Giáo Y Ngây Thơ

Chương 51: Cao thủ thần bí

- A, không phải vậy. Tôi thường xuyên tham gia một số lễ hội hóa trang. Cho nên, cái này….Cậu hiểu chứ?

Nhìn thấy ánh mắt của Miêu Húc, Tiêu Tĩnh Thần cười xấu hổ.

Miêu Húc trừng mắt, cầm mặt nạ đeo lên mặt, sau đó bước lên đài. Trước khi đi, hắn bỏ nhỏ một câu vào tai Tiêu Tĩnh Thần:

- Kỳ thật người này là do Cổ Vương phái đến gϊếŧ tôi đấy.

- Tôi….

Nghe đến đó, Tiêu Tĩnh Thần cơ hồ muốn chửi ầm lên. Chính mình ăn nói khép nép cả buổi, thì ra người ta là vì Miêu Húc mà đến.

Tên Đao Kiến Huyết rất ít người biết. Việc tại sao y lại xuất hiện ở chỗ này càng không có người biết. Nhưng Miêu Húc lại rất rõ, người này ngàn vạn lần có quan hệ với Cổ Vương. Mặc kệ y đến đây có phải tìm hắn hay không, đã gặp rồi cũng nên tiếp đãi chứ.

Hơn nữa, người khác nhìn không ra, nhưng hắn có thể nhìn ra. Tuy Âu Dương Tuyết nhìn như không có việc gì, trên thực tế, cơ thể của cô đã chịu tổn thương cực lớn. Bắc Hoang Toái Thiên Chân là chiêu thức đả thương địch thủ nhưng cũng có thể tổn thương chính mình. Hơn nữa, cô liên tục làm ra nhiều động tác có độ khó cao như vậy, cơ thể đã sớm bị thương, căn bản không thể là đối thủ của Đao Kiến Huyết.

Thậm chí, cho dù cô đang trong thời gian sung sức nhất, tuyệt cũng không phải là đối thủ của Đao Kiến Huyết. Đây chính là nhân vật đã bước qua được cánh cửa kia. Đối với việc vận dụng và nắm chắc sức mạnh, Âu Dương Tuyết tuyệt không thể so sánh được.

Một khi giao thủ, dựa theo tính cách của Đao Kiến Huyết, tuyệt đối là mất mạng. Tiêu Tĩnh Thần đã cầu xin hắn, hắn cũng không thể nào trơ mắt ếch nhìn cô gái trên đài chết ngay tại chỗ được.

Đao Kiến Huyết cũng không để ý đến động tác của Miêu Húc dưới đài. Y từng bước một bước lên trên lôi đài. Khi nhìn thấy đối thủ của mình chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, khóe miệng y hiện lên nụ cười nhạt như băng.

- Tiểu muội muội, nhận thua đi. Ta thật không muốn gϊếŧ cô.

Lời nói của Đao Kiến Huyết quả thật cách biệt một trời một vực với gã cự hán.

Khi tên cự hán nói ra lời này, Miêu Húc chỉ cảm thấy gã ta ngu vãi lờ. Nhưng khi Đao Kiến Huyết nói ra lời này, đúng là không ai dám nói, thậm chí dám nghĩ ra. Mà ngay cả Âu Dương Tuyết cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh không hiểu được áp chế mình.

Tuy nhiên, trong mắt của cô cũng không có nửa điểm muốn lùi bước, càng không có chút sợ hãi, ngược lại còn bốc lên hỏa diễm rừng rực.

Nhìn thấy chiến hỏa trong mắt cô, Tiêu Tĩnh Thần run lên trong lòng. Nha đầu này không phải muốn liều mạng với Đao Kiến Huyết chứ?

Khóe miệng Đao Kiến Huyết cong lên. Một cô gái thật thú vị. Nhưng cho dù như vậy, đối mặt với đao của y, kết quả cũng chỉ có chết.

Y đã bước lên lôi đài, đối phương không chịu nhận thua, như vậy cũng chỉ có cách tiễn cô ta xuống địa ngục.

- Đao Kiến Huyết, tên cháu con rùa kia, gia gia tìm ngươi thật lâu rồi, cuối cùng tìm được ở chỗ này.

Trong khi Đao Kiến Huyết chuẩn bị rút đao, một thanh âm bén nhọn truyền đến, sau đó nhìn thấy một gã mặc áo bành tô, đeo mặt nạ màu bạc từ một bên nhảy lên.

