Giáo Y Ngây Thơ

Chương 44: Không thể giả được

Vừa nghe Miêu Húc nói tên bại hoại Đông Phương Bại có thể kiểm hàng, cơ thể Mạc Vũ Phỉ càng thêm run rẩ, lửa giận trong lòng thậm chí còn lớn hơn khi bị Đông Phương Bại mắng. Tại sao tên vương bát đản này lại có thể làm ra chuyện vô sỉ như thế?

Cho dù trước kia chưa từng làm ra chuyện quá giới hạn, nhưng hôn thì cũng đã hôn rồi, sờ thì cũng đã sờ rồi, chẳng lẽ đàn ông như anh lại không dám chịu trách nhiệm?

Được rồi, cho dù anh không dám chịu trách nhiệm, cũng không thể xem tôi như hàng hóa thế?

Còn nói không thể giả được?

Tôi đổi con em của anh đó được không?

Mạc Vũ Phỉ thật sự có một cảm giác muốn chửi ầm lên.

Không thể giả được? Đông Phương Bại như có chút nhìn thoáng qua Mạc Vũ Phỉ, ánh mắt sáng lên. Nếu không phải Thủy nhi đang dùng khăn mặt che trán cho gã, cái nhìn này ngược lại mang thần thái thương hoa tiếc ngọc. Tuy nhiên, khi gã che đầu của mình, cái nhìn này lộ ra sự hèn mọn bỉ ổi nhiều hơn.

Mà gã cũng đã nghĩ đến một loại khả năng. Nếu gã và Mạc Vũ Phỉ thật sự xảy ra điều gì đó, chẳng phải cô ta sẽ trở thành người đàn bà của gã sao?

Với vị trí của Thanh Nguyệt Hội ngày hôm nay, bọn họ còn có thể lật lên sóng gió gì? Gã rất rõ, mấy ngày qua, Thành ủy thành phố đang tổ chức một hội nghị bí mật. Cường thế của Mạc Vân Bá đã chọc giận bề trên.

Việc ra tay đối với Thanh Nguyệt Hội đã là chuyện lửa cháy sém lông mày. Một khi mất đi sự che chở của Lý Nhược Hi, Mạc Vũ Phỉ cái gì cũng không còn.

Đến lúc đó cô còn không phải ngoan ngoãn nghe lời gã sao? Hơn nữa có được Mạc Vũ Phỉ trong tay, đợi đến lúc Thanh Nguyệt Hội thật sự sụp đổ, muốn thu thập tàn cuộc của Thanh Nguyệt Hội chẳng phải lại càng dễ dàng hơn. Đến lúc đó, cho dù là cha gã cũng phải lau mắt mà nhìn gã thôi.

Đương nhiên, còn có nhiều loại khả năng khác. Nói ví dụ như cô trở thành người đàn bà của gã, gạo nấu thành cơm, Mạc Văn Bá nhất định phải thỏa hiệp, sau đó phải phụ thuộc vào Đông Phương Hội. Điều này cũng không phải là không tốt.

Có thể giải quyết Thanh Nguyệt Hội mà không cần phải đổ máu, đây chính là nguyện vọng mà tất cả đại lão Hoa Đô đều mong muốn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Phương Bại lại càng sáng hơn.

- Vũ Phỉ, cô tìm được gã bạn trai cực phẩm này ở chỗ nào vậy? Hèn nhát như vậy mà cũng có tư cách trở thành bạn trai của cô sao? Tôi thấy chi bằng cô đi theo tôi. Chỉ cần cô đi theo tôi, Thanh Nguyệt Hội và Đông Phương Hội sẽ chính thức trở thành người một nhà. Đến lúc đó, còn ai là đối thủ của chúng ta ở Hoa Đô này? Cô cảm thấy thế nào?

Đông Phương Bại quên mất cú đánh của Mạc Vũ Phỉ vừa rồi. Trong mắt gã, nếu có được Mạc Vũ Phỉ, cần quan tâm chi chút đau đớn đó.

Gã thậm chí còn cho đó là đánh yêu để tự an ủi mình.

Chỉ cần cô trở thành người của gã, tổn thương này thật chẳng đáng coi vào đâu.

Đương nhiên, Đông Phương Bại cũng không cho rằng chỉ dựa vào một câu nói, đối phương sẽ đồng ý ngay.

- Chủ ý này không tồi.

Ai ngờ Mạc Vũ Phỉ lại cười thật tươi, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Cho dù Đông Phương Bại không thích Thanh Nguyệt Hội cũng phải chấn động bởi nụ cười này, mà càng làm cho gã khϊếp sợ chính là, vừa rồi Mạc Vũ Phỉ vừa nói cái gì? Chủ ý này không tồi. Nói như vậy là cô đồng ý?

Cô thật sự đồng ý?

