Giáo Y Ngây Thơ

Chương 52: Mèo khen mèo dài đuôi

- Vừa rồi có một cao thủ mang mặt nạ bỗng nhiên nhảy lên lôi đài, hô to một tiếng bảo cháu trai nạp mạng, sau đó một quyền đánh chết tên kia.

Tuy nội tâm rất khinh bỉ Miêu Húc, nhưng Tiêu Tĩnh Thần vẫn rất phối hợp.

- Đờ mờ, anh cho rằng bây giờ đang xem phim sao? Ở đâu lòi ra một tên dũng mãnh như vậy?

Vẻ mặt Miêu Húc tràn đầy sự khinh thường, giống như Tiêu Tĩnh Thần đang kể chuyện cười.

Tiêu Tĩnh Thần muốn chửi ầm lên. Cho dù cậu muốn khen mình, cũng đâu cần thậm xưng như vậy.

- Nhưng tên kia đúng là dữ dội như thế. Hắn nhảy lên đài và xuống đài cũng không đến mấy chục giây, sau đó lẫn vào trong đám người. Bây giờ mọi người còn chưa khôi phục lại tinh thần đây này.

Cố nén sự buồn nôn, Tiêu Tĩnh Thần hung hăng tán thưởng đối phương một câu.

- Người này quá mạnh rồi. Hắn đi đâu rồi? Tôi muốn hỏi hắn để ký tên cho tôi.

Ánh mắt Miêu Húc sáng lên, giống như đã gặp được thần tượng mình hâm mộ.

Tiêu Tĩnh Thần một lần nữa khinh bỉ Miêu Húc một phen. Ở đâu ra có người tự ký tên tặng mình chứ?

- Đoán chừng đã đi rồi. Cậu tìm không thấy hắn đâu. Hơn nữa, cao nhân như vậy sẽ ký tên cho cậu sao? Không chừng chọc giận hắn, hắn đánh cậu một quyền chết tươi.

Buồn nôn lắm, nhưng Tiêu Tĩnh Thần vẫn nghiêm túc giải thích cho Miêu Húc nghe.

Diễn kịch thì phải diễn cho đúng chỗ chứ?

- A, cũng đúng, không được nhìn thấy một nhân sĩ dữ dội như vậy ra tay, thật sự là một sự tiếc nuối nhất trong đời. Sớm biết như vậy, lão tử chịu khó nhịn một chút.

Vẻ mặt Miêu Húc tràn đầy sự tiếc hận, giống như đã thật sự bỏ lỡ cơ hội được gặp mặt thần tượng.

Biểu hiện như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng hắn đang mong chờ được tận mắt xem trận đấu đặc sắc kia, nhưng vốn biết được người đàn ông sau lớp mặt nạ là Miêu Húc, Tiêu Tĩnh Thần nhịn không được muốn phun ra vài câu chửi thề.

Tên hỗn đãn này có cần phải buồn nôn như vậy không?

Mặc dù xem thường Miêu Húc nhưng trong nội tâm Tiêu Tĩnh Thần cũng cảm thấy kinh hãi.

Miêu Húc có thể gϊếŧ chết Đao Kiến Huyết, y một chút cũng không ngoài ý muốn. Đây là một tên siêu cấp biếи ŧɦái khiến cho đại ca Long Vũ Hiên của mình phải sợ hãi, thì việc gϊếŧ một tên Đao Kiến Huyết cũng chẳng có gì khó, nhưng tốc độ của hắn có phải là quá nhanh rồi không?

Từ lúc hắn đi cho đến lúc trở về bất quá cũng chỉ có hai ba phút, đây cũng chính là khoảng thời gian một người bình thường đi vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, hắn không chỉ thay quần áo, còn gϊếŧ được một cao thủ, lại quay về thay đổi y phục, điều này cần tốc độ nhanh bao nhiêu chứ?

Hơn nữa, ở đây cũng không có cái áo bành tô nào, vừa rồi hắn mặc một cái áo bành tô, có lẽ không biết được cởi từ trên người một kẻ nào nữa.

Chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, hắn có thể làm được nhiều chuyện như vậy, tốc độ của hắn rốt cuộc là nhanh bao nhiêu?

Đại ca của mình muốn đọ sức với hắn một phen, nhưng với thực lực của hắn bây giờ, đại ca mấy năm qua toàn lực luyện tập có thể có được phần thắng không?

Tên này thật sự chỉ mới hơn hai mươi?

Lúc này, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều khôi phục lại tinh thần. Khi thấy Đao Kiến Huyết nằm trong vũng máu, một đám lớn tiếng mắng.

Trận đấu còn chưa bắt đầy, tại sao người khiêu chiến lại chết? Nơi tổ chức cũng nên có lời giải thích chứ.

Hoàng Ngữ Thần thay mặt ban tổ chức đứng ra nói chuyện, nói loại chuyện xuất hiện người thứ ba gϊếŧ người trên lôi đài đúng là chưa từng có trong những năm tổ chức trước đây.

