Tiền Ngạo nhướng mày tức giận như gà trống bị chọc tức, túm lấy áo khoác của cô, vừa xé áo vừa gầm lên: “Cho cô mặt mũi cô không cần, vậy từ giờ sẽ không bao giờ cho cô nữa, chưa xong với tôi đâu.”
“Tên họ Tiền, anh là đồ khốn nạn!” Nguyên Tố vừa đá vừa đánh, vừa gào lên: “Tôi là mèo hay chó con của nhà anh? Tôi không phải là người sao? Tiền Nhị Thiếu ngươi nếu không vui, ngươi vứt bỏ. Không thì tát, đánh, châm chọc đến khi nào vui thì thì bố thí cho chút ngon ngọt, anh có phải là đàn ông không?”
Dù Tiền Ngạo có da mặt dày đến đâu, Tiền Ngạo cũng không thể chịu nổi lời châm chọc, mắng nhiếc của cô.
Đẩy cô ra một cách bực bội, cau mày rút điếu thuốc ra châm, hít một hơi hằn học, sau đó thấy cô vẫn nắm chặt quần áo nhìn anh như kẻ thù.
Xoay người vào phòng gọi điện thoại, một lúc sau người phục vụ bưng túi đá lên, nóng nảy ném túi đá cho cô, thấy cô như cá chết, cơn tức như tên lửa lao tới hét lên: “Cầm lấy. Xoa lên mặt đi, nếu không mắt tôi nhìn bị mù, đến lúc đó cô không có đủ tiền mà bồi thường đâu!”
Nói xong anh ta đóng sầm cửa bỏ đi.
Thấy anh rời đi, Nguyên Tố thở phào nhẹ nhõm, nhặt một túi nước đá lên đứng trước gương chườm lên mặt, cười khổ, sau khi giải tỏa vơi nỗi xấu hổ uất ức, cô lăn ra ngủ.
Bây giờ, ngoài việc ngủ, cô không tìm được cách nào để làm tê liệt bản thân, quanh đi quẩn lại, đầu óc chỉ toàn là ác mộng, những chuyện xảy ra trong hai ngày này còn lộn xộn hơn cả cuộc đời cô.
Chiếc chăn bông bị lật tung rối loạn, Tiền Ngạo đã biến mất một buổi chiều không biết khi nào quay lại, không nói một lời một mạch lôi cô ra khỏi phòng.
Tiền Ngạo duỗi chân xải những thật bước lớn, Nguyên Tố vô cùng vất vả để theo kịp bước chân anh, suýt chút nữa đã bị anh nửa ôm nửa kéo xuống giữa sảnh của nhà ăn ở dưới lầu.
Nhìn ra bên ngoài, thông qua khung cửa kính, đèn đường đã được thắp sáng ở khắp mọi nơi, thì ra trời đã tối lúc nào mà cô không hay biết.
“Muốn ăn cái gì cứ tự nhiên”
Sau khi cô ngồi xuống, thật bất ngờ khi lần đầu tiên thấy Tiền Ngạo lại có thể lịch lãm đến như thế, anh ta đứng dậy, lấy đến cuốn menu nhẹ nhàng đặt trước mặt của cô, thậm chí ánh mắt anh ta nhìn cô còn vô cùng sâu thẳm.
“Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn.”
Cảnh giác liếc anh ta một cái, Nguyên Tố từ từ mở miệng nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo[4].
“Giảm cân à? Nhìn gầy giống như con mèo hen rồi.”
Tiền Ngạo quan sát cô gái đang mang vẻ mặt phòng bị cực độ đối với anh, rất là nghi ngờ, không biết được IQ của cô có đến được 80 hay không, có năng lực phân biệt đâu là đúng đâu là sai không nữa, phút chốc lại nhìn chỗ nào đó trên người cô, lắc đầu một cái, buột miệng nói.
“Ngực to não phẳng!”
Tùy tiện gọi vài món ăn, rồi lại miên man suy nghĩ, ngẫm lại liền quay ra khâm phục cô
Bởi vì cô có khả năng luôn luôn làm cho anh tức giận.
Nguyên Tố không có nghe rõ anh ta nói điều gì, nhưng mà nhìn cái vẻ mặt của anh ta liền biết chẳng phải nói điều gì tốt đẹp rồi, cụp mắt, không cần tiếp tục để ý anh ta làm gì nữa.
