Ở thời đại này, hiếm có người nông dân nào biết về người thực vật là gì.
Bạch Lộ nói thay: "Chính là người nằm ngủ vĩnh viễn không thức dậy, vẫn hít thở, trái tim vẫn đập, nhưng lại giống như một người vô dụng."
Trong phút chốc, vốn người nhà họ Vương còn đang khó hiểu, cũng sợ hãi đến mức quên cả hít thở.
Phải biết rằng Cố Thâm Dương rất nổi tiếng trong đại đội bọn họ, là quân nhân duy nhất, đối với đại đội mà nói, đây cũng là một loại vinh quang, nhưng mà bây giờ...
Bạch Lộ biết, ở thời đại này vẫn còn tồn tại những nguy hiểm tiềm tàng, cho nên hai chữ quân nhân không chỉ là một tên gọi, mà còn là một loại trách nhiệm vô cùng vĩ đại và thiêng liêng.
Triệu Thu Bình lại nói: "Á Phân, bà cũng biết là tôi không biết chữ, để một mình tôi đến chỗ bộ đội, tôi cũng chả tìm được hướng bắc, nên tôi mong Lộ Lộ có thể đi cùng tôi, có gì con bé còn nghĩ ra được cách giải quyết."
"Chuyện này..." Nếu như để con trai đi, Phương Á Phân sẽ đồng ý ngay, nhưng muốn con gái đi cùng, bà không yên tâm.
"Con đi." Bạch Lộ dứt khoát mở lời.
Chưa nói đến bác Cố có ơn cứu mạng cha Vương, chỉ với thân phận quân nhân của Cố Thâm Dương, cô cũng sẵn lòng đi cùng Triệu Thu Bình.
Bạch Lộ đã lên tiếng, dù Phương Á Phân lo lắng cũng không tiện ngăn cản cô.
Bà và Triệu Thu Bình là bạn thân thiết lâu năm, xảy ra chuyện như vậy, bà cũng buồn thay Triệu Thu Bình.
Trước khi đi ngủ, Phương Á Phân đến phòng Bạch Lộ, dặn dò đủ điều.
Bạch Lộ dỗ dành bà: "Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ quên rồi à, con chính là người vượt ngàn dặm tìm người thân, một mình con còn không gặp phải chuyện gì, bây giờ có thím Thu Bình đi cùng, chưa kể thím Thu Bình còn mang theo giấy chứng nhận người thân bộ đội, thì làm sao xảy ra chuyện gì được cơ chứ?"
Phương Á Phân nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, con nhất định phải cẩn thận, mẹ chỉ có mỗi một đứa con gái, nếu con xảy ra chuyện gì, thì mẹ..."
"Phui phui phui, con biết rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về, nửa đời sau con còn muốn hiếu kính mẹ nữa kìa." Bạch Lộ ngắt lời bà.
"Cái con nhóc này..." Phương Á Phân lấy tiền trong túi ra, toàn tiền lẻ, có một tờ mười đồng, "Con cầm số tiền này theo, người xưa vẫn nói xảy nhà ra thất nghiệp, lời này không sai."
Bạch Lộ không nhận tiền bà đưa, cô mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi tiền bằng vải bông tự chế, cô mở túi tiền: "Mẹ xem này, con có tiền mà."