Nhìn Lên (Ngưỡng Vọng)

Chương 6

Sau khi say rượu tỉnh dậy, hai bên thái dương của Thời Lục hơi đau.

Thời Lục nheo mắt lại, cô chịu đựng cơn đau đầu rồi ngồi dậy. Dừng lại một chút, cô cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường uống một hớp nước lạnh. Nước lạnh trôi xuống cổ họng, ký ức tối hôm qua bỗng dưng hiện lên.

Cô bị lời nói của Giang Thừa làm kích động, không cẩn thận uống say, sau đó về nhà cùng A Đông nhưng lại nhận sai phòng ở trước mở cửa nhà người ta.....

Động tác uống nước của Thời Lục bỗng nhiên dừng lại, tim đập loạn nhịp một chút.

Tối hôm qua, giống như cô đã gặp lại Hứa Túc Dã.

Chờ Thời Lục mặc xong quần áo rồi xuống giường, Vân Tam Đông đã sớm tỉnh lại, lúc này cô ấy đang nhàm chán vẽ bản phát.

"Mạo Mạo, có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn thấy cô rời giường, Vân Tam Đông đặt bút xuống, rồi từ trên sofa đứng dậy, mang dép lê đi tới phòng bếp bên kia: "Tớ có nấu cháo, hâm nóng trong bếp, tớ đi lấy một bát cho cậu."

"Không cần, A Đông." Thời Lục đáp lại, giọng nói có chút khan.

Trong ký ức mơ hồ, cô không nhớ nổi gương mặt của người đó, chỉ nhớ ánh mắt anh nhìn cô, đôi mắt đen kịt tĩnh mịch, giống như ánh đèn đêm mưa, zuyên qua mưa bụi lưa thưa mơ mơ hồ hồ tiến vào tim người.

Cho nên, Thời Lục khẳng định người đó là Hứa Túc Dã.

Ngoài anh ra, sẽ không có người nào khác dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

"Không có gì." Vân Tam Đông biết cô khó chịu, nên chỉ cười cười rồi đi vào trong phòng bếp, mang bát cháo gạo kê ra cho cô.

Cháo gọi nấu vừa nấu xong nên hạt gạo vừa nở ra một lớp vàng óng.

"Mạo Mạo, cậu và bạn trai cũ ở cùng một căn hộ sao, mà còn ở đối diện nhau?" Vân Tam Đông tùy ý nhắc tới.

Thời Lục trong vô thức muốn nói "trùng hợp" nhưng lời nói đến bên miệng, cô bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

Thời gian cô và Hứa Túc Dã chia tay, anh đang chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, anh đặc biệt hỏi qua cô nên lấy tên công ty là gì.

Nhưng Thời Lục không có kiên nhẫn, bảo anh tự nghĩ.

Sau đó anh hỏi, dùng tên của hai người bọn họ có được không.

Cô còn cười nhạo anh.

Ngày ký hợp đồng thuê nhà, người môi giới hỏi cô tên công ty gọi là gì?

Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Luật Diệp.

Luật - Diệp.

Cô và Hứa Túc Dã ở cùng một tiểu khu, có hai khả năng giải thích

Lý do thứ nhất là do trùng hợp. Bởi vì công ty của Hứa Túc Dã ở gần đây, cho nên nếu ở đây là một chuyện hết sức bình thường.

Mà cô thích hưởng thụ, nên mới chọn trúng nơi này, bọn họ lại trùng hợp ở đối diện nhau.

Lý do thứ hai là do Hứa Túc Dã âm thầm sắp xếp.

Nếu là trước đây, cô nghĩ cũng không cần nghĩ, rồi sẽ khẳng định là khả năng thứ hai.

Nhưng hiện tại, Thời Lục cảm thấy lý do thứ nhất càng hợp lý hơn.

Rốt cuộc Hứa Túc Dã đối với cô đã sớm không còn như lúc trước.

Tối hôm qua, mượn men rượu, nên cô mới hỏi anh vấn đề đó, nhưng câu trả lời của anh là phủ định.

Ở trong lòng anh, hẳn là vẫn còn rất hận cô.

"Trùng hợp đi" Cuối cùng, Thời Lục vẫn trả lời như vậy.

Không nhìn ra được Vân Tam Đông có tin câu trả lời này không, dù sao cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thời Lục ngồi ở trước bàn ăn lơ đãng húp cháo.

"Mạo Mạo, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?".

"Cái gì?".

"Cậu còn thích anh ta sao?".

Cái muỗng ở trong bát vô thức khuấy đều, Thời Lục rũ lông mi xuống, cô thở dài nói "Không biết nữa".

Nghĩ về Hứa Túc Dã, cảm xúc của cô rất phức tạp. Không thể phủ nhận rằng cô bị cảm xúc áy náy và hối hận xâm chiếm. Phần còn lại yêu được vài phần bản thân cô cũng không rõ.

"Vậy cậu có nghĩ sẽ quay lại với anh ta không?".

Thời Lục rơi vào trầm tư.

Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Tính cách Thời Lục kiêu ngạo, cô sẽ không để anh vào mắt, lúc cô vui sẽ đối xử tốt với anh, còn lúc không vui thì sẽ mặc kệ anh hèn mọn cầu xin, nhưng cô vẫn không để ý, chỉ coi anh như một món đồ chơi.

Bởi vì tình yêu bỏ ra không giống nhau, mối quan hệ của bọn họ luôn luôn không bình đẳng. Tình yêu này không làm bọn họ trở thành người tốt hơn, trái lại càng làm bọn họ trở nên tệ hơn.

Hứa Túc Dã vô điều kiện đối xử tốt với cô cô đã quen với việc kiêu căng không biết quý trọng.