Đông Phương Bại cho rằng Mạc Vũ Phỉ khẳng định sẽ lấy trăm cái cớ, hoặc chửi gã như cuồng phong mưa rào, thậm chí còn có thể cầm thêm chai bia đập gã, sau đó mắng gã si tâm vọng tưởng, nhưng gã như thế nào cũng không nghĩ tới Mạc Vũ Phỉ lại đồng ý.

Dù đây là đáp án mà gã thích nghe nhất.

- Cô đồng ý?

Đông Phương Bại đυ.ng đυ.ng vết thương của mình, sau khi xác nhận không phải gã nằm mơ, liền nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi hỏi một câu.

- Đương nhiên, chỉ cần anh có thể giúp tôi gϊếŧ cái gã đàn ông đáng ghét này, tôi sẽ làm người đàn bà của anh.

Mạc Vũ Phỉ nhìn thoáng qua Miêu Húc đang muốn bỏ trốn, rất nghiêm túc nói.

Ánh mắt cô nhìn Miêu Húc cũng rất rõ, không phải anh đang muốn bỏ trốn sao? Không phải anh đang muốn bỏ mặc sao? Vậy thì được. Tôi sẽ kéo anh vào cái vòng xoáy này, xem anh làm sao bây giờ?

Về phần chuyện Đông Phương Bại sẽ gϊếŧ chết Miêu Húc, cô hoàn toàn không tin. Cô thậm chí còn cảm thấy, cho dù tất cả mọi người ở đây chết hết, hắn vẫn sẽ sống rất tốt.

Cho nên, khi kéo Miêu Húc xuống hố, một chút áp lực cô cũng không có.

- Chuyện này là thật?

Ánh mắt Đông Phương Bại sáng như bóng đèn cả mấy oát. Mạc Vũ Phỉ đã thật sự đồng ý làm bạn gái của gã. Điều kiện chính là tiêu diệt gã phế vật trước mắt. Ở đây nhiều người như vậy, thân là con gái của bang phái lớn nhất thành tây, cô không thể nói mà không tính toán. Nhưng bởi vì quá hưng phấn, gã vẫn không nhịn được hỏi lại một câu.

- Là thật.

Mạc Vũ Phỉ khẽ gật đầu, sau đó nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên gương mặt Đông Phương Bại, Chỉ có điều khi máu từ trên trán gã chảy xuống, nhìn qua lại có chút dữ tợn.

Miêu Húc như muốn khóc. Đây là chuyện gì vậy? Hắn thật sự không muốn đếm xỉa đến. Đương nhiên, nếu Mạc Vũ Phỉ gặp chuyện nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng tối thiểu Mạc Vũ Phỉ phải rơi vào hoàn cảnh xấu đã, khi đó hắn sẽ ra tay. Sau đó sẽ giả heo ăn thịt hổ, một lần hành động dẫm nát mấy tên vương bát bản này trên mặt đất. Khi đó sẽ uy phong đến bực nào?

Mạc Vũ Phỉ nghĩ gì cũng không sao, cha và anh trai của cô tất sẽ vô cùng cảm kích hắn, đúng không?

Nhưng bây giờ thì sao? Hắn lại bị cô kéo xuống vòng xoáy. Nhìn nụ cười của Đông Phương Bại, hắn thật sự muốn khóc.

- Vị đại ca kia, đây tuyệt đối là giả. Anh không thể tin cô ấy. Nếu cô ấy thật sự muốn trở thành người đàn bà của anh, khẳng định sẽ vì anh mà suy nghĩ, nào có chuyện đặt bẫy anh như vậy? Anh nghĩ lại đi, mệnh tiện của tôi không đáng, anh nhúng tay vào chẳng phải không có lợi sao? Cô ta rõ ràng đang gài bẫy anh đấy.

Miêu Húc làm bộ như muốn khóc.

- Haha, thời cổ Chu U Vương vì muốn có được nụ cười của Bao Tự mà phóng hỏa chọc giận chư hầu. Hôm nay, Đông Phương Bại tôi vì hồng nhan, cam nguyện nhảy hố thì thế nào? Hơn nữa, cho dù tôi gϊếŧ cậu, chẳng lẽ có người nào ở Hoa Đô này dám bắt tôi đền mạng sao?

Đông Phương Bại bị lời nói của Miêu Húc làm cho tức cười. Tiểu tử này có sợ chết cũng không cần như vậy chứ?

Không chỉ vô tình bán rẻ người đàn bà của mình, bây giờ còn cầu xin tha thứ, đúng là không có chí khí.

Miêu Húc một lần nữa mở to mắt. Đây là chuyện gì vậy? Tên vương bát đản này so sánh mình với Chu U Vương? Được rồi, cho dù Chu U Vương là vương bát đản, người ta cũng là một bậc đế vương, còn mày chỉ là một cọng rễ hành mà thôi.

Còn cam nguyện nhảy vũng hố này? Nhảy con mẹ mày đấy.

- Thế nhưng…

- Đừng nói nhảm nữa, lên hết cho tao, phế bỏ tên nhóc này.

Không để cho Miêu Húc nói thêm điều gì, Đông Phương Bại nhẹ nhàng phất tay.

