Nhớ Em Muốn Điên Rồi

Chương 3

Đã hơn một năm không gặp, Đồng Dao ảo tưởng vô số cảnh tượng gặp lại của hai người, như thế nào cũng không nghĩ đến như bây giờ, cô khóa ngồi trên cửa sổ, bị cảnh sát coi thành ăn trộm, còn bị hoài nghi là tội phạm gϊếŧ người biếи ŧɦái.

Cô thật sự không biết nói gì, cũng không dám nhìn Ngôn Mạc, dời đi lực chú ý mà đem ngón trỏ nhét vào dây thép cửa sổ chọc con kiến.

Con kiến liên tục hướng vào trong mà trốn, cô liền liều mạng đem ngón tay chặn đường nó.

Ngôn Mạc lại bình đạm đi về phía trước hai bước, nhìn cô gái trên cửa sổ, ngữ khí bình đạm mà nói: “xuống dưới”. Hắn lời ít ý nhiều, ngữ điệu thường thường.

“Ò”

Cô ngoan ngoãn đáp lại, chuẩn bị xoay người nhảy vào trong phòng. Nhưng cô rõ ràng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, cô xui xẻo hoàn toàn khi rơi vào cảnh khó khăn như trong phim bộ thế này.

Cô liếc xuống dưới lầu thấy được vẻ mặt hung thần của cảnh sát trẻ cùng sự đau đớn trên mặt Thẩm Phóng, ánh mắt hồi liễm, nhìn vào trong phòng là “bạn trai” điềm đạm đứng.

Cô căng da đầu, nhìn anh thấp giọng hỏi: “Cái kia… Ngôn Mạc ca ca, không thể giúp một chút sao?”

Anh mở điều hòa trong phòng, nghe thanh âm của cô, cũng không vội vã trả lời mà thong thả ung dung từ trên bàn bưng ly nước lên, mới thong thả ung dung nhìn về cô gái bên cửa sổ, thanh âm so với vừa rồi càng lãnh đạm hơn: “Xuống dưới”

Hai chữ, anh nói không dính đến một chút tình cảm.

Cô bất chấp tất cả, lấy đầu dùng sức đâm tường: “Với không tới! Phiền anh hỗ trợ báo nguy!”

Thanh âm cô không nhỏ, trong phòng anh còn chưa nói lời nào, dưới lầu Thẩm Phóng đã hướng đến cô rồng: “ Không cần báo nguy, bà muốn tự thú nơi này liền có cảnh sát chờ bà!”

Cô muốn đâm chết hắn, cô hung tợn trừng mắt hắn: “Tui làm gì mà tự thú! Ông câm miệng cho tui!”

Cô rống xong, quay đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt xán lạn tươi cười: “Ngôn Mạc ca ca”

Thanh âm cô quá mức nịnh nọt, động tác uống nước của anh cũng ngừng, biểu tình như cũ, lạnh như băng, ngữ khí không nghe ra gợn sóng gì “cảnh sát ở dưới”

Anh cần nói liền nói, không có chút hàn huyên dư thừa, giống như trước đây lãnh khốc vô tình, cô ít nhiều có chút khổ sở

Trong lòng ủy khuất nho nhỏ, khóe miệng cô hạ xuống: “em tìm phòng bác ở đâu”

Anh ngước mát, đấy mắt mang theo một tia ngoài ý muốn.

Cô nâng càm chỉ chỉ ngón trỏ bị giá cửa sổ sát kẹp gắt gao, đáng thương vô cùng mà kéo dài thanh âm: “Tay em bị kẹp, kéo…kéo không ra….”

Khóc đến cảm động.

Ánh mắt anh nhìn sang, anh buông ly nước, chạy đến gần bên cửa sổ, cúi đầu nhìn về phải ngón trỏ bị kẹp thương của cô. Làn da trắng nõn của con gái, giờ phút này, lại bị kẹp mạnh mẽ đến mức cơ hồ bầm tím.