Anh hết lần này tới lần khác bị tính khí thất thường của cô làm cho lo lắng quá nhiều, suy tính thiệt hơn.

Thời Lục mở trừng trừng mắt nhìn, trước kia, Hứa Túc Dã có khí phách hăng hái của thiếu niên, nhưng sau khi ở bên cô, dần dần anh trở nên u sầu, bướng bỉnh, b3nh hoạn.

Thời Lục biết, quan hệ của bọn họ rất bất thường, ngay cả khi quay lại một lần nữa, cuối cùng vẫn giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không muốn hoàn toàn xa nhau như vậy.

Cô không muốn buông tha anh, cũng không muốn buông tha cho chính mình.

Cho dù là tra tấn nhau, cũng tốt hơn là buông bỏ, giải thoát rồi thì cũng chỉ có mình cô ở lại vị trí ban đầu.

Vân Tam Đông nhịn không được mà khuyên nhủ "Mạo Mạo, đã qua 4 năm rồi, tôi cảm thấy cậu nên thử bắt đầu một mối tình khác".

Thời Lục tự giễu bản thân "Tôi cũng muốn".

Nhưng cô làm không được.

Cô cùng Hứa Túc Dã vướng mắt nhiều năm như vậy, đời này cô không thể yêu được ai khác nữa rồi.

Vân Tam Đông nhớ lại người đàn ông cô ấy gặp tối qua, đầu tiên là nghĩ tới Thời Lục đang nắm cổ áo người đó, từ đầu tới cuối anh vẫn chưng ra bộ mặt bình tĩnh dị thường.

Biểu hiện của anh lúc đó thậm chí giống như người không có máu có thịt, cũng không có cảm xúc của con người.

Người đó sinh ra có khí chất ôn hòa, lại không hề phô trương như những người đàn ông, ngược lại anh ít nói kiệm lời. Thoạt nhìn anh là một người có tâm tư kín đáo nội tâm sâu sắc.

Ngoài cảm giác kỳ lạ vì anh quá bình tĩnh, thật ra anh làm cho người khác gặp một lần khó mà quên được anh. Thậm chí cho người khác cảm giác, quãng đời còn lại không bao giờ có thể gặp một người nào tốt hơn anh.

Tối hôm qua, Thời Lục hỏi người đó vấn đề như vậy, anh dùng đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cô, tròng mắt hắn đen nhánh, giọng nói lạnh lẽo mà nói ra đáp án phủ nhận.

Nhưng trong lòng Vân Tam Đông có một linh cảm rằng 4 năm trôi qua, chắc chắn anh cũng không thật sự buông bỏ được Thời Lục.

Người đó và Thời Lục tình cảm ở giữa có lẽ rất phức tạp

Ngoài yêu ra vẫn còn rất nhiều thứ khác, làm hai người bọn họ không thể tách rời không ngừng dây dưa. Ngay cả khi biết rằng ở cùng nhau sẽ không có kết thúc đẹp, nhưng cũng không ngừng tiến về phía đối phương.

Sau khi Vân Tam Đông đi, Thời Lục đau đầu không chịu nổi, cho nên lại ngủ một giấc.

Sau khi ngủ dậy, bên ngoài cửa sổ là một cơn mưa to, còn bầu trời đã tối đen như một hủ mực nước bị đánh đổ, đen xám không đều, mây khói mờ mịt.

Thời Lục nhìn đồng hồ, mới 4 giờ rưỡi chiều.

Cô ngồi dậy một chút, chờ đến khi đầu không còn đau nữa, mặc một bộ ngủ lạu màu đen rồi xuống giường, chân trần đi đến bên cửa sổ sát đất ngồi xuống, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ, sau đó lấy ra một điếu thuốc, bật lửa.

Thời Lục không bật đèn, ánh sáng mờ mịt trong phòng ngủ, chỉ có đầu ngón tay của kẹp điếu thuốc phát ra ánh lửa xanh nhạt.

Bên ngoài phạm vi tầm nhìn, rừng cây bị nước mưa làm cho ướŧ áŧ, xanh biếc tham lam hứng những hạt mưa. Trong không khí toàn là hơi nước.

Lúc ngẩn người, có loại cảm giác bản thân không ở trong thành phố. Mà là ở trong núi sâu rừng già, dựa vào cửa hang nhìn ra ảnh tưởng của mưa bên ngoài.

Hút xong điếu thuốc, trán của Thời Lục dựa vào cửa kính lạnh ngắt, ánh mắt đờ ra phát ngốc.

Điện thoại cô vang lên một tiếng, là Giang Thừa gửi tin nhắn tới cho cô.

Giang Thừa: [Đại tiểu thư, đừng không để ý tới tôi, ngày hôm qua tôi có nói gì sai sao?]

Trước đó, anh còn gửi tới ba bốn tin nhắn lo lắng hỏi cô có về đến nhà an toàn không.

Chỉ là trước đó Thời Lục không thấy tin nhắn. Hiện tại, dù thấy được nhưng cô cũng không muốn trả lời.

Cô đang chuẩn bị đóng màn hình điện thoại lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở bàn phím quay số lên, nhập một dãy số quen thuộc do dự gọi đi.

Sau đó, Thời Lục tắt nguồn điện thoại.

Cô nhắm mắt lại, dùng sức thở vài cái, rồi mới mở ra điện thoại lên lần nữa, trên thanh tìm kiếm WeChat, lại lần nữa nhập một chuỗi số vào.

Kết quả tìm kiếm hiện ra, là một tài khoản không có ảnh đại diện, tên chỉ có một dấu chấm.

Cô nhéo nhéo đầu ngón tay lạnh lẽo, sau đó hạ quyết tâm mà gửi một lời mời kết bạn.

