Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 1: Trấn Anh Hùng (1) - Mô phỏng nhập vai thành nhân viên tiệm tạp hóa

Hôm nay mưa rất to, bầu trời tối tăm, phố phường heo hút.

Tưởng Anh rời khỏi đơn vị công tác, bung dù đứng ở bến chờ xe bus.

Bảng quảng cáo bên cạnh dán chi chít những thông báo tìm người.

Tưởng Anh nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện có vài tờ đã quá hạn. Cậu xé mấy tấm kia xuống, đem tấm của mình dán lên.

Người cậu muốn tìm là bố mẹ.

Thứ năm tuần trước, cũng như những người bị mất tích khác, cả hai đột ngột biến mất.

Nửa tiếng sau, xe bus chầm chậm vào bến.

Tưởng Anh gấp dù lên xe, cậu vừa quẹt thẻ vừa tùy ý nhìn quanh một vòng, đại khái có chừng bảy tám khách.

Chiếc xe này thật đông.

Tưởng Anh ngồi xuống dãy cuối cùng, lưng ghế trước mặt cậu lộ ra một cuốn tạp chí. Theo xe khởi động, tạp chí bắt đầu lắc lư.

Trên xe bus ghế nào cũng nhét một cuốn như vậy, tạp chí là để tìm người, bên trong đăng ảnh những người mất tích gần đây và thông tin liên lạc của người nhà.

Quyển trước mắt cậu bìa ngoài còn mới, mới như chưa từng được lật ra.

Tưởng Anh không có hứng xem.

Cậu bị mù mặt, nhìn ai cũng thấy hai con mắt một cái mũi, xem cũng vô dụng.

Hai tiếng sau, Tưởng Anh xuống xe ở ngoại ô, khu số III.

Vào khu III, người đi đường dần nhiều lên.

Tưởng Anh ngậm thuốc lá, vừa đi vừa dán thông báo tìm người.

Cậu thường xuyên đến khu III ở ngoại ô, đám người vô gia cư ở đây đều biết cậu. Thấy cậu đến, bọn họ đều ngồi dưới đất bắt chuyện.

“Sếp Anh lại tới trông bãi à? Sao lần này lại mặc vest thế, thứ quỷ này đắt như vậy, đánh hư chẳng phải đau lòng chết?”

“Hút thuốc không, sếp Anh. Sếp cứ kệ lão Triệu, hôm qua vợ con lão mới mất tích, cứ để lão bình tĩnh.”

Đám người này giọng đều khàn đặc, cách nói chuyện còn tương tự như nhau. Tưởng Anh nheo mắt nhìn nửa ngày, vẫn không nhận ra ai là ai.

Cậu nhận điếu thuốc đưa qua, dựa vào tường tám chuyện với bọn họ, chia sẻ tâm đắc tìm người.

Lão vô gia cư mất cả vợ lẫn con đang vừa khóc vừa chửi, nhưng không một ai an ủi lão, người xung quanh đều tỏ ra lạnh nhạt, bởi việc này đâu đâu cũng có, bọn họ đã chết lặng từ lâu.

Nghe tiếng khóc, Tưởng Anh cúi đầu nhìn lão vài lần, sau đó lấy bao khăn giấy cất trong ngực đưa qua. Lại hỏi lão có ảnh cả gia đình không, nói trở về sẽ giúp lão in một tờ thông báo tìm người.

Mấy người trò chuyện một hồi, một người vô gia cư chỉ vào cửa hàng tạp hóa cách đó không xa nói: “Tối qua lão Lưu và cậu Trương vào đó mua thuốc lá, cũng không thấy đi ra. Thấy dây cảnh giới đó không, chiều nay cảnh sát vừa giăng đấy, không cho bất cứ ai ra vào.”

Tưởng Anh rít một hơi sâu, sương khói thở ra che khuất đi khuôn mặt tinh xảo. Cậu thoáng suy tư, gật đầu ý bảo người kia nói tiếp.

