Kiếp Mỹ Nhân (NP)

Chương 5: Cứu mạng

Vân Âm cảm thấy đầu cực kỳ choáng, cả người rã rời nằm yên trong chăn, trên người có một bàn tay mạnh bạo vuốt ve, còn dùng miệng cắи ʍút̼ trên dưới, như là muốn nuốt cả cơ thể y vào bụng, rất không thoải mái, y muốn nhìn xem là ai đang muốn ăn y, nhưng lại không tài nào mở được đôi mắt.

Trong lúc mơ màng, y cảm thấy người kia banh rộng hai chân y ra, vươn lưỡi liếʍ mυ'ŧ nơi riêng tư của mình, đầu lưỡi không ngừng đâm sâu vào bên trong khiến y sợ hãi mà kêu lên.

Có lẽ là do cơn đau đớn ở cổ, cuối cùng y cũng mở được mắt, lúc nhìn rõ hắc y nhân che mặt đang dâʍ ɭσạи trên người mình, Vân Âm hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, giây tiếp theo vừa muốn kêu cứu thì bị người kia dùng tay bịt chặt miệng lại, cơ thể bị hắn hung hăng đè trên giường không thể động đậy.

Người nào mà lại dám vào phòng làm ra chuyện hèn hạ như vậy với y? Vân Âm sợ hãi run rẩy, y nhớ lại ban nãy y ngủ quên ở trong thùng gỗ, sao bây giờ lại bị một tên biếи ŧɦái đè ra như vậy.

Thấy mỹ nhân đã tỉnh lại, người kia cũng không nhẹ tay hơn, ngược lại nụ cười càng thêm dâʍ đãиɠ, đôi tay kia liên tục làm loạn trên người y, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đáng sợ dưới thân vẫn cọ xát qua lại giữa hai bắp đùi trắng nõn của Vân Âm, cảm giác nóng rực khiến Vân Âm chỉ muốn lập tức chết đi.

“Quả thật là báu vật quý hiếm, muốn xuất giá à, đừng nghĩ tới việc có thể giành lần đầu tiên cho phu quân của ngươi, dù sao ngươi cũng chỉ là một phế vật, cũng chưa từng được nếm qua tư vị tuyệt diệu của tìиɧ ɖu͙©, hôm nay để ta đây thay phu quân của ngươi nếm thử, để ngươi biết cảm giác dục tiên dục tử là như thế nào, coi như không uống công ngươi tới thế gian này một chuyến."

Vân Âm muốn rút cánh tay đang bị giữ chặt đến phát đau ra, lại phát hiện sức lực người kia cực kỳ lớn, đừng nói là chạy trốn, ngay cả việc giãy ra cũng không thể, đôi mắt đẹp rưng rung, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô đầy hoảng sợ.

Mắt thấy hắc y nhân đã kề sát côn ŧᏂịŧ tím đen trước hoa huyệt, y sốt ruột cắn một cái lên tay hắn, hắc y nhân bị đau bèn rút tay về, Vân Âm nhanh chóng kêu cứu, thừa dịp hắc y nhân còn đang bị đau, y lết cơ thể vào trong, với chăn che đi cảnh xuân đang lồ lộ, miệng cũng không nhàn rỗi, “Cút ngay! Cứu mạng! Cứu cứu ta!”

“Hừ, đừng kêu, trong cái viện này không có ai cứu nổi ngươi đâu, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, làm cho ta sướиɠ thì ta sẽ tha cho ngươi.” Hắc y nhân khôi phục lại tinh thần, trong mắt hơi lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức trấn tĩnh lại, đi lại gần giường, kéo lấy đôi chân ngọc ngà của mỹ nhân lôi về phía trước, khiến cơ thể Vân Âm trườn dài ra trước mặt.

Vân Âm khóc lóc thảm thiết, chiếc mũi nhỏ xinh xắn đã đỏ ửng, nhìn cực kỳ đáng thương, nếu là thường ngày có người nhìn thấy nhất định sẽ dùng đủ lời hoa mỹ để dỗ dành mỹ nhân vui vẻ. Nhưng hiện tại nó chỉ càng thêm cổ vũ tên da^ʍ tặc kia, khiến y chỉ muốn mau chóng chơi chết báu vật này mới thôi, bộ dáng ngây thơ kia khiến cho côn ŧᏂịŧ nam nhân càng thêm khao khát, tốt nhất là để toàn thân y đều lưu lại hơi thở của hắn, khiến không ai muốn y nữa càng tốt, như vậy hắn có thể độc chiếm được mỹ nhân.

Hắc y nhân muốn nhẹ nhàng, nhưng không ngờ tiếng kêu cứu mạng vừa rồi của mỹ nhân đã thật sự thu hút được sự chú ý của hạ nhân đi ngang qua, bên ngoài truyền đến tiếng dò hỏi khe khẽ của hạ nhân, “Ai? Là ai đó?”

Hắc y nhân âm thầm cắn chặt răng, hung hăng bịt kín cái miệng nhỏ của mỹ nhân, không dám cử động, muốn chờ người kia thấy nơi này không có động tĩnh gì thì sẽ rời đi. Hắn không cho Vân Âm phát ra được chút âm thanh nào, cho dù hôm nay có bị phát hiện hắn cũng quyết đánh cược một phen, hôm nay nhất định phải ăn được y vào miệng hắn mới bằng lòng từ bỏ.

Đây có lẽ là hi vọng cuối cùng của mình, Vân Âm dùng hết sức bình sinh để giãy giụa, lúc hỗn loạn đã làm rớt miếng vải đen che mặt của hắc y nhân, trong ánh nến tăm tối, có thể mờ mờ ảo ảo nhìn rõ người kia, Vân Âm ngây ngẩn cả người, kia là hộ vệ bên ngoài viện Trần Huyền!

Người hạ nhân kia không chịu rời đi, tiếng bước chân bên ngoài càng vang lên lớn hơn.

Lúc này Trần Huyền đã thật sự hoảng loạn, ngay cả quần cũng chưa kip mặc vào, vội vàng che côn ŧᏂịŧ đi, chạy ra khỏi cửa sổ, để lại Vân Âm đang ngây ngẩn ngồi trên giường, trên tay còn cầm miếng vải đen che mặt.

Hạ nhân khẽ gõ vào cánh cửa, tam thiếu gia này dù sao cũng sẽ đi đến Hạng gia, bây giờ đang được lão gia để tâm đến, nhất định không được để xảy ra chuyện gì, vậy nên đêm nay khi nghe thấy bên này có tiếng động, hạ nhân tuần tra mới phá lệ chú ý đến một chút.

Cơ thể bị trúng thuốc mê, lại trải qua một phen kịch liệt, lúc này cơ thể Vân Âm khẽ run, ngay cả đứng cũng không vững chứ nói gì đến việc đi xuống giường ra mở cửa.

“Tam thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy có động tĩnh gì đó.” Hạ nhân bên ngoài lại dò hỏi.

“Không, không có việc gì.” Cuối cùng Vân Âm cũng phản ứng lại, y run rẩy muốn tự mình mặc quần áo lại, nào ngờ lại vô ý té ngã trên mặt đất, khẽ rêи ɾỉ vì đau đớn.

Trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh thật lớn, khiến cho hạ nhân gấp gáp đến mức không thèm gõ cửa mà trực tiếp xông vào, nhưng một màn trước mắt làm hắn sững sờ tại chỗ, lỗ mũi nong nóng chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.