Gửi xong, Thời Lục đặt điện thoại sang một bên.

Cô lại dựa vào cửa sổ lúc sắp ngủ lần nữa, màn hình điện thoại lại sáng lên, đồng thời cũng vang lên âm thanh nhắc nhở.

Thời Lục cầm lấy điện thoại, cô nhìn chăm chú vào màn hình "Lời mời kết bạn đã được chấp nhận, hiện tại bạn có thể gửi tin nhắn cho đối phương" Đầu óc cô trong nháy mắt bỗng tỉnh táo lại.

Tuy rằng cô gửi lời mời kết bạn, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cô không nghĩ tới Hứa Túc Dã sẽ thật sự đồng ý.

Bốn năm trước, là Thời Lục xóa kết bạn với anh trước. Lúc ấy, trong lòng cô cho rằng Hứa Túc Dã rất nhanh sẽ chủ động cúi đầu làm hòa, cho dù không phải anh sai, nhưng anh cũng sẽ khép nép mà nói xin lỗi.

Nhưng lần đó, Hứa Túc Dã cũng không chủ động liên lạc với cô.

Sự kiêu ngạo của Thời Lục không cho phép cô cúi đầu.

Vô số đêm, cô tìm WeChat của Hứa Túc Dã nhưng cô chỉ nhìn tên của anh đến phát ngốc, cô cũng chưa từng gửi một lời mời kết bạn nào, không biết là cô đang tranh đua với ai.

Thời Lục vào phần bạn bè của Hứa Túc Dã, hoàn toàn trống không, chỉ có công ty hợp tác tuyên truyền, cho nên nhìn không ra được đời sống riêng tư của hắn.

Trước kia lúc ở bên nhau, Hứa Túc Dã chỉ đăng trên vòng bạn bè một lần, là hình ảnh bàn tay họ đan vào nhau, không có viết bất kỳ cái gì.

Cô từng thấy bạn cùng phòng của anh hồi đại học có nửa đùa nửa thật mà muốn chụp ảnh cùng anh, lần nào cũng bị anh từ chối.

Thời Lục biết Hứa Túc Dã không phải không muốn công khai, mà là quá không có cảm giác an toàn, quá muốn giấu cô đi.

Hiện tại vòng bạn bè kia đã không còn thấy nữa, có lẽ là bị anh xóa đi rồi.

Thời Lục đang rối rắm không biết nên gửi cho anh tin gì, ngược lại Hứa Túc Dã gửi tới một tin nhắn trước.

Hứa Túc Dã: [Có việc?]

Thời Lục gõ ra một hàng chữ dài, nhưng rồi lại xóa hể toàn bộ, rất lâu không trả lời.

Mà bên kia, Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại ‘đối phương đang nhập’, sức nắm điện thoại càng ngày cành mạnh, khớp xương hơi trắng bệnh.

Đợi vài phút, cuối cùng tin nhắn trả lời của cô cũng tới.

Thời Lục: [xin lỗi].

Thời Lục: [Mấy năm nay, còn có tối hôm qua nữa].

Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, môi mím chặt mắt u tối không rõ.

Anh chưa từng trách cô.

Những năm ở bên nhau, Thời Lục dẫm đạp một trái tim chân thành của anh dưới chân, nhưng cơ hội là anh cho, là do anh cam tâm tình nguyện. không đổ lỗi cho bất kì ai.

Hứa Túc Dã không biết trả lời như thế nào Thời Lục lại nhắn đến một câu.

Thời Lục: [Anh còn hận tôi sao?].

Đồng tử Hứa Túc Dã run lên, ngực phập phồng lên xuống, cuối cùng anh tắt điện thoại đi với tâm trạng không ổn, gạt nó sang một bên.

Buổi tối trước khi ngủ, cuối cùng Thời Lục cũng nhận được tin nhắn trả lời.

Hứa Túc Dã: [Không hận]

Trong lòng Thời Lục hơi buông lõng, ngón tay khẽ xoa cằm, tay phải của cô gõ tiếp dòng chữ: [Không nghĩ rằng chúng ta sẽ trở thành hàng xóm, thật trùng hợp].

Nhắn tin qua wechat, so với đối mặt trực tiếp thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Ít nhất, Thời Lục sẽ không bị cảm xúc hối hận và áy náy đủ loại cảm xúc quắn chặt không thở nổi. Với lại không có ánh mắt áp bức từ Hứa Túc Dã nhìn qua trong lòng cô sẽ bớt áp lực đi rất nhiều.

Hứa Túc Dã nhanh chóng trả lời: [Ừ].

Gõ ra dòng chữ này, hắn có chút tự chế giễu.

Lúc trước, nhìn thấy Thời Lục và người môi giới ở dưới lầu, anh còn buồn cười nghĩ rằng Thời Lục chọn thuê căn hộ này là vì cô vẫn còn nhớ sự tình trước kia.

Khi tòa nhà vẫn chưa xây dựng xong, bọn họ cùng nhau đi trên đường đã nhận được một tờ rơi từ người khác.

Lúc đó, Thời Lục tùy tiện nhìn qua thiết kế của tòa nhà rồi nói thích. Cô còn nói muốn mua hai căn hộ đối diện nhau. Tâm tình cô tốt cô sẽ ở cùng anh, tâm tình cô không tốt để anh chạy qua phòng đối diện ở.

Thời điểm đó Hứa Túc Dã không có đủ tiền để mua phòng ở đây cho nên chỉ yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.

Hiện tại, anh có thể mua được nhưng cô cũng đã quên những chuyện này.