Người kia đang nhiệt tình nhìn cậu, thấy cậu có hứng thú với câu chuyện của mình thì câu nệ gãi đầu.

“Tôi nghe người ta bảo, chiều nay lúc cảnh sát kiểm tra trong cửa hàng, hình như có nói cái gì mà ‘thông đạo lại xuất hiện.’”

Tưởng Anh hơi nhướng mày hỏi: “Là ý gì.”

“Tôi cũng không biết, nghe bảo thế thôi. Nhưng gần đây khu III có lời đồn, nói những người bị mất tích, thật ra là bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm.”

Lão vô gia cư xoa tay, hạ giọng nói: “Mới nãy tụi này còn đang nói, có nên vào đó thử vận may hay không. Biết đâu ăn may, vào trúng thông đạo gì gì mà cảnh sát nói, sau đó lên được phi thuyền của người ngoài hành tinh, tìm được người nhà.”

Bạn lão ở bên cười nhạo, “Cảnh sát tìm bên đó cả buổi, cửa hàng đều bị xới tung lên, có thấy ông nào mất tích chưa. Bị người ngoài hành tinh bắt đi là xác suất, chứ ông lén lút vào vùng cảnh giới, thì chắc chắn sẽ được cảnh sát mời về đồn uống trà nhá.”

Hai người nói chuyện thì, Tưởng Anh cắn đầu lọc, đăm chiêu nhìn về phía cửa hàng tạp hóa.

————

Khu III ở ngoại ô tương đối lạc hậu, nơi này rất ít cửa hàng, kiến thiết cũng không hoàn thiện, vừa vào đêm cả khu vực đều trở nên tăm tối.

Tưởng Anh trốn trong góc, nghiêng đầu nhìn cửa hàng tạp hóa phía trước.

Chờ cảnh sát thưa bớt, cậu đè thấp vành mũ đen, lặng lẽ vòng ra mặt sau cửa tiệm.

Cửa sổ tiệm tạp hóa bị ván gỗ đóng đinh, cứ vài phút, lại có cảnh sát cầm súng tuần tra một vòng.

Nhưng họng súng của họ không chĩa về phía ngã tư đường, mà nhắm vào tiệm tạp hóa, giống như trong đó đang ẩn dấu thứ gì rất nguy hiểm.

Tưởng Anh tránh trong bóng tối, chờ cảnh sát tuần tra rời đi mới bước nhanh về phía cửa sau, tay ấn nhẹ lên tấm ván gỗ, ý đồ tìm nơi để chui vào.

Ván bị đóng chắc bằng đinh, nghĩ cũng phải, cảnh sát sao lại phạm sai lầm cơ bản như thế được.

Nghe lão vô gia cư nói, bị người ngoài hành tinh bắt là chuyện may rủi, không phải ai cũng gặp được.

Tưởng Anh cảm thấy mình vẫn luôn xui xẻo, cậu chỉ qua đây xem thử, không vào được thì thôi.

Tai lại nghe thấy tiếng bước chân của cảnh sát, cậu đè mũ xuống, chuẩn bị rời đi.

Nhưng khoảnh khắc cậu vừa xoay người, lại thoáng thấy cửa sau của tiệm tạp hóa, không biết đã tự mở ra từ bao giờ.

Tấm ván gỗ vốn đóng đinh trên cửa, tiếng bước chân đang ngày một gần hơn của cảnh sát, tất cả đều biến mất.

Tưởng Anh cảnh giác lùi vài bước, nhíu mày nhìn cửa tiệm tạp hóa đang đèn đuốc sáng trưng.

Giây tiếp theo, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một dòng chữ.

