới chúng tôi đã ước định, tôi phụ trách đi làm kiếm tiền, thỏa mãn hết thảy nhu cầu vật chất hợp lý của cả nhà. Cô ta phụ trách quán xuyến gia đình, bao hết công việc trong nhà, chăm sóc giáo dục con cái trong tương lai.”

“Những nội dung này, hai bên chúng tôi đều đã đồng ý. Cô ta không hoàn thành nhiệm vụ, đó là trái với hợp đồng, là phá hoại hòa thuận gia đình.”

Tưởng Anh xem lướt qua hợp đồng, nghe vậy nhíu mày hỏi: “Nếu mày thất nghiệp hoặc đổ bệnh, không đi làm kiếm tiền được nữa, vợ mày cũng có thể gϊếŧ mày à?”

“Đúng thế, cô ấy còn có thể làm như tôi, đem xác đi đổi huy hiệu.”

Gã chỉ vào phía dưới hợp đồng, “Ở dưới cùng còn một điều nữa, yêu cầu hai người phải tuyệt đối trung trinh với tình yêu, không được xuất hiện bất cứ hành vi nɠɵạı ŧìиɧ nào.”

“Nhưng mày cũng nói, không có chứng cứ việc cô ta nɠɵạı ŧìиɧ mà?”

“Đúng, nhưng tôi nghi ngờ cô ả nɠɵạı ŧìиɧ. Lần nào đến cửa hàng đồ uống lạnh, ả ta cũng mặc quần đùi áo nịt, tôi cảm thấy ả thích tên nhân viên ở đó.”

Gã cất hợp đồng, lấy lại huy hiệu cài lên ngực: “Giữa tôi và cô có chút hiểu lầm. Nhưng cô đã xem huy hiệu của tôi, có thể tin tôi là người tốt rồi chứ.”

Tưởng Anh châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, yên lặng sắp xếp suy nghĩ.

Người đàn ông này cho rằng vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ nên có quyền và nghĩa vụ gϊếŧ vợ, giữ gìn hòa bình cho thị trấn.

Mà trên sổ tay nhân viên của tiệm tạp hóa, viết rõ ràng【Khách hàng là thượng đế, nhân viên phải thỏa mãn nhu cầu của khách hàng】

Thượng đế yêu cầu Tưởng Anh ăn cơm với mình, cậu không những không thỏa mãn yêu cầu của thượng đế, còn nhốt lại đánh đập thiếu điều tiễn thượng đế về trời.

Tưởng Anh hít hà một tiếng “Vậy là giờ, mày cũng có quyền gϊếŧ tao à?”

Miệng nói không, nhưng thân thể lại thành thật gật đầu.

Vậy là có.

Tâm tình Tưởng Anh rất kém cỏi.

Bởi vì cậu đột nhiên ý thức được, trấn này có cảnh sát, hơn nữa cơ sở vật chất được xây dựng rất hoàn thiện. Camera ngoài đường không quay được cảnh tượng trong tiệm, nhưng quay được ai đã ra vào cửa hàng.

Để không dây vào cảnh sát NPC trong Ải, cậu không thể xử tên NPC điên này.

Nhưng cứ thế thả đi lại càng không ổn.

Cậu phục vụ không tận tình, thuộc về trái với quy định của tiệm, mà phá hoại hài hòa của thị trấn là tội chết.

Tên này đánh không lại cậu, rời khỏi đây kiểu gì cũng phi thẳng đến cục cảnh sát, gọi cảnh sát tới bắt cậu.

Có lẽ nhìn thấu sự do dự của cậu, thanh niên hết run. Còn dám vươn tay muốn mời Tưởng Anh thêm lần nữa.

“Như cô thấy đấy, giờ tôi đang độc thân. Nếu cô đồng ý cưới tôi, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Tưởng Anh vừa hút thuốc vừa suy tư, nghe vậy bực mình nói: “Tao là đàn ông.”

“Không sao, tôi không để ý.”

Tưởng Anh để ý, cậu búng tàn thuốc vào tay gã thanh niên, khiến gã phải thét lên vì nóng.

Nghe tiếng kêu thảm của gã, Tưởng Anh đột nhiên tỉnh ngộ.