Điều này đồng nghĩa với việc nó đã trực tiếp phá vỡ quy tắc của đấu vật thế giới ngầm. Xuất hiện tình huống như vậy, bình thường ban tổ chức sẽ cho người chém kẻ đã phá hỏng quy tắc thế giới ngầm kia thành tám khúc. Nhưng nhớ lại một quyền kinh khủng của Miêu Húc, Hoàng Ngữ Thần trực tiếp đoạn tuyệt ý niệm đó trong đầu.

Với thế lực sau lưng ông, có lẽ không cần e ngại một nhân vật như vậy. Nhưng vì một trận đấu vật bình thường mà đắc tội với một cường giả tuyệt thế, đây khẳng định là một việc được không bù mất.

Ông ta là một người làm ăn, còn là một người làm ăn khôn khéo. Người làm ăn, chú ý nhất chính là hòa khí sinh tài. Nếu dọn dẹp một sự việc mà cái giá bỏ ra không lớn, như vậy cũng chẳng cần hòa khí nữa. Nhưng nếu phải cần rất nhiều kinh nghiệm cộng với kết quả chưa chắc được như mình nghĩ, tất nhiên sẽ phải cần hòa khí.

Cho nên Hoàng Ngữ Thần đã làm ra một việc khiến cho rất nhiều người thoạt nhìn còn cảm thấy điên cuồng hơn.

Bồi thường toàn bộ.

Nói cách khác, mặc kệ là ai thắng ai thua, đều dựa theo tỷ lệ mà bồi thường.

Hơn nữa, Âu Dương Tuyết trên lôi đài cũng thuận lợi trở thành tân lôi chủ, nhận được một trăm vạn tiền thưởng.

Trong trận đấu vật ngày hôm nay, nơi tổ chức đã chịu tổn thất vượt quá mười ngàn vạn. Rất nhiều người không hiểu vì sao Hoàng Ngữ Thần lại làm ra quyết định như vậy, nhưng ai nấy cũng đều hoan hô. Có thể thắng được tiền, ai mà không vui chứ?

Chỉ có rất ít người mới hiểu được trong nội tâm Hoàng Ngữ Thần nghĩ gì. Có thể bắt được cao thủ thần bí đó, cái giá có được còn vượt xa mười ngàn vạn đã bị lỗ.

Bởi vậy, thanh danh của hội sở Chúc Long Ngữ đã được bảo vệ, cũng không cần trêu chọc nhân vật cường đại kia. Thậm chí Âu Dương Tuyết trên đài cũng không bị tổn thất gì nhưng vẫn có thể nhận được một trăm vạn tiền thưởng.

Nhưng trên mặt Âu Dương Tuyết cũng chẳng có nửa điểm vui vẻ. Cô thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn đám người đang điên cuồng chung quanh, chỉ cúi đầu bước ra khỏi lôi đài. Chỉ là khi đi ngang qua bàn của Miêu Húc, cô có chút nhìn thoáng qua Miêu Húc đang khoa chân múa tay với Tiêu Tĩnh Thần.

Tuy lực chú ý đã tập trung hết trên người Đao Kiến Huyết, nhưng khi Đao Kiến Huyết chết đi, cô theo bản năng nhìn sang vị trí đó, phát hiện chỗ đó không có ai, nhưng chỉ sau hai ba phút, hắn đã xuất hiện.

Tính toán thời gian, hắn không thể nào là người trên đài được. Nhưng không biết vì sao, cô lại có một cảm giác hai người này rất có thể là cùng một người. Loại cảm giác này đúng là tràn đầy mâu thuẫn.

Nhưng Âu Dương Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước ngang qua bàn Miêu Húc.

Cô am hiểu nhất chính là chiến đấu. Còn loại chuyện phí não suy nghĩ, vẫn nên bỏ qua thì hơn.

Ngoại trừ Âu Dương Tuyết, một mực chú ý bàn của Tiêu Tĩnh Thần cũng chỉ có Mạc Vũ Phỉ.

Chỗ ngồi của cô vừa vặn đối diện với bàn của Tiêu Tĩnh Thần. Tuy cách rất xa, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng ánh mắt của cô vẫn không hề rời khỏi bàn đó.

Cô cũng không biết mình đang nhìn Tiêu Tĩnh Thần hay là nhìn Miêu Húc. Nhưng trong khoảng thời gian Miêu Húc biến mất, trên đài vừa lúc xuất hiện một cường giả vô danh, gϊếŧ chết Đao Kiến Huyết một cách dễ dàng.

Sau khi tên cường giả vô danh biến mất, Miêu Húc lại xuất hiện. Tuy nhìn hình thể hoặc cách ăn mặc bên ngoài, hai người chưa hẳn đã cùng một người. Nhưng chuyện này sao có chút trùng hợp quá.

Vừa nghĩ tới một chưởng đánh bại Trầm Sa của Miêu Húc, Mạc Vũ Phỉ mơ hồ cảm thấy người kia chính là Miêu Húc.

Chỉ là hắn thật sự đạt đến trình độ cường đại như vậy sao?

