Giáo Y Ngây Thơ

Chương 39: Bố già

Tốc độ của Miêu Húc rất nhanh, sau khi chém cườm tay vào gáy khiến Chu Viện ngất đi, liền đỡ cô ngồi lên ghế, mặt úp xuống bàn như ngủ say, rồi quay trở lại bên cạnh Mạc Vũ Phi. Lúc này Mạc Vũ Phi đã không còn hơi sức, từ từ ngã xuống, hắn ôm ngang hông cô đặt cô lên giường.

- Vì sao trúng Tô Cốt Tán, mà mi không việc gì?

Lúc này ánh mắt Mạc Vũ Phi tràn đầy vẻ kinh ngạc, Tô Cốt Tán cũng không gây hại cho cơ thể, mà chỉ khiến cho cơ thể người nhiễm trở nên yếu ớt, không còn chút hơi sức nào trong một thời gian ngắn, tuy tác dụng của nó đối với từng người sẽ khác nhau, nhưng cho dù người có sức khỏe cường tráng cỡ nào, cũng sẽ bị mất hết hơi sức một lúc, chứ không thể trơ trơ như không như Miêu Húc được.

Dáng vẻ lúc nãy của hắn, rõ ràng là giả vờ.

Trong lòng hết sức kinh ngạc, thậm chí cô không phát hiện ra ngón tay của Miêu Húc nhẹ nhàng lướt qua phía sau lưng mình.

- Đừng quên, tôi là một bác sĩ có y đức cao quý, cũng là một bác sĩ có thực lực siêu quần, thân thể bách độc bất xâm, thứ Tô Cốt Tán vớ vẩn đó sao có thể làm khó dễ được tôi?

Miêu Húc mỉm cười, mắt cũng liếc ngang liếc dọc trên vóc người nóng bỏng của Mạc Vũ Phi.

Mạc Vũ Phi trợn mắt, cái tên khốn này mà cũng tự nhận là trong sạch? Hắn mà trong sạch, thì thế gian này không có ai là người trong sạch cả!

Tuy nhiên, Miêu Húc không nói, cô cũng không hiểu rốt cuộc mình đã sai lầm chỗ nào?

Lộ kế hoạch? Không thể có chuyện đó, có cho chu viện một trăm lá gan, cô ta cũng không dám bán đứng mình, Lâm Diễm và Lý Nhược Hi càng không có lý nào bán đứng mình.

Vậy có nghĩa là trên người hắn có thứ gì đó giúp hắn tránh được loại thuốc mê kia?

- Đừng suy nghĩ linh tinh, tôi đã nói rồi, tôi không trúng dộc, là vì người tôi quá mức trong sạch, thân thể bách độc bất xâm, đừng nói là Tô Cốt Tán, cho dù là Thạch Tín đi nữa, cũng không nhằm nhò gì đối với tôi!

Như đọc được suy nghĩ của Mạc Vũ Phi, Miêu Húc khẽ cười nói.

Lời hắn nói là sự thật, từ nhỏ lão đầu tử đã bắt hắn ngâm mình trong thùng thuốc, khiến cơ thể hắn bách độc bất xâm, chất kịch độc đối với người bình thường, đối với hắn chỉ như thức ăn, chỉ có điều là mùi vị có ngon hay không mà thôi.

Nếu không vì lý do đó, thì Cổ Vương của Miêu Cương đã không thi triển Thất Thương Tuyệt Tình Cổ trên người hắn, bởi vì khi thi triển loại cổ cấm kỵ này, người nhiễm cổ tổn thương mười phần thì người thực hiện cũng bị tổn hại bảy phần, hơn nữa ngoại trừ Thất Linh Thánh Cổ, ngay cả Cổ Vương cũng không thể giải được.

Thật sự là ngoại trừ Thất Thương Tuyệt Tình Cổ, độc dược trên đời này có thể làm hại hắn cũng không nhiều.

Lại một lần nữa Miêu Húc nói thật, nhưng hắn lại một lần nữa bị khinh bỉ, không những Mạc Vũ Phi, mà cả Lý Nhược Hi và Lâm Diễm cũng tuyệt đối không tin lời hắn.

Thế gian này đâu phải thế giới thần thoại, mà có người có cơ thể bách độc bất xâm? Cho dù có người như vậy đi nữa, cũng tuyệt đối không phải là cái tên hèn hạ vô liêm sỉ, đê tiện háo sắc trước mắt họ.

- Thôi được, tôi biết ngay là các cô không tin, trên đời này, làm người thành thật thật không dễ dàng, vậy thì chúng ta thẳng thắn làm chuyện khác một chút đi!

Thấy các cô lộ vẻ khinh thường, Miêu Húc khẽ thở dài, dường như cảm thấy rất tổn thương, nhưng ánh mắt của hắn lại rơi trên thân hình gợi cảm của Mạc Vũ Phi, dần dần trở nên nóng rực.