Hứa Túc Dã không hận Thời Lục, không hận cô từ trước đến giờ không quan tâm anh, cũng không hận chuyện cô không yêu anh.

Hắn chỉ hận chính mình, vì đã ghi nhớ rõ tất cả những chi tiết nhỏ khi bọn họ ở chung với nhau, vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

Sau đó, Thời Lục hỏi muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, Hứa Túc Dã không chút do dự từ chối.

Bị Hứa Túc Dã từ chối, Thời Lục đã sớm đoán ra không có quá nhiều thất vọng.

Thay vào đó là sự bận rộn kéo dài, đánh cho cô trở tay không kịp.

Thời Lục tập trung vào hướng biểu diễn, nhưng thân là cô giáo về phần lý thuyết cô cũng phải chú ý phần nào. Cho nên áp lực đè lên phần làm luận án cũng rất lớn.

Với lại, học viện âm nhạc lớp ít, đa số là lớp nhỏ ít người, vì vậy giờ lên lớp của giáo viên so với những chuyên ngành khác nhiều hơn một chút.

Mặc dù cô muốn quay lại với Hứa Túc Dã, nhưng Thời Lục kiêu ngạo không cho phép bản thân mình bị từ chối, chỉ có thể tiếp tục quắn lấy.

Vừa lúc trường học có nhiều chuyện xảy ra, cho nên cô chuyên chú vào công việc của mình. Cô không còn tập lực tiếp cận anh nữa

Bọn họ chỉ giới hạn vô tình gặp nhau trong thang máy, ánh mắt lãnh đạm giao nhau trong chớp mắt, sau đó ngầm hiểu lẫn nhau âm thầm rời đi giống như người xa lạ.

Mỗi ngày Thời Lục không phải luyện đàn, soạn giáo án, lên lớp, thì chính là viết luận văn, bận xoay vòng,…

Ngay lúc này, người nhà bên kia không ngừng tạo áp lực, thúc giục cô gặp mặt Giang Thừa.

Bị thúc giục phát phiền, Thời Lục nhịn không được mà hỏi "Tại sao phải vội vàng thúc ép như vậy?".

Giọng nói của Từ Song bỗng chóc dừng lại, sau đó mới nói "Mẹ không thúc giục con, chỉ là cảm thấy tuổi con không còn nhỏ nữa, đã đến lúc yêu đương rồi".

"Biết rồi ạ" Môi đỏ của Thời Lục hơi mím lại, giọng điệu của cô có chút nóng nảy.

"Lục Lục, con phải nhanh lên một chút, con không chủ động, đến lúc đó Giang Thừa có bạn gái thì con sẽ không còn cơ hội nữa, như vậy thì rất đáng tiếc".

Ngắt điện thoại, Thời Lục vào phần tin nhắn với Giang Thừa, cô muốn hỏi một chút chuyện.

Bỗng nhiên Thời Lục cảm thấy, chuyện trong nhà thì sao cô không hỏi người nhà mình, mà lại đi hỏi một người ngoài, thật là hoang đường.

Cuối cùng, Thời Lục xóa dòng tin nhắn đó không gửi đi.

Thật ra, dù không hỏi thì Thời Lục đại khai cũng có thể đoán ra được.

Có lẽ là công ty của gia đình cô gặp chuyện, cho nên muốn Giang Thừa giúp đỡ, nếu không cha mẹ và anh trai cô sẽ không gấp đến mức như vậy.

Nhưng mặc dù vội vã kêu cô giúp đỡ, bọn họ cũng không muốn tiết lộ nhiều cho cô biết.

Thời Lục cười tự giễu, đối với chuyện này cô đã sớm tập thành thói quen.

Cô tắt điện thoại tiếp tục việc làm của mình.

Lớp học ngày hôm nay đã kết thúc, Thời Lục đi đến bãi đỗ xe phía đông của trường học.

Đi trên đại lộ Ngô Đồng, bỗng nhiên cô bị người khác gọi lại.

"Thời Lục?" Là một giọng nữ sinh hoạt bát, mang theo một chút không xác định.

Thời Lục dừng bước chân lại, sau đó quay đầu nhìn.

Nữ sinh đó có thân hình thấp gầy, đeo một cặp kính gọng đen, trang điểm đơn giản, mặc một chiếc áo thun rộng nhạt màu và quần jean, tinh thần phấn chấn không tràn đầy sức sống không thẻ che đậy.

Nhìn cô ấy, Trong đầu Thời Lục chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ, không gọi ra tên được.

"Thật sự là cậu" Nữ sinh đó nhìn thấy cô thì rất kích động, đôi mắt sáng lên chạy nhanh đến trước mặt cô "Lục Lục, cậu về nước từ khi nào?".

"Mới về".

"Sao cậu lại ở Kỳ Đại? Cũng là nghiên cứu sinh ở bên này sao?".

"Không phải, là giảng viên".

"Wow, Lục Lục, cậu thật giỏi, tôi là nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp, giờ cậu đã là giáo viên rồi. Chúng ta không gặp nhiều năm, cậu chẳng thay đổi chút nào, tôi nhận ra cậu ngay lập tức.” Đôi má nữ sinh đó có hơi phiếm hồng hưng phấn mà nói không ngừng.

Vốn dĩ là ở trên đường gặp được một người mà cô hoàn toàn nhớ không nổi. Đối với Thời Lục mà nói cũng không phải việc gì lớn.

Nhưng giờ khắc này không biết vì sao mà cô gái trước mắt lại vui mừng kích động như vậy, Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy vì bản thân mình không nhớ cô ấy mà có chút áy náy.

Cô ấy đó gọi cô rất thân mật, có lẽ là bọn họ đã từng có quan hệ không tệ. Nhưng cô hoàn toàn không nhớ ra được.