Nhìn thấy bộ dạng rung đùi đắc ý của Miêu Húc, Mạc Vũ Phỉ đột nhiên cảm giác cô như thế nào cũng nhìn không thấu người đàn ông này.

Miêu Húc tất nhiên không biết mình đang được mấy vị mỹ nữ chú ý. Dù sao, cho dù các cô biết rõ thì sao, không có chứng cứ, ai tin rằng hắn chính là người đã xuất hiện trên lôi đài chứ.

Lại cùng Tiêu Tĩnh Thần đá qua đá lại vài câu, Miêu Húc đứng dậy ra vể. Chuyện của Tiêu Tĩnh Thần nhờ đã làm xong, xem như Tiêu Tĩnh Thần nợ hắn một ân tình. Về sau nên dùng như thế nào thì còn tùy tâm trạng của hắn.

Giải quyết xong chuyện của Âu Dương Tuyết, Tiêu Tĩnh Thần tất nhiên cũng không tiếp tục ở lại hội sở. Sau khi Miêu Húc ra về, y cũng lặng lẽ rời đi, cũng không gây ra phong ba gì quá lớn.

Nhưng sự việc cường giả thần bí xuất hiện trên lôi đài, gϊếŧ chết Đao Kiến Huyết đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Nhờ những người biết rõ thân phận của Đao Kiến Huyết và thực lực của y, tốc độ của lời đồn này lại còn truyền bá nhanh hơn.

Theo tốc độ của lời đồn, thế giới ngầm Hoa Đô lại càng thêm dao động.

Nhưng lúc này, Đông Phương Bại cũng không biết những chuyện đã xảy ra. Vừa rồi gã đã gọi điện cho cha, đơn giản đem chuyện tối hôm nay xảy ra ở hội sở Chúc Long Ngữ nói qua một lần. Mà cha của gã mấy ngày qua cũng quá bận rộn, cũng không có nhiều thời gian nghe gã lải nhải. Nhưng sau khi nghe gã nói thái độ của Mạc Vũ Phỉ, ông đối với chuyện này cũng rất ủng hộ.

Mặc kệ Mạc Vũ Phỉ tại sao phải nói ra lời như vậy, chỉ cần tra ra thân phận của Miêu Húc, cũng không có vấn đề gì lớn. Gϊếŧ một tên râu ria mà nhận được sự yêu thích của đại tiểu thư Mạc gia, đây nhất định là một vụ mua bán có lợi.

Cho dù Mạc Vũ Phỉ có thể đổi ý sau đó, nhưng tổn thất cũng chỉ có Thanh Nguyệt Hội. Hơn nữa, đến lúc chia xẻ lợi ích, Đông Phương Hội có thể kiếm chác thêm một chút.

Trước tiên, Đông Phương Bại điều tra thân phận của Miêu Húc. Khi biết được Miêu Húc chỉ là một tên gia hỏa từ nơi khác đến, dựa vào cơ duyên xảo hợp mà đến học viện nữ sinh Hoa Đô làm việc, đảm nhiệm chức bác sĩ trường học, gã đã hoàn toàn yên lòng.

Một tên gia hỏa mới đến, không hề có bối cảnh, gϊếŧ cũng sẽ gϊếŧ, chẳng lẽ còn có thể gây ra phiền toái gì cho mình sao?

Giờ phút này, hắn hoàn toàn tin tưởng sở dĩ Mạc Vũ Phỉ nói ra những lời đó hoàn toàn là sợ phiền phức đến từ Miêu Húc. Gϊếŧ chết một tên nhát gan như vậy, thật sự không cần áp lực quá lớn.

Nhưng để an toàn đạt được mục đích, Đông Phương Bại vẫn gọi một đám người đắc lực nhất bên cạnh.

Tuy những người này không phải là lực lượng chính thức của Đông Phương Hội, nhưng muốn gϊếŧ chết một tên bác sĩ nhát gan, mấy người này vẫn dư sức.

Đông Phương Bại chỉ đang mong chờ cái tên gia hỏa kia rời khỏi Chúc Long Ngữ.

Về phần Tiêu Tĩnh Thần cũng có phát sinh mâu thuẫn với gã, gã không lập tức động thủ. Theo kết quả điều tra của gã, thẻ hội viên của Miêu Húc cũng là do Tiêu Tĩnh Thần đưa cho.

Có thể trở thành hội viên chính thức của hội sở Chúc Long Ngữ cũng phải có chút bối cảnh. Trước khi chưa điều tra rõ thân phận của Tiêu Tĩnh Thần, gã sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng Miêu Húc thì sao?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Đông Phương Bại hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Khi nhìn thấy Miêu Húc bước ra khỏi hội sở, gã đã tưởng tượng đến việc đưa đầu của đối phương đến trước mặt Mạc Vũ Phỉ cùng với thái độ đặc sắc của Mạc Vũ Phỉ khi đó.

Gã hướng thuộc hạ của mình vẫy tay một cái, gã thuộc hạ liền lái một chiếc taxi chạy nhanh đến trước cửa ra vào của hội sở Chúc Long Ngữ.