“Cút...”
Cơ thể Nguyên Tố hơi run lên, say rượu bị dọa cho tỉnh một phần, tính khí của vị thiếu gia này đúng là rất lớn, thật sự muốn cầm chai rượu trên bàn đập cho tên này một trận đến đầu nở hoa, xem xem trong não anh ta đựng cái gì.
Đi, hay là không đi? Có một âm thanh nói, Nguyên Tố, rời đi cái nơi quỷ quái này, càng xa càng tốt, một âm thanh khác lại nói, Nguyên Tố, chú Lạc vẫn còn đang ở bệnh viện, nếu cô đi rồi chú ấy liền không thể cứu rồi... Thực tại bức bách người, nhân phẩm không thể đổi ra nhân dân tệ, người cao quý hơn nữa cũng sẽ nhiễm bụi trần mà thôi.
Thôi vậy, vứt bỏ những nhân phẩm đó đi, thể diện không có giá trị bằng mạng người.
Gần như không cần nghĩ ngợi gì thêm nữa, Nguyên Tố duỗi tay ra, kiễng chân, ôm cổ Tiền Ngạo kéo xuống, anh thật sự rất cao, cô vươn cổ rụt rè chạm vào môi anh một cách rụt rè.
Ồ! Môi của anh vậy mà lại ấm! Thì ra động vật máu lạnh cơ thể cũng rất ấm!
Đây là nụ hôn đầu tiên của Nguyên Tố, cô ngây ngô đặt môi mình lên môi anh, và không biết phải làm gì tiếp theo, cô chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt to như nai của anh, trong đầu nghĩ đến những tờ nhân dân tệ.
Khoảnh khắc khi môi cô chạm vào môi anh, Tiền Ngạo thấy bình tĩnh lại, động tác mềm mại của người phụ nữ trước mặt khiến khóe môi anh khẽ nhếch nên nụ cười khinh thường. Người phụ nữ có đẹp đến đâu cũng chỉ như vậy mà thôi! Nếu ngươi trưng khuôn mặt không vui ra, cô ta sẽ biết phải làm gì cho ngươi vui.
Bàn tay to đang ôm lấy eo của cô khẽ siết chặt, eo của cô thật nhỏ, một cánh tay của anh đủ để bao trọn eo cô, dùng sức bóp một chút. Giây tiếp theo, anh cúi đầu đổi với khách thành chủ, gặm cắn mãnh liệt khiến miệng cô đỏ bừng.
Mùi vị của cô gái này cũng không tồi.
Bạch Mộ Niên và chị Cửu hai người nhìn thấy cảnh này liền thích thú rời đi.
Tiếng nhạc dừng lại, căn phòng im ắng, có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hai người.
Tiền Ngạo rời khỏi môi Nguyên Tố, đôi má cô ửng đỏ khuôn mặt cô càng trở nên thanh tú, sương mù trong đôi mắt ướŧ áŧ làm con ngươi của anh tối sầm lại, thú tính trong người anh không thể kìm lại được, mặc sức chờ phát động.
Trong mắt anh như đang bùng lên một đốm lửa nhỏ, đốm lửa này như có thể đốt cháy cô bất cứ lúc nào. Điều này khiến Nguyên Tố có chút kinh hãi, có chút do dự, cô càng ghét bản thân mình hơn, cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc bên trong. Cho dù có vạn lý do, cô cũng không khỏi khinh thường sự kém cỏi của chính mình, cô có khác gì những người phụ nữ mà trước đây cô từng coi thường.
“Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là tiểu yêu tinh từ đâu đến? Sao lại có thể mê người như vậy?”
Tiền Ngạo thấp giọng cười, ngón tay cái chạm nhẹ vào đôi môi hồng của cô, yết hầu lăn lộn, âm thanh phát ra mười phần uy lực. Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng du ngoạn ở trên người của cô, xúc cảm trên tay nói cho anh biết nữ nhân này thân hình cực tốt, bàn tay anh càng ngày càng trở nên suồng sã không chút tiết chế.
