Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 6

Cô cẩn thận ngồi dậy, dọn dẹp lại mọi thứ. Xong xuôi mọi việc rồi thì việc cô làm bây giờ chính là ngồi đợi anh thức dậy, nhận ‘thù lao’ xứng đáng với những gì mà cô đã trải qua.

Cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ làm đến bước này.

Các cô gái học trường Hí Kịch đều biết ngoại hình và thân hình chính là vũ khí tốt nhất để tiến lên, kỹ năng diễn xuất chỉ là thứ lừa dối và những quy tắc bất thành văn mới là trọng số quan trọng. Còn cô, chỉ vì không muốn đi đường tắt, nên thậm chí là ngôi sao hạng ba cũng không leo lên được.

Cũng may cái thân này còn có thể đổi lấy được 15 vạn, ít ra chú Lạc cũng được cứu, chỉ cần chú Lạc khỏi bệnh thì ngại gì chứ?

Anh vẫn đang ngủ…

Cô sắp không kiên nhẫn được nữa rồi.

Chính cô dùng tôn nghiêm của mình để đổi lấy tiền mà phải đợi anh ta tỉnh lại chứ.

“Dậy đi, trả tiền cho tôi rồi anh ngủ tiếp cũng đâu muộn!”

Tiền Ngạo khó chịu mở mắt ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, đầy vẻ khinh thường, đôi môi hồng nhuận của người phụ nữ trước mặt trở thành một đường vòng cung xinh đẹp. Trong đôi mắt ngấn nước hiện rõ sự phẫn uất.

Bình thường Tiền Ngạo coi thường nhất chính là loại phụ nữ này, rốt cuộc không phải chỉ vì tiền thôi sao, lại còn muốn ra vẻ thiện lương, trong sáng cái gì chứ!

Nhưng lúc này, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhớ lại cảm giác ngây ngẩn cả người, ngọn lửa hung ác kia lại thẳng lên, hai mắt như muốn phun ra lửa.

“Đòi tiền dễ như vậy sao, tôi nói này. Tối hôm qua cô không phải như cá chết sao, chưa gì đã ngất xỉu. Tôi phải mời bác sĩ về khám cho cô nữa, cô nói xem ai là người chịu thiệt? “

Trước khi cô kịp phản ứng, Tiền Ngạo khẽ cười một tiếng rồi cô vào lòng, giống như một người đang khát gặp phải mật hoa, anh cúi người hôn lên môi......

Người trong lòng từ từ mềm ra, như thể đã bị anh thuần hóa, anh khẽ cong môi tự đắc, càng hôn sâu hơn.

Khi niềm vui sướиɠ đến tột cùng thì một tiếng “bốp” vang lên. Cơn đau buốt phát ra từ sau gáy, anh ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt giận giữ của Nguyên Tố, bàn tay cô run rẩy cầm cái gạt tàn.

Tiền Ngạo sửng sốt, chết tiệt, cô dám đánh hắn?

Tay trái vén tóc cô lên, rồi dùng tay phải bóp cổ cô. Cặp mắt của anh đầy âm u cùng khát máu, ánh mắt lạnh như đao băng, “Cô gái, đừng trách tôi không cho cô cơ hội. Một là cô đi cùng tôi đến Thành phố H trong ba ngày, tôi sẽ cho cô 30 vạn. Còn nếu không đi thì lập tức rời khỏi đây, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”

Cái gì? Ba ngày!

Nguyên Tố bị chèn ép khiến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, cơ thể cô khẽ run lên. Tính tình của người đàn ông này xấu vô cùng! Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba phút cô cũng không muốn ở cũng với anh ta.

Tiền Ngạo buông cô ra, đứng dậy, khẽ châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi mới mỉm cười.

“Suy nghĩ kỹ đi.”

Khi cô được tự do thì đầu óc cũng dần thanh tỉnh lại, cô muốn đứng dậy, nhưng chân lại nặng nề không thể động đậy.

Người ta thường nói nghèo cũng phải có cốt khí, nhưng cô chỉ có thể nói là do chưa đủ nghèo.

Trong trò chơi của những người có tiền, người nghèo luôn là kẻ thua cuộc.

“Khốn nạn!” Cô nghiến răng.

Lần này Tiền Ngạo cũng không cảm thấy tức giận, anh chỉ nhướng mày nhìn xuống cô đang giơ nanh múa vuốt, rồi nhả một làn khói phả vào mặt cô, cười đắc thắng.

Người đã quen đứng trên cao nhìn xuống người khác giống như Tiền Ngạo, dung mạo tuấn tú, cao ráo, lại giàu có, nằm trong top năm những người đàn ông độc thân hoàng kim. Một người lớn lên như vậy, có người phụ nữ nào là chưa từng thử qua.

Nhưng con heo nhỏ này hết lần này đến lần khác dám thách thức tính nhẫn nại của anh... Đôi mắt sắc bén của anh chậm rãi quét về phía người phụ nữ nhỏ bé đang mải chìm đắm trong suy nghĩ trước mặt, giống như dã thú nhìn con mồi, cười nhẹ.

“Tôi đổi ý rồi, nhưng cô vẫn có hai sự lựa chọn. Thứ nhất ngoan ngoãn cùng tôi đi, thứ hai, là tôi sẽ cho người trói cô lại.”

Nguyên Tố cảm thấy da đầu tê dại, thật muốn xé nát anh ta, sau đó ném xuống cho sinh vật biển. Đóng góp một số sức lực cho sự phát triển của sinh vật biển.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi!

Thực tế nó cũng rất hấp dẫn!

Nguyên Tố khẽ nghiến răng.

Ba ngày, 72 giờ, cô sẽ cố chịu đựng…