Giáo Y Ngây Thơ

Chương 41: Kề vai sát cánh

- Khốn kiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạc Vũ Phỉ nghiến răng kêu lên.

Thanh âm vẫn hung ác, thậm chí còn lạnh như băng, thế nhưng trong mắt của cô vẫn không có nửa điểm hung hãn.

Câu nói kia, nói là uy hϊếp, còn không bằng nói làm nũng thì hay hơn.

Đương nhiên, Mạc Vũ Phỉ tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình yêu thích Miêu Húc, chỉ cho rằng cô đang căm hận cái tên gia hỏa này mà thôi.

Ước chừng qua mười phút đồng hồ, Mạc Vũ Phỉ cảm thấy mình đã khôi phục được chút khí lực, từ trên giường ngồi dậy, còn Lâm Diễm và Lý Nhược Hi cũng lung la lung lay đứng lên. Tuy vẫn còn cảm thấy tay chân có chút mềm nhũn, nhưng tối thiểu vẫn có thể đứng lên được.

Chỉ có điều sắc mặt ai nấy cũng không được đẹp. Vốn cho rằng có thể đơn giản tính toán Miêu Húc, ai biết được chẳng những không làm gì được hắn, ngược lại còn bị hắn tính kế. Mặc kệ là ai, gặp chuyện như vậy, tâm trạng sẽ không được tốt.

Đặc biệt là Mạc Vũ Phỉ. Cơ thể của cô đã bị tên sắc lang kia sờ soạng. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ không thôi. Khuôn mặt cũng có chút nóng lên.

- Tôi không muốn người khác biết chuyện ngày hôm nay. Nếu họ biết, các người biết hậu quả đấy.

Lạnh lùng nhìn Lâm Diễm và Lý Nhược Hi, Mạc Vũ Phỉ chỉ quăng lại một câu rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Hôm nay cô đã mất hết mặt mũi, bị Miêu Húc khi dễ trước mặt Lâm Diễm và Lý Nhược Hi mấy lần.

Đặc biệt khi nghĩ đến nguyên nhân gây ra sự việc như vậy, Mạc Vũ Phỉ lại càng tức giận. Lúc trước, nếu không phải Lâm Diễm đề nghị tìm người làm nhục Bạch Hiểu Thần, như thế nào lại dẫn phát sự tình sau đó.

Bây giờ hai người bọn họ chẳng có chuyện gì xảy ra, còn cô thì lại bị. Nếu không phải Miêu Húc hạ thủ lưu tình, trinh tiết của cô sẽ không còn.

Tại sao cái tên vương bát đản kia lại hả thủ lưu tình? Nhất định là hắn sợ. Cho nên mới không dám làm gì mình.

Nhìn theo bóng lưng của Mạc Vũ Phỉ, Lâm Diễm và Lý Nhược Hi nhìn nhau, đặc biệt là Lâm Diễm. Cô cảm nhận được rõ ràng lửa giận trong lòng Mạc Vũ Phỉ.

Nếu không phải cô đã từng lập công lao cho Mạc Vũ Phỉ, phỏng chừng Mạc Vũ Phỉ đã sớm ra tay đối với cô rồi.

Có thể Miêu Húc không quan tâm Mạc Vũ Phỉ là gì trong giới hắc đạo Hoa Đô, nhưng Lâm Diễm thì căn bản không cách nào thừa nhận được lửa giận của Mạc Vũ Phỉ.

Về phần Lý Nhược Hi, sau khi sững sờ, liền quay sang nhìn Chu Viện đang gục xuống bàn:

- Hãy nhớ kỹ lời Mạc Vũ Phỉ vừa nói, nếu không thì cô biết hậu quả rồi đấy.

Lạnh lùng vứt lại một câu, sau đó Lý Nhược Hi quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

- Tiện nhân kia tình lại rồi à?

Lâm Diễm nhìn Chu Viện, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Nhược Hi rời khỏi, phun ra một câu rồi chạy theo.

Về phần Chu Viện, sắc mặt trở nên khó coi rất nhiều.

Cô biết rõ, cuộc sống sau này của mình sẽ không được dễ chịu.

Miêu Húc cứ như vậy mà tiêu sái bước ra ngoài. Hắn không suy nghĩ gì nhiều. Dù sao, thời gian của hắn cũng không nhiều lắm. Thật chẳng có gì phải lo lắng.

Cha của Mạc Vũ Phỉ là lão đại xã hội đen thành tây Hoa Đô? Điều này nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng như vậy thì sao?

Chỉ cần người của Thanh Nguyệt Hội đừng trêu chọc hắn. Nếu thật sự trêu chọc hắn, hắn sẽ không tránh khỏi huyết tẩy Thanh Nguyệt Hội.

Hắn tràn đầy sự tin tưởng đối với sức chiến đấu của bản thân. Huống hồ, hắn còn có đồ vật sát nhân vô hình. Cho đến nay, hắn chưa dùng cổ độc để hại người bao giờ. Ngoại trừ lời dặn dò của lão đầu tử, hắn không muốn bị người của Cổ vương phát hiện.