Không khí xung quanh nhiễm khí tức của người đàn ông nguy hiểm trước mặt.
Trái tim thắt lại, bụng nhỏ cuộn trào vì khó chịu, không, không thể, đại não của Nguyên Tố hoàn toàn choáng váng, rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, Trọng Nghiêu, Trọng Nghiêu, làm sao cô có thể ...
Suy nghĩ của con người thật kỳ lạ, giây trước cô vẫn nghĩ đến việc từ bỏ danh dự của mình để dùng thân thể báo ân, nhưng giây phút này cô lại bắt đầu muốn vì tình yêu mà phản kháng.
Cô suy nghĩ thật ngây thơ rồi, suy nghĩ và làm về cơ bản là hai việc khác nhau, khi mọi chuyện đến, cô vẫn không làm được... Cô có chút hối hận.
“Anh buông tôi ra trước...để tôi đi...”
Cái gì, muốn đi? Mẹ nó, người phụ nữ này lại bắt đầu đạo đức giả.
Thật là chuyện cười, người phụ nữ này dám coi anh ta là một con khỉ mà đùa bỡn! Lúc muốn cô ta cút thì cô ta không đi, giờ lại bắt đầu diễn, thật là không biết trời cao đất rộng! Một bụng lửa giận, anh tức giận bóp chặt Nguyên Tố, đè cô xuống sô pha, kiềm chế sự vùng vẫy của cô, đối diện với hai cánh môi hồng đã quyến rũ anh suốt đêm qua, anh mãnh liệt quấn lấy thăm dò, không muốn tách rời...
Cung tên đã lên giây, không thể không bắn, người phụ nữ đáng ghét này!
“Cút đi, cầm thú...”
“Hí...”
Đột nhiên, trên môi anh có cảm giác đau nhói, mùi máu lan ra giữa môi và răng. Tiểu hồ ly này vậy mà dám cắn anh, Tiền Ngạo liền bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ba!
Nghĩ cũng không nghĩ đến, anh lại tát cô một bạt tai và cảnh cáo cô bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn, “Tiểu yêu tinh, bớt diễn trước mặt tôi lại, mấy thủ đoạn này tôi đã thấy quá nhiều rồi, kĩ năng diễn xuất của cô cũng quá kém rồi.”
Cô ta phản rồi, người mà dám gọi Tiền Ngạo hắn là cầm thú, thật sự chưa thấy qua. Người phụ nữ mà hắn muốn, hắn không thèm ngoắc tay cũng sẽ chủ động trèo lên giường của hắn.
Khuôn mặt cô nóng như lửa đốt, lời chế giễu của anh khiến cho cô cảm thấy nhục nhã. Thế giới này là trò chơi của người giàu. Những người giàu có và quyền lực đều có thể kiêu ngạo như vậy.
“Khốn kiếp!”
Cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng bất lực, hai chân bị đè chặt, bị bàn tay to lớn của anh ôm lấy đầu, cô cảm thấy mình như một con cừu non bị gϊếŧ thịt, bị đóng đinh cả sự xấu hổ và đạo đức.
Trong sách nói, mỗi cô gái đều từng là một thiên thần của Thượng đế, vì quá ám ảnh với thế giới nên cô đã khoác lên mình một đôi cánh trắng và đi đến thế giới khác để tìm kiếm chàng hoàng tử quyến rũ của mình, hiển nhiên người đàn ông này không phải là bạch mã của cô.
Chiếc váy được vén lên một cách không thương tiếc, bên dưới trở nên lạnh lẽo, hơi thở nặng nhọc và xa lạ của người đàn ông quấn lấy tai cô, giống như một con quỷ khát máu đang đe dọa một con cừu non. Nguyên Tố khó kìm chế được sự nóng nảy, cô muốn liều chết với tên khốn nạn này.