Đột nhiên một tràng tiếng hét chói tai kèm theo tiếng chửi rủa xuất hiện phía sau lưng…
“Cô đi kiểu gì thế hả? Cô làm bẩn hết quần áo của bổn tiểu thư cô có đền nổi hay không?”
Nguyên Tố sửng sốt, quay lại quan sát lại nhìn thấy ở dưới mặt đất là một đống hổ lốn lộn xộn, thì ra là cô bé phục vụ mang đồ ăn lên vô tình đυ.ng trúng người, thức ăn đều bị đổ đầy đất, cô bé phục vụ liên tục cúi người xin lỗi, lo lắng, sợ hãi như sắp khóc, “Tôi xin lỗi, nhưng rõ ràng là cô va vào tôi….”
Đối với sự thấp kém của cô, cô gái quay lưng, kiêu ngạo hống hách đẩy thân hình đơn bạc của của cô bé phục vụ một cách ngạo mạn, trong miệng không ngừng tuôn ra những câu miệt thị, nói một tràng dài khiến cho cô bé sợ hãi không ngừng lùi về phía sau đυ.ng vào chiếc ghế, ngã xuống đất không dậy nổi, cô chỉ biết chống tay trên nền đất ô ô khóc, vô cùng đáng thương.
“Thời đại toàn phú nhị đại” Quả nhiên ở bên ngoài toàn là ỷ thế dọa người.
Cố ý hay vô tình lườm người đàn ông ngồi đối diện một cái, trên mặt anh ta không có một chút động tĩnh gì cả, giống như anh ta đã quá quen với việc này rồi, liên tưởng đến việc mà mình gặp phải, Nguyên Tố cảm thấy tim mình bắt đầu quặn thắt đau đớn, vì cô bé kia, cũng có thể vì chính bản thân mình, chính vì vậy cô lại cảm thấy tức giận thêm vài phần.
Tay nắm chặt thành nắm đấm, trong đầu không kịp suy nghĩ điều gì, lập tức đứng dậy đi đến chỗ cô bé kia, cẩn thận đỡ cô bé dậy.
“Cô là ai thế hả? Ai cho cô xía vào chuyện của người khác?”
Hách Gia Dịch lớn lên vô cùng xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, dáng người cao ráo thanh thoát, nhưng trên khuôn mặt của ả ta lại biểu hiện ra sắc thái tàn nhẫn, chanh chua, tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì. Làm ảnh hưởng xấu đến mỹ cảm.
“Tôi là ai, điều đó không quan trọng, quan trọng là cô dựa vào đâu mà đi bắt nạt người khác? Người ta đã xin lỗi với cô rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?”
“Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này, có biết bộ quần áo này của tôi đáng giá bao nhiêu không?”
Hách Gia Dịch hoàn toàn không thèm đặt Nguyên Tố ở trong mắt, chanh chua cười nhạo người con gái ăn mặc bình thường ở trước mắt này, chờ đến khi nhìn rõ thì trong lòng có chút ghen ghét đố kị nhan sắc của cô gái trước mặt này.
Nguyên Tố cũng không muốn cùng với loại người này dây dưa, chỉ là đỡ cô bé bên cạnh mình ngồi xuống, nhìn cũng không thèm nhìn sắc mặt đã chuyển thành xanh tím của người phụ nữ này.
[1] Bohemian: là phong cách của những cô nàng du mục bay bổng, là tuyên ngôn của tự do và tinh thần phóng khoáng. Phong cách thời trang Bohemian đặc trưng với những chiếc váy rộng quét đất, váy họa tiết thêu hoa, tóc xoăn dài buông thả và vòng hoa đội đầu. Bohomian đem đến vẻ cổ điển, quyến rũ và lãng mạn. Nhưng kiểu trang phục này cũng khá rườm rà và khó kết hợp.
[2] Địa đầu xà (地头蛇): Bọn rắn độc; bọn côn đồ; cường hào ác bá; tay anh chị; đầu sỏ (chỉ bọn ức hϊếp nhân dân ở địa phương thời xưa)
[3] Ngậm thìa vàng (含了金匙): Thường để chỉ những người sinh ra trong gia đình giàu có và có cuộc sống viên mãn.
[4] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤, 非奸即盗): Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp