Phu Nhân Của Ta Là Gian Tướng

Chương 8

Trên màn hình toàn là những bình luận tội nghiệp hắn.

Không Thích Hát Tình Ca: Quần chúng ăn dưa không hiểu đầu đuôi thế nào nên cảm thấy tên nhóc nói lắp này đáng thương quá…

Đóng Vai Phụ: Đúng vậy, đáng thương quá, chủ thớt đừng đối xử với cậu ta như thế mà.

Tổng Tài Bá Đạo: Mặc dù biết sự thật nhưng vẫn thoáng cảm thấy tên nhóc nói lắp này bị ngược, bởi dù sao thì lúc này cậu ta vẫn chưa làm sai điều gì, là hạt đậu nhỏ bị người ta ngược.

Thanh Thanh: Thanh Thanh cũng cảm thấy đáng thương! Chủ thớt dạy dỗ lại cậu ta cho tốt đi, không thể dạy đỗ để cậu ta trở nên trung thành hay sao?

Đến Thăm Bùi Nghênh Chân: Đúng đó! Chủ thớt có thể nuôi dạy mà, dạy dỗ cậu ta ngay từ bây giờ, thay đổi bi kịch sau này cậu ta phụ bạc cô!

Dạy dỗ cái con khỉ ấy, trong lòng Nhan Ngọc bùng lên ngọn lửa, kiếp trước nàng chưa từng bạc đãi Yến Triều An, còn muốn dạy dỗ thế nào nữa? Hắn vì quyền thế và lợi ích của bản thân có thể vứt bỏ bất cứ ai, hắn chính là người như thế, không có ai hiểu rõ hơn nàng.

“Bỏ tay ra.” Nhan Ngọc lạnh giọng.

“Nhan Ngọc, có, có phải ngươi, cũng chê ta quá, ngốc không?” Nước mắt của Yến Triều An trên khóe mắt chỉ chực rơi xuống: “Ta, ta làm ngươi, giận rồi sao?”

Ngọn lửa trong lòng Nhan Ngọc phun trào ra ngoài, nàng bước lên phía trước nhìn thẳng hắn: “Đương nhiên là ngươi khiến ta tức giận rồi, Yến Triều An, ngươi hại ta nhà tan cửa nát, suýt chút nữa hại chết ta, ngươi không có lấy một chút lương tâm nào hết!”

Nàng nói ra hết tất cả những gì xảy ra trong kiếp trước, còn không kiềm chế được mà đỏ mắt.

Yến Triều An sững người, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì: “Sao, sao, sao, sao ta có thể hại ngươi được? Ta thà hại, chính bản thân ta chứ, chứ không bao giờ hại ngươi!”

Nhan Ngọc há miệng, bình luận trên màn hình và tin nhắn riêng cùng xuất hiện.

Trong khu bình luận.

Nick Giả Số 1: Chủ thớt cô không được tiết lộ chuyện kiếp trước! Kiềm chế bản thân lại đi!

Nick Giả Số 1: Người Qua Đường ơi, streamer anh chọn có năng lực kiềm chế kém quá.

Tin nhắn riêng.

Người Qua Đường: Nhan Ngọc, hiện giờ cô đang 19 tuổi, hắn mới 7 tuổi, kiềm chế bản thân chút đi.

Nhan Ngọc nhẫn nhịn buông túi sách ra: “Cút.” Nàng cũng không cần túi sách, cũng chẳng thèm nhìn Yến Triều An mà cứ thế đi thẳng.

Sau khi ra khỏi trường quốc học, Nhan Ngọc phát hiện Yến Triều An vẫn đi theo sau mình nhưng không dám theo quá sát, nàng cũng không để ý đến, cứ lên xe ngựa đến đón nàng trở về phủ, trên đường về còn cố ý dặn Phúc bá đi mua một ít điểm tâm của Cát Tường Trai.

Về đến phủ chưa bao lâu, tên gác cổng xách túi sách của nàng đi vào: “Công tử, công tử quên cầm túi sách về, Tứ hoàng tử đem về cho công tử.”

Nhan Ngọc chỉ ậm ừ, cũng không nhận lấy túi sách mà quay người đi về phòng mình thay một bộ quần áo sạch sẽ khác. Lúc này Nhan Hạc Niên vẫn chưa đi dạy ở trong cung về, cả phủ chìm trong tĩnh mịch.

Từ sau khi Nhan Hạc Niên bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhan, mấy người trong gia đình Nhan Ngọc bèn chuyển đến căn nhà nhỏ hơn này, nhà rất nhỏ, chỉ có tiểu viện ở phía đông và phía tây, một mình nàng sống ở căn phòng phía đông, rất gần với thư phòng của Nhan Hạc Niên, Vương Tuệ Vân cùng Cẩn Ca Nhi và Thiện Tỷ Nhi sống ở tiểu viện phía tây.

Nhan Ngọc đưa các anh em khán giả trong phòng livestream đi tham quan phòng và nhà nhỏ của mình.

Trên màn hình xuất hiện những bình luận tỏ vẻ khó hiểu.

Bành Anh Tuấn: Chủ thớt còn nhỏ thế mà đã sống một mình rồi à? Không ở cùng phòng với mẹ ư?

May Mắn Bé Nhỏ: Hình như mẹ của chủ thớt không thích chủ thớt lắm nhỉ? Sống một mình… thể hiện sự không thích quá rõ ràng rồi còn gì.

Nhan Ngọc giải thích: “Thật ra ban đầu có sống cùng, nhưng năm ta 5 hay 6 tuổi gì ấy, ta với Cẩn Ca Nhi đang chơi với nhau, hắn không cẩn thận bị ngã nhưng Thiện Tỷ Nhi lại cứ nói là do ta đẩy, ta tức quá bèn đánh cho nó một trận khiến con bé chảy máu đầu… Cẩn Ca Nhi và Thiện Tỷ Nhi là mạng sống của mẹ ta, mẹ ta làm ầm lên không cho ta ở cùng họ nữa.”

Sau lần đó Nhan Ngọc cũng thấy rất đau lòng, cảm thấy mẹ không chỉ là thiên vị mà vốn dĩ là ghét nàng cho nên không bao giờ quay lại tiểu viện đó của Vương Tuệ Vân nữa.

Trong màn hình.

Quần Chúng Ăn Dưa: Nữ chủ nhân của gia đình này không được, cho dù chủ thớt không phải con ruột nhưng hiện giờ cũng đang dùng danh phận đích tử của Nhan Hạc Niên, cho ở riêng từ khi còn bé như thế, bà ta cũng độc ác quá.

Uống Thuốc Cúm Vào Buồn Ngủ Quá: Tôi mới vào nên không biết tiền căn hậu quả ra sao, chủ thớt không phải con ruột ư? Ai phổ cập chút được không?

Lão Vương Sát Vách Cũng Là Vua: Chủ thớt là con gái của thiếu phụ trước đây, thiếu phụ trước đây bị bắt tội, cả nhà bị chém, mẹ cô ấy vì muốn cứu cô ấy nên đã gửi gắm cô ấy cho Nhan Hạc Niên, vừa đúng lúc đích tử của Nhan Hạc Niên và Vương Tuệ Vân yểu mệnh khi mới đầy tháng, cho nên Nhan Hạc Niên đã để chủ thớt dùng thân phận đích tử để giữ cô ấy lại, đây cũng là nguyên nhân tại sao chủ thớt lại cải trang thành con trai. Hết.

Uống Thuốc Cúm Vào Buồn Ngủ Quá: Cảm ơn vì đã phổ cập! Hiểu rồi! Bởi vì chủ thớt không phải con ruột, lại còn chiếm mất thân phận của người con trai yểu mệnh nên Vương Tuệ Vân mới không thích cô ấy đúng không?

Nhan Ngọc thở dài, nếu không thích nàng chỉ vì lý do đơn giản như thế thì đã tốt quá.

Nàng thay quần áo sạch xong bèn xách hộp điểm tâm nhỏ ấy đi sang phòng phía tây. Vừa đi đến cổng tiểu viện đã nghe thấy tiếng cười đùa ở bên trong ấy truyền ra.

“Mẹ, con cũng muốn có bươm bướm! Mẹ cũng cắt cho con một con giống như của chị đi.” Là giọng nói non nớt của Cẩn Ca Nhi.

Thiện Tỷ Nhi cười: “Đệ là đàn ông mà đòi chơi bươm bướm gì hả?”

Sau đó là tiếng cười dịu dàng cưng chiều của Vương Tuệ Vân: “Được rồi Thiện Tỷ Nhi, đừng trêu em trai con nữa, ai cũng có phần, mẹ cắt thêm một con bươm bướm to cho Cẩn Ca Nhi được không?”

Những tiếng cười vui vẻ ấy khiến bước chân của Nhan Ngọc khựng lại, kiếp trước nàng cực kỳ ngưỡng mộ Cẩn Ca Nhi và Thiện Tỷ Nhi, cũng tràn đầy oán hận với Vương Tuệ Vân, bởi vì chưa bao giờ bà nói chuyện dịu dàng với nàng, bà không thích nàng, cũng không buồn để ý đến nàng, cho nên nàng bèn ra sức gây họa chọc tức Vương Tuệ Vân, để bà chú ý đến mình, thậm chí sau này còn đối nghịch với bà ở mọi lúc mọi nơi, làm ra những chuyện khốn kiếp. Chao ôi, lúc đó nàng đúng thật là khốn kiếp mà.

Nhan Ngọc vỗ vỗ mặt rồi xách bánh ngọt, mỉm cười đi vào trong tiểu viện, nhìn thấy Vương Tuệ Vân đang ngồi chơi dưới gốc cây táo lớn, trên bàn đá toàn là giấy màu xanh xanh đỏ đỏ: “Mẹ, con về rồi đây.”

