Không Đành Nhìn Em Dưới Mưa

Phần 2: Chương 5: Đi chơi

Tôi và em hẹn hò từ hôm ấy, tình cảm của chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái hôn, cũng có những hôm em qua phòng nấu ăn cho tôi rồi ngủ lại luôn. Lúc ngủ, em luôn quay mặt về phía tôi, tôi đưa tay ôm em trong lòng rồi ngủ ngon lành.

Nếu như ai hỏi tôi có ham muốn sở hữu em không? Tôi xin trả lời là có. Chỉ có điều, tôi không muốn em nghĩ tôi giống tên khốn khϊếp kia. Yêu em chỉ vì nhu cầu chiếm hữu. Vậy nên tôi chưa dám làm gì vượt quá giới hạn với em cả.

Cuối cùng cũng tới ngày tôi ra trường, em được nghỉ hè nên sẽ về quê em, còn tôi thì cũng phải về nhà thăm bố mẹ và chuẩn bị những kế hoạch cho tương lai.

Xin giới thiệu một chút.

Tôi là Mỹ Liên, là đứa con duy nhất của bố mẹ tôi. Quê tôi ở Hà Nam, gia đình nhà tôi thuộc dạng khá giả, bố mẹ có một cửa hàng nội thất to nhất vùng. Tôi muốn đi học xa để thử cảm giác tự do, tự lập. Hơn nữa, tôi nghe nói Nha Trang là một thành phố rất đẹp, ai đã ở đó là không muốn rời xa. Vì vậy tôi quyết định thi vào trường Đại Học Nha Trang. Bố mẹ tôn trọng quyết định đó của tôi, đồng ý cho tôi đi học xa nhưng trong tâm thì vẫn muốn khi ra trường tôi sẽ về phụ giúp họ. Vì bố mẹ tôi đều đã có tuổi, họ hiếm muộn tới mãi mười năm sau khi cưới mới có tôi. Chắc hẳn mẹ tôi đã rất mong tôi là con trai nên tôi mới trở thành tomboy như vậy.

Em là Hải Anh, quê ở Nghệ An, gia đình thuần nông, không có gì đặc biệt cả. Và cũng như những người khác, bố mẹ em mong muốn con mình ra trường xong thì sẽ có một công việc ổn định, lấy chồng rồi sinh con. Làm sao họ có thể chấp nhận con gái mình yêu một người con gái chứ. Chính vì vậy mà tình yêu của chúng tôi sau này khá chắc trở.

(P/s: Kể từ giờ mình sẽ đổi tên thay vì dùng đại từ nhân xưng Tôi, Em.)

Vì thời gian qua khá là bận rộn với Mỹ Liên và Hải Anh, Mỹ Liên thì phải lo làm luận án, còn Hải Anh cũng phải thi cuối năm nên hai người ít có thời gian dành cho nhau. Sau khi chính thức nghỉ hè, thay vì về quê ngay Mỹ Liên lại muốn cùng Hải Anh ở lại chơi với nhau thêm vài ngày đã. Rồi sẽ đặt vé tàu về cùng nhau. Đường về nhà Mỹ Liên sẽ phải đi qua nhà Hải Anh.

Ngày nghỉ xả đầu tiên, hai người cùng đưa nhau đi tới bãi tiên để chơi. Nơi này rất đẹp nhưng lại khá hoang sơ không được đầu tư, nên không có nhiều người đi tới, trong khu thiên nhiên rộng thênh thang này, có một vài cái chòi nhỏ. Hôm đó, cả một khu rộng lớn như vậy chỉ có Mỹ Liên và Hải Anh ghé tới.

Họ mua chút đồ ăn rồi ngồi vào trong chòi. Ở đây đã lâu, hai người cũng thường xuyên đi biển, Mỹ Liên thì đã quá quen với khu bãi tiên này. Mỗi lần buồn cô thường hay ra đây ngồi một mình. Thực ra nếu một người con gái bình thường thì chắc hẳn sẽ không dám một mình tới nơi hoang vu vắng vẻ này đâu, nhưng cô thì khác, cô khá mạnh mẽ và giỏi võ, cô thích thám hiểm. Đặc biệt, nơi này có thể giúp cô tìm một khoảng yên tĩnh cho riêng mình.

Cô chuẩn bị sẵn một cái thảm và chút đồ ăn vào một cái túi, sau khi chiếc taxi dừng lại, cô một tay xách túi, một tay đưa ra để tìm kiếm bàn tay Hải Anh, năm ngón tay chạm vào năm ngón tay của Hải Anh, nắm lấy thật chặt, từng ngón đan xen vào nhau, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cất bước đi vào trong chiếc chòi cũ.