Đánh giá của NPC này là E, dù kết cấu não có vi diệu đến đâu, cũng chỉ là một tên tâm thần bình thường, chỉ số thông minh và can đảm đều thấp.

Chỗ dựa của gã là NPC cảnh sát trong trấn. Chỉ cần làm gã tin cậu ghê gớm hơn cả cảnh sát là được rồi.

Tưởng Anh dúi tàn thuốc vào lòng bàn tay gã, tên kia vừa giãy giụa, đã bị táng sấp mặt xuống đất.

Một chân đạp đầu, Tưởng Anh chĩa súng vào má gã ta và nói, “Anh cho chú mày một cơ hội, đánh giá năm sao khen ngợi cho anh, sau đó ngoan ngoãn biến đi, anh coi như xí xoá vụ này.”

Gã vừa định mở miệng đã bị đá thêm vài phát, nước mắt tuôn rơi, rúc trong góc phòng run bần bật.

Tưởng Anh đạp chân lên đầu gối gã, đem phiếu đánh giá nhân viên cửa hàng và bút đưa qua: “Chọn ưu tú hết, xong đem mấy hàng viết tay kia viết kín cho anh, anh đọc cho mà viết.”

Gã thanh niên quỳ bò dưới đất, run rẩy không ngừng.

Tưởng Anh kẹp thuốc lá, “Cứ viết là ‘nhân viên mới của cửa hàng là người hiền lành, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, đối xử thân thiện nhiệt tình với khách, tích cực thỏa mãn mọi yêu cầu của khách. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ tận tình của cậu ấy, tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sau này sẽ thường xuyên ghé lại cửa hàng. ’”

Tên kia thương tích đầy mình, càng viết càng tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Điền xong phiếu đánh giá, lại đánh chừng một điếu thuốc cháy tàn, NPC bị cậu đánh phục.

Tưởng Anh ra tay có chừng mực, vết thương đều ở dưới áo quần. Là vết thương ngoài da bình thường, có thể tự lành.

Lấy súng vỗ mặt gã thanh niên, Tưởng Anh nở nụ cười nhìn phát biết dân chuyên nghiệp.

“Anh nhớ mặt chú mày rồi, cũng biết chỗ làm, chỗ ở của mày. Trấn thì bé như thế, nếu ra khỏi đây chú mày dám báo cảnh sát, hoặc anh mày bị khiếu nại nặc danh thì, anh qua thịt mày liền.”

Gã thanh niên hoảng sợ vô cùng, gật đầu lia lịa.

“Đừng có mếu máo thế, anh phục vụ chú tận tình như vậy, phải cười mà về chứ.”

Tần Hoắc đứng ngoài cửa phòng nghỉ, xuyên qua khe cửa thấy hết toàn bộ quá trình.

Tuy NPC không ra gì, nhưng Tưởng Anh quen tay hay việc như thế, nó cảm thấy cậu ta cũng không phải là người tốt.

Thôi vẫn nên tìm cô nhi viện làm trẻ mồ côi đi.

————

Phục vụ xong vị khách đầu tiên, Tưởng Anh trở về sau quầy thu ngân.

Đùi vàng bị cậu nhận nuôi đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu.

Tưởng Anh ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi: “Đói bụng chưa?”

Thấy bé trai lắc đầu, Tưởng Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ nó nhớ mẹ.

Cậu ôm nó vào lòng, định kể truyện cổ tích dỗ dành nó.

Tiếc là Tưởng Anh chưa từng đọc truyện cổ tích, không biết phải kể thế nào.

Cậu lấy di động ra, phát hiện trong Ải được sử dụng điện thoại.

Tưởng Anh đang định lên mạng tìm, đột nhiên thấy di động có thêm một app mới.

Icon đen tuyền, đằng giữa là chữ ‘Tương Lai’ viết tay, phần mềm tên là【Đại Sảnh Liên Minh】

Tưởng Anh thử click mở app, tài khoản tự động đăng nhập, trực tiếp nhảy tới giao diện cá nhân.

Thoạt nhìn, đây là phần mềm dành riêng cho người chơi.