Gã không nhận ra Mạc Vũ Phỉ kéo gã xuống hố gì. Đối với gã hoặc Mạc Vũ Phỉ mà nói, gϊếŧ một tên phế vật ở Hoa Đô cũng chẳng phải chuyện lớn lao.

Sở dĩ Mạc Vũ Phỉ đưa ra điều kiện như vậy, rõ ràng là bởi vì thằng này quá mức vô dụng, sợ chết, trực tiếp bán rẻ Mạc Vũ Phỉ.

Lòng dạ của phụ nữ rất nhỏ nhen. Khi cô yêu người nào, có thể không so đo thân phận và địa vị của người đó. Chỉ khi nào cô ấy không còn yêu người đó, thậm chí hận người đó, hai người xem như trở mặt. Đông Phương Bại xem Miêu Húc không cẩn thận đã bị Mạc Vũ Phỉ nhìn trúng.

Gã càng tự cho mình hiểu rất rõ lòng dạ phụ nữ.

Về phần Mạc Vũ Phỉ có thật tâm với gã hay không, gã một chút cũng không để ý. Gã chỉ cần có được thân thể của Mạc Vũ Phỉ. Hơn nữa, gã tin rằng với danh dự của Mạc Vũ Phỉ, cô sẽ không có khả năng đổi ý.

Nếu cô làm như vậy, về sau cô đừng hòng lăn lộn ở Hoa Đô này nữa.

Nghe Đông Phương Bại nói xong, lập tức có một gã thanh niên thân thủ không tệ nhảy ra ngoài, đánh một quyền về phía Miêu Húc.

Một người tham sống sợ chết, không cần quần chiến, chỉ cần một mình y là được.

- Cứu mạng, gϊếŧ người. Cứu mạng, có người gϊếŧ người nè...

Gương mặt Miêu Húc tràn đầy vẻ hoảng sợ, thân hình theo bản năng thối lui về phía sau, vừa lui vừa lớn tiếng hô, lập tức thu hút vô số ánh mắt của những người chung quanh. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy gương mặt còn đầy máu của Đông Phương Bại, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Bọn họ không quan tâm đến chuyện có cái tên khỉ gió nào khiêu chiến với Đông Phương Bại. Dù sao cũng chẳng ai nguyện ý vì một tên phế vật sợ chết mà gây hấn với Đông Phương Bại.

Về phần sau khi Đông Phương Bại gϊếŧ một người có hậu quả gì hay không, chuyện này không liên quan đến bọn họ.

- Tiểu tử, cho dù mày có kêu rát cổ họng cũng không ai cứu mày đâu.

Nhìn thấy Miêu Húc cứ tránh qua né lại một quyền của gã thuộc hạ, Đông Phương Bại nhe răng cười một tiếng.

Nơi này là hội sở Chúc Long Ngữ, hậu trường của ông chủ ở đây rất vững. Nhưng mà như vậy thì sao? Bất quả gã chỉ gϊếŧ một tên phế vật không có bối cảnh, chẳng lẽ ông chủ kia vì một người như thế mà đối nghịch với Đông Phương Bại gã sao?

Miêu Húc quả nhiên ngừng hô, vẻ mặt hoảng sợ nhìn gã thanh niên đang đến gần. Khi gã chuẩn bị bổ nhào vào người hắn, Miêu Húc bỗng nhiên hô to với Mạc Vũ Phỉ đang cười lạnh:

- Vũ Phỉ, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau, lại còn thân mật da thịt, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn bọn họ gϊếŧ tôi sao?

Thần sắc Miêu Húc có thể nói là đáng thương, ủy khuất hay còn gọi là bất đắc dĩ.

Đông Phương Bại vui vẻ, người chung quanh cũng cảm thấy vui vẻ. Miêu Húc quả là chẳng biết tiết tháo gì hết. Vừa rồi vì muốn thoát thân, còn nói mình không quen Mạc Vũ Phỉ, bây giờ tính mạng bị uy hϊếp, lập tức nói ra lời như vậy. Đây là đàn ông sao?

Người nào cũng ném ánh mắt xem thường về phía Miêu Húc.

Nhưng Mạc Vũ Phỉ lại tức giận đến toàn thân phát run. Cái gì là quen biết? Lại còn có quan hệ xá© ŧᏂịŧ?

Vừa rồi tại sao anh lại không nói như vậy? Được rồi, cho dù thật sự có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, nhưng khi đó cũng là bị anh lợi dụng, lúc này nói ra là có ý gì? Danh dự cả đời cô xem như bị hủy rồi.

- Cơ thể tôi là xử nữ, không giả được. Từ lúc nào có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với anh chứ?

Mạc Vũ Phỉ hừ lạnh, trực tiếp ném trả lời nói của Miêu Húc.

Miêu Húc há to miệng, chỉ cảm thấy giống như mình uống phải thuốc đắng. Tại sao vấn đề này lại biến thành dạng như vậy?