Miêu Húc chẳng biết từ đâu đổi được bộ áo bành tô. Hơn nữa hắn còn tận lực đề cao thanh âm, căn bản không có mấy người nhận ra hắn là ai. Ngay cả Tiêu Tĩnh Thần cũng giật mình. Công phu dịch dung của người này thật lợi hại.

Đao Kiến Huyết sững người, nhìn tên gia hỏa nhảy lên đài. Y thật sự không biết người này, mà người này lại biết tên của y. Hắn là ai?

Không chỉ Đao Kiến Huyết, Âu Dương Tuyết, bao gồm cả người xem dưới đài cũng không hiểu, nhìn gã đàn ông bỗng nhiên nhảy lên lôi đài. Không biết hắn đang tính toán chuyện gì nhỉ?

Một tên sửu nhi lại nhảy lên lôi đài. Chẳng lẽ hắn không biết đây là đấu vật của thế giới ngầm sao?

Người tổ chức cũng như Hoàng Ngữ Thần đều đứng lên, chuẩn bị cho người túm tên sửu nhi này xuống.

- Cháu trai, ngươi choáng váng rồi sao? Nhìn thấy gia gia cũng không quỳ. Cho ngươi một cơ hội, lập tức quỳ gối dập đầu nhận sai. Nếu không, gia gia sẽ chặt bỏ đầu của ngươi.

Khi Hoàng Ngữ Thần an bài người, trên lôi đài lại một lần nữa truyền đến thanh âm bén nhọn của Miêu Húc.

Đao Kiến Huyết triệt để khôi phục lại tinh thần, sau đó giận tím mặt. Cái tên này dám xưng gia gia trước mặt nhiều người như vậy, còn chửi y, có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục.

Nếu không gϊếŧ chết hắn, làm sao xả được mối hận trong lòng.

- Tiểu tử, mày muốn chết à?

Đao Kiến Huyết nổi giận thật đáng sợ. Một thanh trường đao huyết sắc xuất hiện trong tay y, cơ thể lướt tới. Lúc này, y thậm chí quên mất mình đang ở trên lôi đài, trong đầu chỉ muốn gϊếŧ chết tên sửu nhi kia.

Y là Đao Kiến Huyết, một tên sát nhân chỉ cần một đao là thấy máu.

Trường đao huyết sắc phát ra màu đỏ thẫm, lưỡi đao chém về phía Miêu Húc, chẳng khác nào một tia sấm sét màu đỏ rơi xuống.

Vù một tiếng, lưỡi đao chém qua cơ thể Miêu Húc. Cơ thể Miêu Húc bị chém thành hai nửa, nhưng không hề có máu chảy ra, cũng không có hình ảnh nội tạng bay tứ tung, chỉ là cái bóng bị chém mà thôi.

Tàn ảnh?

Dưới đài mọi người còn không biết là gì, nhưng tim Đao Kiến Huyết muốn dâng lên cổ họng. Tên này hẳn là một cao thủ, một cao thủ tuyệt đối cường đại. Một đao dốc hết sức của y không chém trúng hắn.

Điều này cần tốc độ nhanh bao nhiêu chứ?

Khi Đao Kiến Huyết còn chưa khôi phục lại tinh thần, một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt y.

Nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ màu bạc, ánh mắt tràn ngập sát ý, Đao Kiến Huyết cảm thấy một hàn ý tràn ngập trong lòng. Đây là lần thứ nhất y cảm thấy sợ.

Nỗi sợ phát ra từ nội tâm.

Y muốn trốn tên ác ma đáng sợ này, nhưng y phát hiện đôi chân không nghe theo lời của y, giống như bị người ta nắm chặt, gắt gao hãm chặt tại chỗ. Khi y muốn vung đao ngăn cản, cũng cảm thấy thanh đao rất nặng, tốc độ chậm chạp.

Sau đó, Đao Kiến Huyết thấy người kia xuất thủ.

Hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ chém về một y một quyền, một quyền rất chậm. Đao Kiến Huyết thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng quỹ tích của một quyền đó. Nhưng tình huống kỳ lạ đã xảy ra. Y có thể nhìn thấy, nhưng căn bản không có biện pháp tránh né, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn một quyền còn chậm hơn cả ốc sên đánh về phía y.

Đập vào ngực y, sau đó...

Trực tiếp tạo một cái lỗ máu cực lớn ngay tim của y, còn lại không tổn hao gì.

Ánh mắt y mở rất to. Bởi vì y phát hiện, tim mình đã không còn. Một trái tim hoàn hảo, nhưng dưới uy lực của một quyền, toàn bộ nát bấy.

Người mà mất đi trái tim, kết quả sẽ là gì?