- Mi…Mi muốn làm cái gì?

Thấy ánh mắt khác lạ của Miêu Húc, Mạc Vũ Phi biến sắc.

Dù tính cách của cô rất kiên cường, nhưng lúc này cũng hơi lo lắng.

Giờ này học sinh trong trường đang học, người trong ký túc xá này chắc chắn không nhiều, mà trường này vốn là trường nữ sinh nổi tiếng nhất Hoa Đô, trang thiết bị đều thuộc hạng tốt nhất, phòng nào cũng được cách âm rất tốt, khi đóng cửa lại, trừ phi các cô kêu to, nếu không người bên ngoài hoàn toàn không thể nghe được.

Nhưng hiện giờ, bọn cô bốn người, thì hết ba người không còn hơi sức, một người ngất xỉu, đừng bảo là hô to, ngay cả nói cũng còn không nổi kia, chẳng phải Lý Nhược Hi và Lâm Diễm đã không còn chút hơi sức nào để nói đó sao?

Vào lúc này, nếu Miêu Húc muốn làm gì bọn cô, thật sự là bọn cô không có cách nào chống cự, thậm chí cô có muốn cắn lưỡi tự vận cũng không nổi.

Đương nhiên, với tính cách của cô, tuyệt đối cô sẽ không chọn cách cực đoan đó, nếu như Miêu Húc cướp đi trinh tiết của cô ở chỗ này, thì cả đời mình, cô sẽ dùng tất cả tinh thần và sức lực của mình để trả thù hắn cho bằng được.

Nhưng dẫu sao, cô vẫn lo sợ, lo sợ hắn thật sự làm cái chuyện điên cuồng kia.

- Làm gì? Hà hà, đương nhiên là làm chuyện phải làm rồi…

Miêu Húc cười khà khà, ánh mắt lướt từ người Lý Nhược Hi và Lâm Diễm sang Mạc Vũ Phi ngồi ở bên giường, tay trái đặt lên mắt cá chân cô, tay phải nhặt lên chiếc roi da mà Mạc Vũ Phi đánh rơi trên mặt đất.

- Mi…mi đừng làm ẩu…

Thấy ánh mắt rõ ràng là rất dâʍ đãиɠ của Miêu Húc, Mạc Vũ Phi thật sự sợ hãi.

- Làm ẩu? Thế nào gọi là làm ẩu? Không phải lúc nãy các cô vừa định làm như vậy sao? Bất quá là tôi chỉ hoàn thành công việc mà các cô chưa làm xong thôi.

Miêu Húc cười cười, nhịp nhịp chiếc roi da trên tay phải, tay trái cũng đã trượt lên bắp chân cô.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như đang ve vuốt chân cô bằng đầu ngón tay. Mạc Vũ Phi có cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trên bắp chân mình, vừa tê tê vừa ngưa ngứa, rất là khó chịu.

Thế nhưng, bên cạnh sự khó chịu, trong lòng cô lại có cảm giác nhộn nhạo rất đặc biệt và khác lạ, nhất là khi tay Miêu Húc chạm tới đùi cô, cảm giác đó càng mãnh liệt.

Khuôn mặt cô cũng trở nên đỏ ửng.

- Dừng tay! Nếu mi không dừng tay, ta sẽ gϊếŧ mi!

Mạc Vũ Phi cố kìm chế cảm giác khác lạ trong lòng, khi thấy tay Miêu Húc tiếp tục di chuyển lên trên, liền cố hết sức gào lên.

Thế nhưng, do trúng Tô Cốt Tán, dù cô đã dùng hết sức lực, giọng cô vẫn nhẹ như tơ.

- Gϊếŧ tôi? Ha ha, bây giờ cô làm thế nào để gϊếŧ tôi? Ngược lại, tôi có thể nhân cơ hội này lấy đi trinh tiết của cô kìa! Cô tin không?

Miêu Húc cười gian, bất chấp lời đe dọa của Mạc Vũ Phi, tay trái đã nhẹ nhàng lướt qua đùi của cô, chạm tới mép chiếc quần cực ngắn của cô, sắp chạm vào khu vực bí ẩn kia rồi.

- Mi dám…!

Mạc Vũ Phi nổi giận, khuôn mặt ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi.

- Sao tôi lại không dám?

Miêu Húc nói xong, tay đã chạm vào trong mép quần cực ngắn của cô, ngón tay vẫn tiếp tục lòn vào.

Hôm nay, chiếc quần mà Mạc Vũ Phi mặc, vốn đã ngắn, hầu như chỉ che được cặp mông, lúc này ngón tay Miêu Húc đưa vào, đã chạm tới bẹn của cô, đây chính là chỗ giáp với khu vực bí ẩn kia của cô.

Thân hình mềm mại của Mạc Vũ Phi run lên dữ dội, giống như bị điện giật, cái cảm giác khác lạ càng lúc càng tăng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình tăng lên rõ rệt, thân thể mình vậy mà lại bị cái gã vô liêm sỉ này đùa nghịch.