Vương Tuệ Vân ngẩng đầu nhìn nàng, nụ cười trên khuôn mặt dần tắt, chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng “ừ” rồi nói: “Cha ngươi không có ở đây.”

“Con không tìm cha.” Nhan Ngọc cười hì hì bước đến sau đó đặt bánh ngọt trong tay lên bàn: “Con đến thăm mẹ và Cẩn Ca Nhi, Thiện Tỷ Nhi. Trên đường về còn cố ý đi mua điểm ở Cát Tường Trai, con nhớ là cả mẹ và Thiện Tỷ Nhi đều thích ăn, con đi về nhanh, vẫn còn đang nóng đây.” Nàng vừa nói vừa mở hộp bánh, khuôn mặt tràn đầy sự lấy lòng. Thiện Tỷ Nhi liếc nhìn hộp điểm tâm, là bánh mà nàng thích ăn.

Thiện Tỷ Nhi nhỏ hơn Nhan Ngọc một tuổi, đúng lúc đang thèm, nhưng trong lòng lại sợ Nhan Ngọc, cũng sợ Vương Tuệ Vân không vui cho nên không dám lấy. Cẩn Ca Nhi lại là đứa nhóc không hiểu gì, nhỏ hơn Nhan Ngọc ba tuổi, nay mới 4 tuổi, vừa nghe thấy có đồ ăn bèn kéo áo khoác của Nhan Ngọc đòi ăn: “Cẩn Ca Nhi cũng thích ăn, Cẩn Ca Nhi cũng muốn ăn!”

Nhan Ngọc cúi đầu cười híp mắt với Cẩn Ca Nhi: “Cẩn Ca Nhi cũng muốn ăn à?” Rồi nàng chọn một chiếc bánh đậu xanh mềm mịn đưa cho Cẩn Ca Nhi: “Nào, Cẩn Ca Nhi ăn cái này nhé.”

Cẩn Ca Nhi đang đinh đưa tay nhận lấy thì bị Vương Tuệ Vân kéo lại: “Cẩn Ca Nhi vẫn còn nhỏ, không tiêu hóa được những thứ này.”

Bà tiếp tục lạnh nhạt: “Ngươi không cần đến lấy lòng ta, cầm về lấy lòng cha ngươi đi.”

Nhan Ngọc khựng lại rồi chậm rãi đặt chiếc bánh đó trở lại hộp. Nàng nhìn đám bươm bướm giấy sinh động như thật ở trên bàn bèn nhẹ giọng: “Đẹp quá, mẹ thật khéo tay, có thể tặng cho con một con không? Con chỉ cần con nhỏ nhất thôi là được.”

Vương Tuệ Vân sững người, thường ngày Nhan Ngọc không nói chuyện khách sáo như thế này với bà đâu, đến cổng của tiểu viện còn chưa từng bước vào, vậy mà hôm nay còn đem điểm tâm đến lấy lòng bà, khiến bà cảm thấy bất an không thôi: “Ngươi lại gây ra chuyện gì cần ta xin lỗi giúp ngươi rồi hả?”

Nhan Ngọc cười khổ: “Mẹ nói gì thế ạ.”

Vương Tuệ Vân cười tự giễu: “Ngươi không gây chuyện thì sao lại đến chỗ ta.”

Nhan Ngọc hổ thẹn trong lòng, đột nhiên nàng vén áo khoác quỳ xuống, đỏ mắt nhìn Vương Tuệ Vân: “Mẹ, trước đây là do con không hiểu chuyện, luôn gây ra chuyện khiến mẹ tức giận, kính mong mẹ tha thứ cho con vì tuổi nhỏ không biết điều, từ nay về sau con sẽ không khiến mẹ tức giận nữa.”

Hành động quỳ này của Nhan Ngọc khiến Vương Tuệ Vân giật mình, trong màn hình cũng kinh ngạc.

Trong màn hình.

Thích Trạch Đấu: Đang làm trò gì vậy? Trùng sinh xong không đấu đá với mẹ kế xấu xa nữa à?

Người Qua Đường: Vương Tuệ Vân không phải mẹ kế xấu xa.

Một tiếng “ting” vang lên, Người Qua Đường thưởng 500 vàng.

Người Qua Đường: Trong tuần này, chủ thớt nhất định phải phân biệt rõ ai là kẻ địch, ai là người thân, người yêu, dựa dẫm cho đúng người.

Đúng vậy, kiếp này nàng phải bảo vệ tốt cho nhà họ Nhan, bảo vệ tốt người thân của nàng, không thể để người nhà đau lòng, kẻ thù vui vẻ nữa, hiện giờ mọi thứ vẫn còn kịp, Thiện Tỷ Nhi vẫn chưa bị nhà Nhan đại bá kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xúi giục, Cẩn Ca Nhi cũng vẫn chưa bị dạy hư.