Cô gái và Thời Lục trao đổi wechat với nhau.

"Lục Lục, cậu đổi wechat sao lại không nói cho tôi biết? Ở trong nhóm lớp tôi đã hỏi rất nhiều lần, nhưng không có ai có phương thức liên hệ của cậu".

"Quên rồi, xin lỗi." Thời Lục nói.

"Không sao, để tôi dẫn cậu tới lớp đàn, lần sau họp lớp, cậu nhất định phải đến nhé Lục Lục".

Thời Lục không định đi, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý "Ừ".

Thời Lục bình thường đối xử với người khác rất lạnh nhạt, cho nên nữ sinh đó cũng không phát hiện ngay cả tên Thời Lục cũng không nhớ nổi.

______

Về đến nhà, Thời Lục tùy tiện ăn cơm, chuẩn bị uống chút rượu, đi tắm rồi nghỉ ngơi.

Cô cầm chai rượu, sắp đóng cửa tủ lạnh, đột nhiên cô nghĩ đến nữ sinh gặp sáng nay.

Thật ra, cô cũng không phải là không có ấn tượng, ít nhất Thời Lục cũng có thể lờ mờ nhớ được là bạn học hồi cấp 3.

Sau đó, đột nhiên Thời Lục nhớ đến một chuyện, cô cất rượu lại vào chỗ cũ rồi cầm chìa khóa xe ra cửa.

Trên đường kẹt xe, cô lái xe hơn một giờ cuối cùng cũng tới nhà.

Cùng lúc trước giống nhau, thời gian này cha mẹ và anh trai cô đều đang bộn rộn ở công ty, trong nhà không có người.

Thời Lục vừa đến nhà thì đã đi thẳng lên phòng của mình ở lầu 2.

Cô ở trong phòng tìm kiếm rất lâu, cuối cùng thì cô tìm được một cái hộp cũ màu đen ở trong góc, trên mặt còn đóng một lớp bụi.

Chưa mở hộp, nhưng Thời Lục đã cảm thấy áp lực đè nén từ bốn phương tám hướng, cùng với sự bài xích những ký ức có liên quan đến Hứa Túc Dã

Thời Lục cầm cái hộp này, rồi đem về căn hộ của cô.

Lăn qua lộn lại một hồi, đợi về đến căn hộ thì đã là vào đêm. Sau khi Thời Lục, trước tiên cô dùng khăn lông ướt thật tỉ mỉ lau hộp sạch sẽ.

Sau đó cô ngồi ở trên sofar, đặt hộp lên trên đùi sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Trên mặt, là một bức ảnh tốt nghiệp lớp cao trung.

Cầm bức ảnh ở trong tay, Thời Lục chỉ liếc mắt một cái đã thấy một hàng người, đứng ở cuối cùng là Hứa Túc Dã.

Đồng phục học sinh màu xanh trắng phổ thông, mặc ở trên người anh gọn gàng và sạch sẽ. Khiến cho người nhìn ảnh có thể ngửi được hơi thở mát lạnh cùng với hỗn hợp ánh mặt trời và xà phòng, đó là hơi thở thuộc về thiếu niên.

Làn da anh trắng lạnh, tóc đen mềm mại, đứng thẳng tấp giống như một cây thông không ngừng vươn lên.

Dưới mái tóc là một đôi mắt đen, như được ngăn cách bởi khung ảnh xuyên qua bảy năm nhìn cô một cách sâu sắc.

Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy yết hầu mình nghẹn lại, bối rối tránh tầm nhìn tạm thời nhìn về hướng khác.

Cô đứng trước Hứa Túc Dã hai hàng, mắt đào hoa của cô lạnh nhạt, trên mặt không có ý cười.

Bên cạnh Thời Lục là nữ sinh hôm nay cô gặp ở Kỳ Đại.

Phía dưới ảnh có viết tên những người trong ảnh.

Dưới bức ảnh, chiếu theo vị trí đứng có viết tên mỗi bạn học.

Thời Lục tìm cái tên của nữ sinh đó gọi là Văn Thư Nghệ.

Lúc này cô mới nhớ tới trước kia cô được sắp xếp ngồi cùng bàn với Văn Thư Nghệ.

Đôi mắt cô lướt một vòng qua gương mặt của từng người khác, cuối cùng vẫn là dừng lại ở người thiếu niên nổi bật trong đám người.

Ngón tay Thời Lục vô thức mà vuốt v3 bên cạnh anh, che đi đôi mắt anh.

Ở bên Hứa Túc Dã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện Thời Lục đều không dụng tâm ghi nhớ. Dẫn tới hiện tại hồi tưởng lại chỉ có một ít ký ức vụn vặt, vẫn còn muốn tự mình xin lỗi anh.

Nếu là năm đó, đối với anh cổ để tâm một chút là được rồi.

Trong lòng Thời Lục nổi lên cảm xúc chua xót và áy náy, đột nhiên mất dũng khí để xem tiếp.

Phía dưới bức ảnh là một bức thư tình, trải qua bảy năm cho nên trang giấy ấy đã trở nên ố vàng

Thời Lục không cần mở ra, cũng biết bên trong viết gì.

Cô để ảnh tốt nghiệp xuống một lần nữa, đè lên bức thư tình đó, cuối cùng khóa tất cả mọi thứ lại.

___________

Tuần sau, Thời Lục sẽ tham gia lễ hội âm nhạc, đây là do trường học yêu cầu, giáo viên biểu diễn nhạc cụ phải thường xuyên tham gia những buổi biểu diễn chất lượng, để giữu gìn giá trị của bản thân.