- Ta là con gái của Mạc Vân Bá, hội trưởng Thanh Nguyệt Hội, nếu mi còn dám tiếp tục đưa tay vào, ta sẽ khiến mi sống không bằng chết!

Rốt cuộc, vì tình thế trước mắt, Mạc Vũ Phi đã bất chấp tất cả, lần đầu tiên công khai thừa nhận thân phận của mình.

Tuy người nên biết thân phận của cô đã biết điều đó từ lâu, nhưng trong quá trình thành lập Thiên Vũ Hội, cô chưa từng sử dụng lực lượng của Thanh Nguyệt Hội, càng không mở miệng thừa nhận thân phận của mình, bất kể gặp phải khó khăn gì, cô đều dùng lực lượng của bản thân mình để giải quyết, đây là lần đầu tiên cô nói ra lai lịch của mình, như một “phú nhị đại” chính hiệu.

Đơn giản là cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ thật sự bị cái tên ác ma kia xâm phạm.

- Thanh Nguyệt Hội? Đó là bang hội gì?

Nào ngờ, lời tự giới thiệu của Mạc Vũ Phi như nói với kẻ ngốc, cô có cảm giác như liếc mắt đưa tình với một người mù vậy.

Nhìn cái bản mặt ngơ ngác của Miêu Húc, suýt nữa cô ói máu.

Ở Hoa Đô, lại có người không biết tới Thanh Nguyệt Hội?

Không chỉ Mạc Vũ Phi, mà ngay cả Lâm Diễm và Lý Nhược Hi cũng kinh ngạc nhìn Miêu Húc, trông dáng diệu của hắn, dường như hắn không biết thật.

- Thanh Nguyệt Hội là một trong những bang hội lớn nhất ở Hoa Đô, nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm ở phía tây thành phố Hoa Đô, cha của ta cũng là trùm xã hội đen của khu Tây Thành. Miêu Húc, nếu mi tiếp tục xâm phạm ta, ta cam đoan mi không thể sống sót rời khỏi Hoa Đô! Chỉ cần mi chịu thả ta ra, ta bảo đảm sẽ không truy cứu chuyện này nữa, thế nào?

Chuyện đã tới nước này, Mạc Vũ Phi cũng không còn cách nào khác, vì bảo vệ trinh tiết của mình, cô đành phải nhượng bộ.

Có thể nói là mềm rắn đủ cả.

- Trùm xã hội đen khu Tây Thành? Nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Hoa Đô? Nói như vậy, cha cô rất lợi hại?

Miêu Húc lộ vẻ kinh hãi.

- Ừ...Đúng là rất lợi…lợi hại…

Mạc Vũ Phi khổ sở gật đầu, vì sao mà cùng một ý tứ, mà từ miệng hắn nói ra, lại nghe có cảm giác hoàn toàn khác hẳn?

- Vậy thì tôi lại càng không thể thả cô ra.

Miêu Húc thành thật nói.

- Vì sao? Tôi đã nói rồi, tuyệt đối tôi sẽ không tiếp tục tìm anh gây chuyện nữa, càng không sai người ngầm hại anh, tôi nói luôn giữ lời.

Mạc Vũ Phi cố gắng kiềm chế lửa giận, nói một cách kiên quyết.

Cô thật sự quyết định như vậy.

Đây cũng là nguyên tắc xử thế của cô, một khi đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, cho dù vô cùng căm hận Miêu Húc, nhưng chỉ cần hắn thả cô ra, cô sẽ tuyệt đối không tìm hắn gây chuyện nữa.

Là thiên kim tiểu thư của Thanh Nguyệt Hội, công chúa của xã hội đen Hoa Đô, hội trưởng của Thiên Vũ Hội, Hoa Hồng Đen Mạc Vũ Phi luôn tuân thủ lời hứa của mình, tuyệt đối không vi phạm, cô đã nổi tiếng khắp Hoa Đô vì điều đó.

- Tôi tin lời của cô, nhưng tôi cảm thấy, làm như vậy thì tôi quá thua thiệt, cô là con gái của bố già xã hội đen Tây Thành, thân phận rất cao quý, nếu như bây giờ tôi với cô gạo đã thành cơm, thì chẳng phải là tôi sẽ trở thành con rể của bố già xã hội đen Hoa Đô sao? Từ nay có thể một bước lên trời! Đến lúc đó thì bất kể là tiền tài hay gái đẹp, chỉ cần vẫy tay là có, cần gì phải vất vả làm một bác sĩ ở chỗ này? Cô thấy tôi nói có đúng không?

Vẻ mặt nghiêm túc, Miêu Húc nhìn Mạc Vũ Phi, hỏi với vẻ rất thành khẩn.

Mạc Vũ Phi ngẩn ngơ, còn có cái logic như vậy ư?