Lúc trước, Cổ Vương phí hết sức lực để giữ hắn ở Miêu Cương, nhưng cuối cùng hắn vẫn trốn thoát. Ông ta làm sao để hắn sống yên ổn được.

Nhất định sẽ phái người đuổi gϊếŧ hắn.

Mặc dù sử dụng những loại cổ độc thông thường như Thiên lý truyền âm cổ, hoặc kim xà cổ thì không cần lo lắng. Nhưng nếu hắn sử dụng độc cổ trên phạm vi lớn, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân Miêu Húc không dùng đến cổ độc.

Hiện tại, hy vọng sinh tồn của hắn đã tan vỡ. Ở đây vẫn còn những người đuổi gϊếŧ hắn. Không đến thì thôi, đến rồi cũng phải gϊếŧ cho đủ vốn.

Cái gọi là không muốn lại được. Đây chính là tâm trạng của Miêu Húc ngày hôm nay.

Tuy hắn không sợ Thanh Nguyệt Hội trả thù, nhưng hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy đối với Mạc Vũ Phỉ. Trong mắt hắn, tuy Mạc Vũ Phỉ bá đạo, dã man, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái chưa trưởng thành.

Nếu hắn thật sự liều lĩnh đoạt đi trinh tiết của cô, chuyện gì sẽ xảy ra? Như vậy, hắn ác ôn chẳng khác gì tên Cổ Vương ngay cả đồ đệ của mình cũng không tha.

Đương nhiên, nếu có một ngày Mạc Vũ Phỉ chủ động gặp hắn, yêu cầu hắn “gieo giống”, hắn cũng sẽ không ngại. Hắn sẽ đem cái trân quý nhất mà hắn giữ gìn trong vòng hơn hai mươi năm qua hiến cho cô. Tuy có chút thiệt thòi, nhưng còn tốt hơn so với việc bị tống vào âm phủ.

Khi bước ra khỏi khu ký túc xá nữ, hắn phát hiện mặt trời hôm nay có vẻ đẹp. Có lẽ ông trời phát hiện hắn đã làm được một chuyện tốt, cứu vớt một thiếu nữ sa đọa mà mỉm cười với hắn.

Duỗi lòng bàn tay ra, hắn phát hiện có màu vàng nhàn nhạt, cũng không có gì thay đổi. Tâm trạng lại càng tốt hơn. Hắn nghĩ đến công việc của mình, ngoại trừ hai ngày qua, Mạc Vũ Phỉ tìm hắn gây phiền phức, căn bản cũng chẳng có học sinh nào đến tìm hắn khám bệnh. Quả thật có chút nhàm chán. Bây giờ quay lại ngồi không ở phòng khám bệnh, chi bằng đến học viện tham quan thử.

Nói như thế nào thì bây giờ hắn cũng là nhân viên ở đây. Tuy vẫn còn trong giai đoạn thực tập, nhưng đã thực tập rồi thì phải hiểu rõ về học viện chứ?

Ôm tâm trạng sung sướиɠ, Miêu Húc cất bước vào trong sân trường. Bây giờ là thời gian lên lớp, học sinh lang thang bên ngoài cũng không nhiều, cũng không gặp bất cứ mỹ nữ nào. Nhưng cách ăn mặt mát mẻ của các cô vẫn khiến cho Miêu Húc mở rộng tầm mắt.

Làm việc tại một nơi luôn có mỹ nữ vờn quanh đúng là một sự kiện cảnh đẹp ý vui. Nếu như hắn có thể sống sót, hắn thật sự muốn ở chỗ này làm một bác sĩ trường học bình thường.

Không biết từ lúc nào, Miêu Húc đã đến thao trường. Thao trường của học viện nữ sinh Hoa Đô rất lớn, là một sân thể dục có quy mô. Ngoại trừ đường băng 400m theo đúng tiêu chuẩn bên ngoài, còn có một khán đài thật lớn có sức chứa hai ba vạn người.

Học viện nữ sinh chỉ có mấy ngàn người. Miêu Húc thật không hiểu xây dựng một thao trường lớn để làm gì.

Lúc này, trên sân đang có một đám nữ sinh tập thể dục. Tiêu Tĩnh Thần mặc bộ quần áo thể thao màu trắng đang ngồi xổm bên đường băng, chỉ đạo các nữ sinh tập chạy.

Miêu Húc bước đến. Khi nhìn thấy các nữ sinh nửa ngồi nửa đứng để chuẩn bị lấy đà, cổ áo xệ xuống, lộ ra hai ngọn núi nhỏ bên trong, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, đồng thời trong lòng cũng mắng Tiêu Tĩnh Thần mấy lần. Đồ vương bát đản, chạy thôi mà, cần gì phải làm động tác xuất phát lâu như vậy. Xem ra là có dụng ý khác. Nhưng nếu đổi lại là hắn, đoán chừng hắn cũng khó mà nhẫn nhịn được đám chim bồ câu hấp dẫn này.