Ở thẻ thuộc tính cá nhân, cậu thấy một chấm đỏ nhỏ, trên đó ghi cậu vừa mắc phải một lời nguyền.

【Nguyền rủa: Tinh thần thất thường】

【Theo thời gian trôi đi, người chơi sẽ mất dần lý trí, nảy sinh ảo giác, cuối cùng đánh mất chính mình (tốc độ nguyền rủa nhanh hay chậm, phụ thuộc là tinh thần lực của người chơi. Tinh thần lực càng cao, khả năng kháng nguyền rủa loại tinh thần càng mạnh)】

Tưởng Anh cho rằng mình đánh NPC nên bị NPC nguyền rủa. Nhưng thời gian đánh dấu bên cạnh lại là mấy tiếng trước, lúc đó cậu vừa mới bước chân vào cửa hàng.

Có nghĩa là vừa vào trò chơi, cậu đã bị nguyền rủa?

Tưởng Anh không đoán được. Cậu rời khỏi giao diện cá nhân, nghiên cứu các chức năng khác.

【Nhắc nhở thay đổi độ hảo cảm】

【Độ hảo cảm của 1 người dân đối với bạn, từ ‘xa lạ’ biến thành ‘sợ hãi’; Độ hảo cảm của 1 người dân đối với bạn, từ ‘xa lạ’ biến thành ‘yêu thích’】

【Nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ】

【Đạt được 5 đánh giá khen ngợi từ khách hàng (1/5); Chung sống hòa thuận với cư dân trong trấn (1/3)】

Tưởng Anh nhăn mày.

Độ hảo cảm đầu tiên thay đổi, là vì vị khách đầu tiên bị cậu đánh ra bóng ma tâm lý.

Cậu có thể khẳng định lúc mình chĩa súng vào gã thanh niên, trừ đứa bé kia ra không có ai xung quanh. Cậu đánh người ở trong phòng nghỉ, cũng không ai thấy được.

Vậy độ hảo cảm thứ hai từ đâu mà có?

Tưởng Anh hơi hối hận, vừa nãy quên hỏi khách, trấn này có quỷ hoặc truyền thuyết về quỷ quái gì hay không.

Cậu rời khỏi giao diện nhiệm vụ, thấy giao diện chính có icon chat.

Tưởng Anh ấn vào, thấy nhắc nhở có ‘99+’ thông báo mới.

Kênh "Lân Cận" liên tục nhảy lên các tin tức, có người kinh hoảng thất thố, hỏi rốt cuộc đây là đâu, phải làm sao để rời đi. Có người lại nhắn tìm đồng đội, muốn hợp tác cùng thắng.

Tưởng Anh không ngờ đây lại là trò chơi nhiều người.

Cậu lướt lên tin nhắn phía trước, lời những người chơi này nói khiến cậu chú ý.

Giảm Giá Đặc Biệt 50%: 【Có thím nào làm việc ở cục cảnh sát không, tra giùm xem thân phận này của tui phạm vào tội gì mà cứ bị gọi điện kêu ra đầu thú thế? Tui là nhân viên của cửa hàng đồ uống lạnh nha.】

Hạ Hạ:【Thân phận tui nhận được là cảnh sát này, từ từ, tui hỏi NPC trong cục thử xem.】

Hạ Hạ:【À phải, mọi người cẩn thận chút nhé, cảnh sát ở đây kỳ lắm.】

Tôi Yêu Vật Lý:【Tôi là giáo viên, đám trẻ ở đây nói chuyện cũng quái quái. Tôi nghi dân của trấn này mới chạy từ viện tâm thần ra.】

Phần mềm cài vào di động người chơi có hệ thống bảo mật, chỉ người chơi mới nhìn thấy nội dung trong phần mềm của mình, Tần Hoắc không xem được.

Nó ngoan ngoãn ngồi trên đùi Tưởng Anh, ngẩng đầu chờ cậu xong việc.

Cậu ta thì vẫn mải mê xem di động, nãy bảo muốn kể truyện cổ tích cho nó nghe, giờ chắc đã quên béng mất rồi.

Trước giờ chưa có ai kể chuyện cho Tần Hoắc, nó không biết ‘truyện cổ tích’ là gì.

Kỳ thực Tần Hoắc rất muốn nghe.