Trải chiếc thảm ra, Mỹ Liên ngồi xuống ôm lấy Hải Anh, kéo em ngồi lên trên đùi mình, hai người cùng hướng mặt ra ngoài biển ngắm nhìn những con sóng vỗ. Hải Anh tựa lưng vào trước ngực Mỹ Liên, cảm giác rất muốn được Mỹ Liên âu yếm. Thật sự Hải Anh không thể hiểu nổi, đã rất nhiều lần cô muốn gần chị nhưng chị ấy dường như lại không hề có ý định sẽ làm chuyện ấy cùng mình... Mà cô thì chả dám chủ động đòi hỏi chị lộ liễu, nên thành ra hai người vẫn chỉ dừng lại ở những nụ hôn đơn thuần. Đôi khi cô nghĩ, hay là do cô không còn trong trắng nên chị ấy không muốn. Cô rất sợ, vài hôm nữa chị và cô sẽ xa nhau... Liệu rằng... Chị có quên cô không?

Lần trước với tên kia. Là cô bị hắn chuốc say nên hành sự bất cẩn. Cô không hề có ham muốn với hắn. Nhưng với Mỹ Liên thì khác. Mỗi đêm nằm bên chị, cuộn tròn trong vòng tay chị, tận hưởng hơi thở ấm áp của chị là du͙© vọиɠ của cô lại trào dâng lên cuồn cuộn trong người. Cô muốn hôm nay được là người của chị. Chỉ cần có những giây phút ân ái, hoà hợp với chị, sau này, nếu chị bỏ cô. Cô cũng sẽ không một lời than trách.

Hải Anh lấy hết dũng khí, quay người lại, vẫn ngồi trên đùi Mỹ Liên, mặt đối mặt với chị. Cô vất hết cục sĩ diện, ngại ngùng sang một bên, nắm lấy tay Mỹ Liên đặt lên trên ngực mình nhỏ nhẹ nói.

- Em muốn... Chị... Âu yếm em... Nhiều hơn.

Mỹ Liên hơi thoáng giật mình, và bất ngờ nhưng những cảm xúc ấy nhanh chóng bị đánh tan bởi ngọn lửa du͙© vọиɠ đang trào dâng lên, giống như đang có những con kiến bò khắp người, tạo cho cô cảm giác nhồn nhột, kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nuốt một ngụm nước xuống dưới cổ, nơi vòm họng trở nên khô khốc, giọng nói cũng trở nên khó khăn. Bao đêm cô phải trằn trọc với cảm giác này để đè nén lại du͙© vọиɠ. Giờ đây em lại mời gọi kiểu này khiến cô đê mê khó tả. Khó khăn lắm cô mới nói được thành từ.

- Em chắc chứ.

Hải Anh nhìn cô ánh mắt si mê, khẽ gật đầu lia lịa. Mỡ dâng đến tận miệng mèo thế này, làm sao Mỹ Liên có thể kìm nổi cái con quỷ tà da^ʍ đang chạy trong người chứ. Cô liền vòng tay ôm lấy cổ em, ghé sát môi mình vào môi em mà nhiệt tình mυ'ŧ mát. Chiếc lưỡi công kích mãnh liệt ở bên trong, có gì đó đang tiết ra nơi cấm địa của Hải Anh khiến nơi chân tâm trở nên ướŧ áŧ. Hải Anh đã nhận ra được sự nhạy cảm của mình. Nhưng người kia thì chắc là... chưa...

Mỹ Liên thiết nghĩ, nơi này tuy hoang vu nhưng biết đâu có người qua lại, cô hay tới đây nên biết, ở phía sau chòi có một cái góc nhỏ khá kín đáo. Nhưng cô không muốn để em vào trong đó... Tuy cái máu da^ʍ đang cuồn cuộn lên rồi, cô vẫn muốn ráng thêm một chút, để cùng với Hải Anh có một lần đầu thoả mãi nhất, không phải sợ hãi, lo lắng hay khó chịu gì cả. Hải Anh xứng đáng được như vậy. Cô ghé tai Hải Anh thì thầm.

- Mình đi khách sạn đi. Chị muốn em cảm nhận được sự trân trọng của chị khi ở cùng em. Lần đầu tiên chị cùng với em... Chị muốn cho em cảm giác thoả mãi nhất.

Hải Anh khẽ cười hạnh phúc, cô thật sự cũng rất muốn chị sẽ cùng mình tới một nơi riêng tư, chỉ là bản thân nhu nhược không dám đòi hỏi. Rất may, chị đã nói lên nỗi lòng thay mình.

Mỹ Liên lấy điện thoại gọi taxi đến đón, rồi hôn phớt lên chiếc má mũm mĩm của Hải Anh, nắm tay cô cùng đi ra xe.