Khốn kiếp, hạ lưu, vô sỉ.

- Ồ, bác sĩ Miêu, không ở trong phòng khám bệnh, chạy đến đây để làm gì?

Tiêu Tĩnh Thần cũng phát hiện được có người đến gần, liền quay đầu nhìn lại, thấy Miêu Húc đang bước tới.

- Tôi vừa đến học viện, cũng muốn làm quen hoàn cảnh, nên đi dạo xung quanh một chút. Tiêu lão sư đang dạy các em tập chạy à?

Miêu Húc mỉm cười, bước đến bên cạnh Tiêu Tĩnh Thần, ánh mắt rơi vào cổ áo của đám nữ sinh.

Đám nữ sinh này cũng không tệ. Tuy không phải là loại khuynh quốc khuynh thành như Bạch Hiểu Thần, nhưng nếu đặt ở bên ngoài, nhất định sẽ đưa đến một đám sói đói.

Đặc biệt là các cô đều mặc quần đùi, khi ngồi xổm xuống, không chỉ nói cặp mông nhô cao đã thấy mê, mà phong quang bên trong cổ áo cũng khiến cho Miêu Húc cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng hắn lại không quên thấp giọng khinh bỉ Tiêu Tĩnh Thần một phen:

- Vương bát đản, ngay cả học trò của mình cũng không buông tha. Đúng là cầm thú.

- À, sắp tơi trường học sẽ cử hành đại hội thể dục thể thao, trước tập luyện cho các em ấy.

Tiêu Tĩnh Thần khẽ gật đầu, mỉm cười nhưng thấp giọng chửi lại:

- Tôi là cầm thú à? Nếu anh là chính nhân quân tử, vậy thì đừng nhìn.

……..

Miêu Húc im lặng. Da mặt tên này dày thật, trực tiếp thừa nhận mình là cầm thú.

- Có ai lớn nhất không?

Không muốn tiếp tục dây dưa chủ đề này, Miêu Húc thấp giọng hỏi, nhưng nét mặt lại bày ra bộ dạng chính trực.

- Người thứ ba bên trái. Tuổi chưa đến mười tám. Con gái Phó chủ tịch thành phố Hoa Đô. Có muốn tôi giới thiệu cho không?

Tiêu Tĩnh Thần nhỏ giọng trả lời, ánh mắt hất về phía trước.

- Hậu trường quá mạnh, không muốn rước phiền toái. Nhưng người thứ nhất cũng không tệ. Kiểu mật đào, là loại mà tôi thích.

Miêu Húc khẽ lắc đầu, nét mặt vẫn vân đạm phong khinh.

- Cô bé đó tên Tiểu Điệp, tôi cũng rất thích. Nhưng nếu anh thích, để tôi nhường cho anh.

- Hừ, đừng tưởng là tôi không biết anh có ý gì. Nói cho anh biết, Bạch Hiểu Thần là của tôi. Nếu anh dám tiếp tục cua cô ấy, tôi đánh gãy cái chân thứ ba của anh.

- Xì, cái khác thì còn cho được, nhưng cô gái này thì đừng hòng mơ tưởng.

Tiêu Tĩnh Thần phản kích.

Hai người lập tức trợn mắt, phóng điện, hận không thể chém đối phương tan xác.

Những cô gái còn chưa đến lượt chạy, nhìn thấy Miêu Húc đến, cũng chỉ tập trung một chỗ nhao nhao bàn tán. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của hai người, còn cho rằng bọn họ đang thảo luận chuyện đứng đắn. Nếu để các cô biết được hai cái gã mặt người dạ thú kia đang nghiên cứu bộ ngực nữ sinh, không biết sẽ có suy nghĩ gì.

- Đúng rồi, anh tôi biết anh tới Hoa Đô, bảo muốn đến thăm anh một chút.

Cuối cùng, Tiêu Tĩnh Thần chịu không được đành dời ánh mắt đi trước. Y đã nghe được tiếng xì xào bàn tán của các nữ sinh. Thân là đàn ông đẹp trai nhất học viện nữ sinh Hoa Đô, y cũng chẳng muốn đôi co với Miêu Húc, tránh cho các cô gái hiểu lầm y thích đàn ông.

Y chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi.

- Lão tử cũng chẳng phải mỹ nữ, có cái gì cần thăm đâu.

Miêu Húc xem thường nói.

- Cái này thì tôi không biết. Tối nay, ở hội sở Chúc Long có cuộc thi đấu vật lộn. Đến xem chứ?

- Có gái đẹp không?

- Đương nhiên.

- Vậy thì đi.

Vốn còn đang trợn mắt với nhau, lập tức chuyển sang kề vai sát cánh. Các nữ sinh bên cạnh cũng đột nhiên im lặng. Rốt cuộc Tiêu lão sư có quan hệ gì với người này?