【Tra được dấu hiệu của vật thể sống đang hoạt động ——】

【Vật thể sống phù hợp với yêu cầu của hệ thống ——】

【Tự động tải số liệu —— đang nhập tin tức của người chơi ——】

【Họ tên người chơi: Tưởng Anh】

【Chủng tộc: Nhân loại bình thường đâu đâu cũng thấy】

【Đánh giá tổng hợp các hạng số liệu: B (có thể tăng)】

(Bao gồm các số liệu về thể lực, trí lực, sức chịu đựng, độ nhanh nhẹn, lực công kích, muốn xem cụ thể và tỉ mỉ hơn xin nhấn Help)

【Kỹ năng ban đầu: Loại hỗ trợ — Đôi mắt quan sát (A, nam nhân, tôi đã nhìn thấu anh)】

【Cụ thể về kỹ năng: có thể thấy đánh giá tổng hợp của tất cả những nhân vật nam, kể cả người chơi (có thể thức tỉnh lần hai)】

Tưởng Anh thử vươn tay, ngón tay xuyên qua từng dòng chữ, chỉ chạm vào không khí lạnh băng.

Chữ vẫn tiếp tục chạy.

【Tải xong thông tin người chơi, bắt đầu vào thế giới trò chơi ——】

【Trò chơi thứ nhất: Mô phỏng nhập vai nhân viên cửa hàng】

【Giới thiệu trò chơi: Bạn sẽ đóng vai một nhân viên trong cửa hàng tạp hóa, trải nghiệm cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán của nhân viên cửa hàng (bạn có thể làm rất nhiều việc, ví dụ như ăn vặt và ??? )】

【Nhiệm vụ trò chơi: Một, Đạt được 5 đánh giá khen ngợi của khách hàng; Hai, Không bị khiếu nại trong vòng 10 ngày; Ba, Chung sống hòa thuận với cư dân trong trấn (ít nhất đạt được 3 đánh giá ‘yêu thích’ từ người dân)】

【Nhắc nhở ấm áp: Không ai sinh ra thiện cảm với xác chết, chỉ người chơi còn sống mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, xin hãy đọc thật kỹ sổ tay nhân viên (nhưng ngoại lệ vẫn luôn tồn tại, có người chỉ thích bạn khi bạn đã chết)】

Xem đến đây, Tưởng Anh đã hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.

Hệ thống, Ải, kỹ năng hầm bà lằng.

So với người ngoài hành tinh bắt cóc nhân loại làm thí nghiệm, tình cảnh trước mắt càng giống cậu bị kéo vào thế giới vô hạn.

Những người mất tích một cách khó hiểu, kỳ thật đều bị kéo vào thế giới vô hạn lưu sao?

Tưởng Anh lấy ra một điếu thuốc, tâm tình phức tạp.

Trong vô vàn tiểu thuyết mạng cậu đọc, vô hạn lưu xem như là thể loại có tỉ lệ người chết khá cao.

Bố mẹ cậu chỉ là công nhân viên chức bình thường, cả đời sống cuộc sống bình thường. Vừa không biết đánh nhau, cũng không giỏi giải đố.

Không biết bố mẹ giờ thế nào.

Ngã tư đường yên tĩnh vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng vang cắt đứt suy nghĩ của Tưởng Anh.

Cậu cảnh giác nhìn qua, một bé trai tầm bốn năm tuổi đang chạy đến từ cuối phố.

Hai người nhìn nhau, Tưởng Anh vô thức sử dụng kỹ năng, lập tức chói mù hai mắt.

Đứa bé kia cũng sửng sốt, tựa hồ không ngờ ở đây còn có người.

Nó ngại ngùng gật đầu, nói tiếng ‘Em chào anh’, sau đó định vòng qua cậu chạy tiếp.

Tưởng Anh nhích sang bên cạnh, nghiêng người chặn trước mặt đứa bé.

Sát ý đảo qua trong mắt đứa nhỏ, nhưng ngẩng đầu thì, nó lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt thơ ngây.