Anh lần đầu tiên thấy sự việc thái quá như vậy, trong mắt lãnh đạm hiện lên tia không thể tưởng tượng được.

Tình cảnh cô cùng anh hoàn toàn bất đồng, căn bản không rảnh lo đau. Xa cách một năm, lần nữa nhìn thấy anh, giờ phút này lại ở gần như vậy, cô không hề nghỉ ngợi liền túm lấy góc áo anh, không quan tâm mà hướng đến lòng ngực anh mà dựa vào.

Nhưng má cô vừa chạm tới áo sơ mi anh, đầu liền bị đè lại.

Cô ngước mắt, ủy khuất nhìn anh: “ cửu biệt gặp lại, ôm một chút cũng không được sao?”

Anh không nhìn cô, cô theo tầm mắt anh nhìn lại, ánh mắt anh dừng ở ngón tay bị kẹp của cô

Nguyên lai anh lại quan tâm cô như vậy, cô nhấp khóe miệng, có điểm ngượng ngùng mà nói: “em không có việc gì, chờ chú phòng cháy đến liền đem cửa sổ cưa rớt liền được rồi”

Nói xong, cô thẹn thùng mà nhìn anh.

Anh gõ gõ cửa sổ, môi mỏng khẽ mở: “Cửa sổ ---“

Cô thẹn thùng đánh gãy lời anh: “Em không có việc gì, thật không đau đâu”

Anh ngước mắt, cùng chạm ánh mắt với vô, lạnh lùng mà nói: “Cô đền”

Cô: “….Ha?”

========================================================

Chờ cô từ trên cửa sổ xuống đã là một giờ sau.

Xuống dưới cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là bị đồng chí công anh lôi về đông giáo dục 30 phút, thật cất vả đem người tặng người, lại còn bị bác phòng cháy làm lễ rửa tội.

Thấm chí nguyên bản khung xương hình người cô muốn tặng cho anh cũng bị cảnh sát đem đi, nói là mấy ngày mới có thể lấy lại.

Cảnh sát cùng bát phòng cháy đều đi rồi, cô thẹn quá hóa giận mà nhã trên sô pha: “Con không muốn sống! Qúa mất mặt! Con không còn mặt mũi gặp Ngôn Mạc, ngươi không phải nói ngày mai anh ấy mới trở về sao? Vì cái gì hôm nay đã ở nhà!”

Phó Kim Tinh là nhận được điện thoại cảnh sát vội vàng từ trường học trở về, biết rõ sự tình trước sau, hắn đối với hành vi của nữ nhi bảo bối mà dở khóc dở cười.

Còn tận lực trấn an: “Con lại không phải lần đầu tiên mất mặt, không có việc gì”

Mặt cô càng ửng hồng, “ Có ai an ủi như bố sao? Ngôn Mạc sẽ thế nào, anh ấy có thể thích con không?”

Phó Kim Tinh buồn bực: “Chẳng phải vốn dĩ nó không thích con sao?”

Cô: “…”

==================================================

Cô đem lần đầu tiên gặp mặt làm vết nhơ, không nghĩ ra vì cái gì mà mọi chuyện biến thành như vậy, suốt hai ngày đều là rầu rĩ không vui.

Chạng vạng ngày hôm sau, cô không thật sự buồn bực được, cô chuẩn bị ra ngoài giải sầu, ai ngờ vửa từ gara đẩy xe máy điện ra, liền nhìn thấy anh cũng cầm chìa khóa xe ra cửa.

Duyên phận như vậy chính là tuyệt không thể tả.

Ngày đầu tiên anh trở về, cô hại hắn bị cảnh sát nghi ngờ không ít, cửa sổ còn bị bác phòng cháy phá hủy, cô cảm thấy bản thân hẳn nên trốn tránh hắn mấy ngày xem như tránh đầu sóng ngọn gió.

Cô muốn như vậy, bất đắc dĩ lại không được.