Trang web tuyên truyền buổi nhạc hội Thời Lục tiện tay chuyển phát về vòng bạn bè không đề cập đến vấn đề tự tham gia.

Ngày biểu diễn, Thời Lục lái xe đến nhà hát trước giờ ở sau sân khấu chuẩn bị.

Ban nhạc đã tập luyện rất nhiều lần, tác phẩm cũng là một bài hát nổi tiếng được nhiều người biết đến, mọi người không hồi hộp lắm.

Ở hậu trường đợi tới giờ, có người lại gần bắt chuyện muốn xin phương thức liên lạc của cô.

Cô lạnh nhạt từ chối.

Sau khi tiết mục kết thúc thì Thời Lục ngồi ở khu vực chỉ huy bên phải, thống nhất mặc đồ nữ nhạc sĩ màu đen, cô và 7 nghệ sĩ cello khác cùng nhau biểu diễn.

Buổi nhạc hội kết thúc thuận lợi.

Thời Lục mang theo hộp đàn lên vai đi đến bãi đỗ xe.

Ngồi vào trong xe thử khởi động xe mấy lần nhưng không được.

Hôm nay Thời Lục có hơi mệt, muốn lái xe về nhà trước. Hôm khác gọi người đến sửa chữa.

Nhưng vì ở đây tập trung nhiều khu thương mại, người đến người đi lại dễ kẹt xe, cô đợi hơn mười phút cũng chưa đợi được người lái xe đến.

Thời Lục đứng ở ngã tư, luôn cúi đầu nhìn vào điện thoại, chờ đợi làm cô có chút buồn bực.

Lúc này một chiếc Bentley màu đen từ bên cạnh lái đến, dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt của Hứa Túc Dã.

Đôi mắt anh dừng ở trên người Thời Lục một giây, sau đó nhìn thẳng về phía trước. Anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tay áo được cuốn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn đường nét sắc bén chỉ tùy ý để trên vô lăng nhưng tràn ngập cảm giác kiểm soát.

"Lên xe".

Thời Lục nhìn sườn mặt anh, cô cũng không do dự mà nhanh chóng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau.

Xe bắt đầu khởi động, sau đó băng qua dòng xe cộ.

Cửa sổ xe được đóng lại, những ồn ào hay ầm ĩ đều bị chặn ở bên ngoài.

Bên trong xe rất sạch sẽ, ngăn nắp, cũng không có đồ trang trí, im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thời Lục không hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

Hứa Túc Dã cũng không hỏi vì sao cô đứng trên đường đợi xe.

Bọn họ không ai mở miệng.

Đợi đến đèn đỏ, Thời Lục nghĩ về bức thư tình trong chiếc hộp đó một cách khó hiểu.

Đó là năm lớp 12, Thời Lục và Hứa Túc Dã đã mập mờ được một thời gian, những việc tình nhân có thể làm thì bọn họ đều đã làm, nhưng vẫn không xác định quan hệ, bởi vì Thời Lục không muốn.

Bình thường, có người gửi thư tình cho Hứa Túc Dã, nhưng anh cũng chưa từng nhận. Nhưng ngày hôm đó, Thời Lục mở to mắt nhìn anh nhận thư tình của một nữ sinh.

Thời Lục âm thầm nghiến răng ghét bỏ, nhưng cô không chủ động nói với ạn về việc này.

Buổi tối tan học, Thời Lục giả vờ sắp xếp đồ vật. Sau khi đi đến bên cạnh Hứa Túc Dã, cô cúi người xuống, từ trong ngăn bàn lấy bức thư tình kia ra ngoài.

Một bên cô mắng Hứa Túc Dã trong lòng, một bên xé bức thư tình thành mảnh vụn.

“Em đang làm gì?” Phía sau đột ngột truyền đến giọng nói làm Thời Lục giật mình hoảng sợ, suýt nữa ngã nhào.

Cô quay đầu lại, đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân dài thẳng tấp được quần đồng phục bao bọc. Nhìn dần dần lên trên Hứa Túc Dã ánh mắt trầm tĩnh của Hứa Túc Dã nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Hiện tại đã là sau thời gian tan học rất muộn rồi, học sinh đều đã đi rồi, toàn bộ tòa nhà dạy học vắng vẻ. Trong lớp một mảnh im lặng, ngoài âm thanh gấp gáp của Thời Lục thì không có âm thanh gì khác, ngay cả không khí cũng tĩnh lặng.

Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, không có nhiệt độ trong phút giây lát Thời Lục cảm thấy ở đây giống như nhà xác bỏ hoang.

Với ánh mắt sâu không thấy đáy của Hứa Túc Dã so với người chết còn lạnh hơn.

Mặt Thời Lục nóng lên, mạnh mẽ trấn định đứng lên, cằm nâng nhẹ. Muốn làm ra dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, nhưng cô không đủ tự tin: “Anh quản em."

“Em xé đồ của anh." Hứa Túc Dã nói sự thật.

Thời Lục trước là có một chút xấ hổ chột dạ sau đó nghĩ đến đã xé thư tình người khác gửi cho Hứa Túc Dã. Chính là qua mặt cô lời lẻ hùng hồn hỏi lại “Ai kêu anh lấy?”

Mặt Hứa Túc Dã không biểu tình, lời nói thốt ra đầy châm chọc “Em lấy thân phận gì để hỏi anh?”

Nhìn Thời Lục tránh né, anh bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm cô ép cô nhìn thằng vào mình, hơi thở không ổn định lập lại “Thời Lục, em lấy thân phận gì để chất vấn anh?”

Thời Lục lùi về sau eo và lưng đυ.ng vào bàn của anh, một cơn đau âm ỉ kéo đến không có đường lui.