Chàng thanh niên trước mặt nó tầm hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mặt mũi cực kỳ tinh xảo, đường nét khuôn mặt nhu hòa. Hơn nữa cậu ta còn cột tóc đuôi ngựa, nhìn qua khó phân nam nữ.

Đây là một cậu trai xinh đẹp, nhưng giấu súng trong lòng, không trêu vào được.

Bé trai đánh giá Tưởng Anh thì, Tưởng Anh cũng đang quan sát nó.

Hiệu quả của kỹ năng vẫn chưa kết thúc, lúc này trong mắt Tưởng Anh, đứa nhỏ cả người lấp lánh ánh vàng, trên đầu còn lơ lửng chiếc thẻ vàng rực rỡ ——【SSS】

Đây là dấu hiệu của một người đàn ông cực phẩm, một tấm thẻ vàng.

Tưởng Anh vẫn duy trì khoảng cách an toàn, xoay người cười hỏi: “Em tên gì, sao lại ở đây một mình?”

Đứa bé còn quá nhỏ, diễn đạt còn khó khăn. Bị người lạ hỏi vài câu, đã sợ tới mức đưa tay gạt nước mắt.

Tưởng Anh từ trong lời kể gập ghềnh của nó, miễn cưỡng nghe ra được bé trai tên Tần Hoắc, 4 tuổi. Đột nhiên không thấy mẹ đâu nên nó muốn đi tìm mẹ.

Tình hình lúc đó đại khái là, đang đi trên đường, quay đầu, mẹ biến mất.

Tưởng Anh càng nghe càng rục rịch.

Nghe không giống đứa nhỏ này bị lạc mẹ, mà là một mình nó bị kéo vào thế giới vô hạn lưu.

Thành phần mất tích tuổi nào cũng có, lúc trước Tưởng Anh dán thông báo tìm người cũng thấy ảnh của một vài đứa bé.

Cậu thật sự không đoán được tiêu chuẩn chọn người chơi của hệ thống này là gì.

Tưởng Anh hỏi thêm vài câu, xác định đây chỉ là một đứa nhỏ bình thường, liền bế nó lên.

Dù sao cũng là cực phẩm nam nhân vàng kim lấp lánh, cậu định mang về nghiên cứu tiếp.

Đứa nhỏ cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn để Tưởng Anh bế. Còn vùi mặt vào lòng cậu, ghé vào tai cậu thỏ thẻ nói, “Cảm ơn anh.”

Không khóc không quấy, Tưởng Anh cảm thấy đứa nhỏ này chắc sẽ dễ nuôi.

Cậu vỗ vỗ lưng Tần Hoắc, lại lấy súng trong ngực ra cất đi chỗ khác, sợ nó đυ.ng trúng.

Chờ Tưởng Anh lại ngẩng đầu, trước mặt cậu đã xuất hiện một đoạn chữ mới.

【Bạn đã vào thế giới trò chơi, trước khi trở thành nhân viên của cửa hàng tạp hóa, xin hãy ở trong những lựa chọn bên dưới, chọn ra người hỗ trợ, cùng bạn vượt qua giai đoạn đầu tiên】

【A: Một nhân viên cửa hàng thật thà (có tỷ lệ kích phát nhiệm vụ ẩn ‘Kẻ du đãng ban đêm’)】

【B: Một chú mèo nhỏ đáng yêu (có tỷ lệ mở khóa kết cục ẩn ‘Meo méo mèo meo’)】

【C: Một vị hàng xóm hòa ái dễ gần (có tỷ lệ mở khóa thành tựu ẩn ‘???’)】

Phía dưới còn một lựa chọn, vẫn luôn hiện đang tải.

Vài giây sau, lựa chọn D hiện lên.

【D: Một cậu bé đi ngang qua (có tỷ lệ đạt được danh hiệu ẩn ‘Mama nam’)】

Tưởng Anh: . . . . . .

Cái quỷ gì đây.