Một phút sau, cô đã đem anh chặn lại: “Muốn ra ngoài?” Cô vỗ vỗ ghế sau xe máy điện, khốc khốc nói: “Em đưa anh đi”

Anh không phản ứng, nghiêng người vòng qua cô, điềm nhiên mà đi về phía trước.

Cô bỏ xe đuổi theo, cô nói: “ Một nam nhân như anh ra ngoài rất nguy hiểm, vẫn là em lái xe đưa anh đi”

Ngôn Mạc không dừng bước, nghe vậy, quét mắt sang cô, ăn mạc váy liền áo màu trắng, tóc dài xuống dưới, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, lời nói việc làm lại không chút đứng đắn.

Anh lãnh đạm mở miệng: “Tôi có xe”

Cô nhìn chiếc Maybach màu đen cách đó mấy mét, lại quay đầu sang chiếc xe máy điện màu hồng của mình, nàng hào phóng mà nói: “Vẫn là ngồi xe em đi, rất thích hợp với anh”

“Không cần” Anh cự tuyệt, bước đi nhanh hơn

Lúc này, chiều cao ưu việc liền có chỗ thể hiện ra, bước chân anh đi rất nhanh, cô liền có chút không theo kịp, mát thấy anh muốn chạy tới bên cạnh xe, kéo cửa xe ra.

Cô sốt ruột gọi lại: “Ngôn Mạc”

Anh dừng động tác mở cửa lại, nghiêng người nhìn về phía cô.

Hai người mặt đối mặt.

Cô không hề chớp mắt nhìn chàng thiếu niên trước mắt, bỏ qua trò khôi hài hai ngày trước, hiện tại cô mới có cơ hội tốt để nhìn hắn.

Sơ mi trắng, quần đen, giày chơi bóng trắng sạch sẽ không dính bụi trần

Phong cách mặc quần áo giống như trước đây.

Ngũ quan không có gì biến đổi lớn, như cũ thực gầy, bởi vì gầy, ngũ quan càng hiện lên đường nét thâm thúy, cánh môi hồng, đôi mắt đen, mặt mày lãnh đạm.

Thay đổi lớn nhất là vóc dáng lại cao thêm chút, đã cao hơn nàng một khoảng lớn.

Cô nhịn không được mà cảm khái: “Ngôn Mạc ca ca càng ngày càng đẹp nha”

Anh cho rằng cô kêu anh là có chuyện gì, đợi nửa ngày, cư nhiên là một câu như vậy, anh không hề ở lại, đẩy cửa xe ra chuẩn bị lên xe.

Cô lại chui vào trong ghế điều khiển của hắn, ngửa đầu, cười hỏi hắn, “Em mười tám, có biến đổi lớn phải không?”

Anh rũ mắt, cuối đầu nhìn cô, cô hướng đến anh cười đến mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, tầm mắt anh nhẹ nhàng mà đảo quanh trên người cô, bất động thanh sắc mà đánh giá.

Cô thấy anh không nói lời nào, có chút thất vọng: “Một chút biến hóa cũng không có sao?”

Anh đáp lại một từ: “có”

Cô chờ mong hỏi: “Xinh đẹp hơn?”

Anh lãnh đạm mà phun ra một chữ: “Béo”

(từ béo trong tiếng trung là có 2 âm tiết, nguyên văn của tác giả là 2 từ nhưng mà mình đã thay đổi cho phù hợp đúng với tiếng việt là một âm tiết nha)

Cô: “….”

Cô đầu tiên cảm thấy mất mát, dừng một chút, cảm xúc chuyển sang nghi ngờ, cuối cùng là thông suốt.

Anh muốn lên xe, cô dùng sức đĩnh đĩnh ngực: “Anh cảm thấy vậy”

Cô tươi cười rạng rỡ, rất kiêu ngạo: “Xác thực là béo lên không ít, nhân gia hiện tại là đại cô nương a!”

Anh “…”