Sự sợ hãi mang lại sự bàng hoàng trống rỗng, còn Hứa Túc Dã khác lạ bất thường làm cho Thời Lục cảm thấy bất an.

Từng phân cảnh quá khứ hiện về, Thời Lục mới phát hiện từ thời điểm đó về sau Hứa Túc Dã đã trở nên rất không thích hợp.

Giống như cố chấp tới bi3n thái.

Lúc đó trong lòng Thời Lục sinh ra cảm giác sợ hãi, lời nói phát ra mang theo vài phần thỏa hiệp.

“Không phải chỉ là một lá thư tình thôi sao, có gì ghê gớm chứ, em đền cho anh.”

Hứa Túc Dã buông lõng cằm cô ra, trên làn da non mịn xuất hiện dấu tay đỏ tươi vô cùng chói mắt. Anh không hề thương tiếc, giọng nói sắc bén phát ra từ cổ họng: “Viết.”

“Cái gì?”

“Thư tình, viết ngay bây giờ.”

Thời Lục bị lời nói của anh làm cho tức giận, giận dỗi ngồi xuống chỗ anh. Xé một trang giấy từ bài tập của anh “Viết thì viết.”

Cô nhấc bút nhưng không biết viết cái gì.

Thế là lấy điện thoại di động ra, tùy tiện sao chép hai câu trích dẫn thịnh hành rồi viết lên giấy.

Hứa Túc Dã ngồi bên cạnh, nhìn cô thờ ơ sao chép môi mím lại chẳng nói câu nào.

Viết xong, cô tùy tiện gấp tờ giấy lại đưa cho anh. Hứa Túc Dã ở trước mặt cô mở giấy ra.

Thời Lục lần đầu tiên viết “thư tình” tuy rằng là sao chép, nhưng có bao nhiêu không thoải mái, cô chỉ cúi đầu nhìn ngón chân của mình.

Mọi việc phát sinh trong vũ trụ đều đã xảy ra, những việc anh chưa nếm trải, nhũng từ chưa nói ra. Thật ra nó đã được lập đi lập lại vô số lần. Vì vậy khi em cách trở thời gian nói ra câu em yêu anh, trên thực tế ở vuc trụ tinh khiết và xa xôi, em đã sớm nói ra hàng ngàn hàng vạn lần.”

Xem dòng này, môi Hứa Túc Dã giật giật, có chút chế nhạo, anh chỉ trả lời 2 từ: “Lừa người.”.

Cô từ trước tới giờ chưa bao giờ nói ra câu này.

Ngay cả khi vũ trụ lặp lại vô số lần, cô cũng sẽ không bao giờ nói với anh câu này.

Trên mặt Thời Lục càng cảm thấy nóng, chân đá đá vào bàn “Cảm thấy em viết không tốt, thì tự mình viết đi.”

Hứa Túc Dã thế mà lại thật sự ngồi xuống viết, ở trước mặt cô viết “Hồi âm.”

Bức thư tình này chỉ có một câu, kiểu chữ không tùy ý giống cô. Anh viết rất nghiêm túc, bút máy màu đen lực viết làm chữ xuyên qua mặt sau của tờ giấy.

“Trong 513 năm 7 tháng lẻ 10 ngày đêm Florentino Ariza luôn chuẩn bị sẵn sang câu trả lời.”

Thời Lục lúc đó không hiểu câu này, cũng không nghĩ sẽ kiểm tra, về sau cũng dần dần quên đi.

Xa cách 7 năm, thông qua gương chiếu hậu nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Hứa Túc Dã, làm cô nhớ đến buổi tối tan học hôm đó thiếu niên ép cô viết thư tình. Thời Lục bỗng nhiên rất muốn biết ý nghĩa câu nói đó.

Mới bước vào 513 năm đầu tiên, sẽ có câu trả lời.

Đây là một câu trong tiểu thuyết Marquez.

Trong 513 năm 7 tháng lẻ 10 ngày đêm Florentino Ariza luôn chuẩn bị sẵn sang câu trả lời.

“Một đời một kiếp.” Anh nói.

Rất nhanh đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe lần thứ hai chuyển động.

Thời Lục tắt điện thoại đi, trong đầu cô còn nghĩ tới câu chuyện tình yêu trong đó.

Cô chưa đọc qua quyển sách đó, nhưng cô có thể cảm nhận được đó là một lời yêu thương rất nặng nề.

Khoảng thời gian mà Hứa Túc Dã viết bức thư tình mới đó mà đã qua 7 năm rồi cách lời hứa một đời một kiếp của Hứa Túc Dã rất xa rồi.

Lúc đầu là cô nói chia tay trước, vì vậy Thời Lục vẫn luôn có chút chột dạ, cho nên không thể hung hồn nói quay lại với Hứa Túc Dã được.

Hiện tại, nghĩ lại những lời hứa hẹn ngày xưa của anh, Thời Lục đột nhiên tự tin trở lại.

Cho dù là cô ấy chia tay trước lại làm sao, người làm ngược lại lời hứa không phải là anh sao.

Thời Lục biết cái ý nghĩ ngang ngược này là không phân biệt phải trái, nhưng hiện tại cô rất cần một cái cớ để cô có thể tạm thời đỡ áy náy và hối hận. Như giữa bọn họ vết nứt không tồn tại, giống như trước đây cùng anh nói chuyện.

Vì thế, cô chủ động mở miệng để đánh vỡ bầu không khí im lặng trong xe "Hứa Túc Dã".

Hứa Túc Dã hơi nâng tầm mắt, thông qua kính chiếu hậu từ người cô lướt qua, rồi lạnh nhạt trả lời "Ừ?".

Anh cho rằng cô muốn nói những lời đại loại như cảm ơn, cho nên cũng không để ý nhiều.