Không có kết quả. Người chết sẽ không còn bất luận một kết quả gì.

- Cháu trai, đây chính là hậu quả ngươi bất kính với gia gia.

Miêu Húc một lần nữa phát ra tiếng thét kinh hãi, sau đó nhảy xuống đài, tháo chạy về phía đám người. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã lẩn vào đám người.

Hoàng Ngữ Thần giật mình. Dù ông ta là ông chủ của hội sở Chúc Long Ngữ, bản thân cũng là một cao thủ có thực lực không tệ, nhưng nhìn thấy một nhân vật cường hãn đến cực điểm, miệng lưỡi cũng phát khô.

Đao Kiến Huyết là do bọn họ mời đến, một cao thủ đã bước qua cánh cửa kia. Ở Hoa Đô, ngoại trừ những lão quái vật ẩn cư không xuất hiện, thực lực của Đao Kiến Huyết có thể xếp vào top 10. Nhưng một nhân vật như vậy lại bị một quyền của người khác đánh chết.

Không có bất kỳ một dây dưa nào.

- Ông chủ, chúng ta có cần đuổi theo không?

Với tư cách là chiến tướng cường đại nhất dưới trướng của Hoàng Ngữ Thần, gương mặt Hoàng Chi Hằng và Hoàng Hiên Phong cũng hiện lên vẻ khϊếp sợ. Nhưng sau đó lại dâng lên chiến ý ngập trời. Một thân thủ bá khí, một chiêu thức bá đạo, nếu có thể giao thủ với người như vậy, cho dù chết cũng cảm thấy may mắn.

Đối với hai huynh đệ si mê võ học mà nói, có thể nhìn thấy một cao thủ ra tay như vậy, đó chính là một loại hạnh phúc.

- Không cần, tôi không muốn các cậu vừa đi đã không quay lại.

Hoàng Ngữ Thần vô lực lắc đầu. Thân thủ của gã thanh niên đeo mặt nạ đã hoàn toàn vượt qua lý giải của bọn họ.

Không chỉ nói hai anh em Hoàng Chi Hằng và hoàng Hiên Phong cùng tiến lên, cho dù ông triệu tập toàn bộ chiến tướng bên ngoài cũng chưa chắc là đối thủ của một người chỉ cần một quyền là có thể gϊếŧ chết Đao Kiến Huyết.

Tại một nơi hẻo lánh, Phương Tâm Viện cũng ngồi thẳng người, ánh mắt gắt gao nhìn theo hướng Miêu Húc rời đi, thật lâu vẫn không chuyển ánh mắt.

Đó là quyền pháp gì vậy? Đó là tốc độ gì vậy? Đao Kiến Huyết nói như thế nào cũng là một nhân vật bước chân vào cánh cửa kia, dù chỉ mới bước vào, nhưng cũng là đã bước vào rồi. Vậy mà bị một phát đập chết luôn.

Thân thủ này là như thế nào?

- Viện trưởng Phương Tâm Viện, em sẽ gặp lại người này.

Đúng lúc này, thanh âm xấu hổ của Vương Mộng Bồi vang lên bên cạnh.

Tuy không nhìn thấy rõ dung mạo của Miêu Húc, cũng không nhìn thấu được nội tâm của Miêu Húc, nhưng trực giác của cậu nói cho cậu biết cậu sẽ gặp lại hắn.

Tâm nhãn đôi khi là trực giác quan trọng nhất. Mà cậu nhìn ra được Phương Tâm Viện rất muốn biết người này là ai.

- Xác định?

Phương Tâm Viện khẽ nói một tiếng.

- Ừ.

Vương Mộng Bồi dùng sức gật đầu. Cậu rất tin tưởng vào trực giác của mình.

- Vậy thì tốt. Nhớ kỹ loại cảm giác này. Chỉ cần có thể mời được hắn, gia tộc sẽ không cách nào tranh đoạt vị trí của cậu.

Phương Tâm Viện nói. Cô tin rằng người bị Vương Mộng Bồi nhớ kỹ tất sẽ còn xuất hiện.

Đúng lúc này, một thân ảnh hèn mọn không đáng chú ý không biết từ chỗ nào chui ra, bước đến bên cạnh bàn Tiêu Tĩnh Thần.

Nhìn thấy hiện trường có chút im lặng, nhìn thấy thi thể trên lôi đài, Miêu Húc ngây thơ hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao tôi vừa mới đi toilet, trận đấu đã xong rồi?

Tiêu Tĩnh Thần liếc mắt. Tên hỗn đãn này biết giả bộ quá đi.