Nhưng không ngờ Thời Lục mở miệng hỏi một vấn đề bén nhọn như vậy.

"Sao anh lại ở gần rạp hát?".

Hứa Túc Dã nắm tay lái xe, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía trước, long mi dài thẳng không có độ cong.

Một lát sau, đầu ngón tay ở trên vô lăng gõ nhẹ vài cái, thấp giọng trả lời "Đi ngang qua."

Từ đầu tới đuôi, ánh mắt anh đều không thay đổi, giọng nói cũng không có chút trạp trùng. Anh đã không còn là một thiếu niên mười mấy rồi, rất dễ tự mình che giấu cảm xúc.

Thời Lục không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả. Nhưng điều đó cũng không làm cô bỏ qua cơ hội lần này "Thật trùng hợp, Kỳ Thành lại nhỏ vậy sao?".

Hứa Túc Dã không trả lời.

Thời Lục nhướng mày, cô tiếp tục chậm rì rì nói "Em mới vừa kết thúc buổi diễn, từ rạp hát đi ra thì thấy anh xuất hiện ở đây".

"Còn nữa, em tùy tiện thuê nh nhưng không ngờ lại ở đối diện nhà anh".

Thật ra, Thời Lục cũng không xác định, cô chỉ đơn thuần nghĩ có thể là do trùng hợp hoặc là có lý do khác.

Nhưng cô muốn mượn đề tài này để nói chuyện thăm dò ý tứ của Hứa Túc Dã.

Đôi mắt lạnh lẽo của Hứa Túc Dã đảo qua kính chiếu hậu chỗ người phụ nữ hơi nhíu mi, rồi thấp giọng hỏi "Rốt cuộc em muốn làm gì?".

"Có phải là anh còn thích em không?"

Thời Lục không thờ ơ giống như mặt ngoài thể hiện, khi hỏi những lời này, cô theo bản năng mà nín thở, hồi hợp nhìn chằm chằm anh từ kính chiếu hậu, chờ anh trả lời.

Nửa phút sau, Thời Lục chờ được câu trả lời khó phân biệt hỉ nộ "Thời Lục, em có biết mình đang nói cái gì không?"

Giọng điệu của anh không có ý châm chọc, tốc độ nói bình thường. Dường như chỉ là một câu nghi vấn bình thường. Nhưng một câu này, đối với người ngạo mạn như Thời Lục mà nói thì không khác gì đã vả vào mặt cô và từ chối.

Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.

"Em nói đùa" Thời Lục chủ động di chuyển tầm nhìn hướng ra bên ngoài nhìn những hàng cây chạy qua rất nhanh.

Hoàng hôn ở Kỳ Thành quá mức chói mắt, chiếu sáng mãnh liệt làm mắt cô đau, có một loại xúc động muốn khóc.

Ở một nơi mà Hứa Túc Dã không nhìn thấy, cô nắm chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình, móng tay đỏ tươi gần như đâm vào da thịt.

"Tuy nhiên, vì tránh hiểu lầm không cần thiết, sau này chúng ta nên cố gắng giảm tiếp xúc" Thái độ Thời Lục đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giọng nói cũng biến thành gượng gạo.

Thời Lục phát hiện, cô thiếu kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.

Cô biết rõ nếu trực tiếp hỏi sẽ rất dễ bị từ chối, nhưng cô không muốn tiêu phí quá nhiều tâm tư và tinh lực cẩn thận từng li từng tí thăm dò.

Hoặc là đối mặt Hứa Túc Dã một thời gian dài nuôi dưỡng sự ngạo mạn và cao cao tại thượng, làm cô cảm thấy Hứa Túc Dã không đáng để dụng tâm quá nhiều.

Thời Lục không nghĩ sẽ vì quay lại với anh mà trả giá quá nhiều, cô muốn nỗ lực quay lại nhưng chỉ vẻn vẹn dừng ở đây mà thôi.

Mặc kệ về sau có hối hận hay không, dù sao hiện tại đã bị từ chối rồi. Thời Lục giận dỗi nghĩ bọn họ đã chia tay thì chia tay.

Cô cũng không thích anh nhiều đến vậy.

Lúc cô nói xong, đôi mắt Hứa Túc Dã có chút run rẩy nhưng anh cũng không lập tức trả lời.

Im lặng rất lâu, yết hầu của anh chuyển động, giọng nói cũng trở nên khàn khàn "Được".

Anh nắm chặt lấy tay lái, bởi vì dùng quá sức mà gân xanh nổi lên.

Thật ra Thời Lục không yêu hắn, Hứa Túc Dã vẫn luôn rất hiểu rõ, anh không bao giờ dám có một chút ảo tưởng nào.

Nhưng xem ra là anh vẫn đánh giá thấp mức độ máu lạnh của cô.

Cô chủ động tới gần là xuất phát từ chuyện không thích cách hắn đối xử lạnh nhạt với cô, khiến sinh ra một chút không cam lòng. Nhưng một khi anh biểu hiện ra một chút từ chối, cô sẽ lập tức không còn kiên nhẫn nữa.

Trải qua nhiều năm, những lần cô từ chối anh còn ít sao? Có lần nào khó chịu ít hơn bây giờ không?

Lúc cô từ chối anh thế nhưng không bao giờ giữ cho anh một chút thể diện.

Đến lượt cô một chút tủi thân cô cũng không chịu.

Trên đời này sao cô có thể máu lạnh vô tình đến vậy, vừa kiêu ngao đến cực điểm lại không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút.

Cuộc nói chuyện xấu hổ kia đã kết thúc, trên đường bọn họ đều không ai mở miệng nói chuyện.