Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ

Chương 6: Đến từng nhà 1

Bạch Lộ nói:

"Cảm ơn bà, bà có thể nói cho cháu biết đường đến những gia đình này không?"

Bà cụ nói địa chỉ của bốn gia đình cho Bạch Lộ.

Cô nghe xong, đứng dậy, lấy ra hai quả táo và một gói kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong cái túi lớn của mình:

"Cảm ơn bà ạ, đợi cháu tìm được người thân rồi cháu quay lại gặp bà."

Cô nói xong lập tức chạy ra ngoài.

"Cháu gái... cháu gái ơi..." Bà cụ muốn trả đồ lại cho Bạch Lộ, nhưng Bạch Lộ chạy nhanh quá.

Bạch Lộ tìm được nhà Vương Đại Sơn, thấy trong sân có mấy đứa trẻ đang nghịch bùn.

Thấy cô tới, một đứa trẻ gọi với vào bên trong:

B"à nội, có người đến."

Vợ của Vương Đại Sơn, Vương Thúy Hoa chạy ra, trong miệng còn phồng lên như đang ăn gì, trên môi còn có vệt màu vàng...

Đang ăn trứng gà?

"Cô gái, cô tìm ai?" Vương Thúy Hoa nhìn chăm chăm Bạch Lộ, lên tiếng hỏi.

Tuy ánh mắt bà ta có sự quan sát đánh giá, nhưng miệng lại mỉm cười, thứ trong miệng đã bị bà ta nuốt xuống.

Bạch Lộ mỉm cười:

"Bà ơi, cháu tới đây tìm người, mười bảy mười tám năm trước, cha mẹ ruột cháu đã tặng cháu cho người khác, đưa đến thôn Bạch Gia ở huyện Thất Hải tỉnh Z.”

"Hiện giờ bố mẹ nuôi của cháu gặp phải tai nạn giao thông đã qua đời, hàng xóm nói với cháu rằng cháu được nhận nuôi, cha mẹ ruột là người họ Vương ở đây, nhưng tên thì không biết, cháu nghe nói mười bảy, mười tám năm trước, nhà bà có tặng con gái cho người khác, cho nên tới hỏi một chút."

Vương Thúy Hoa đảo mắt một vòng, cháu gái của con cả bà ta không phải là tặng cho người khác, mà là bán đi.

Bán cho ai thì bà ta không biết, dù sao người ta cũng đã nhận đứa trẻ, bán qua tay cho người khác.

Nhưng cô gái trước mắt này trông bề ngoài trắng trẻo xinh xắn, chắc chắn là có tiền, cho nên trong lòng bà ta nảy ra ý định:

"Cháu gái, cháu gái cục cưng của bà, rốt cuộc cháu cũng tìm về rồi... Ôi đứa trẻ đáng thương của bà, năm đó không có điều kiện, trong nhà không có cơm ăn, chỉ đành tặng cháu cho gia đình khá giả... Người ta sợ chúng ta tới nhận lại người thân, cho nên đã đưa đi khá xa... Thật không ngờ cháu lại tìm về... Ôi cháu gái đáng thương của bà..." Vương Thúy Hoa vừa khóc vừa tiến tới, muốn ôm lấy Bạch Lộ.

Bạch Lộ biết hiện giờ Vương Thúy Hoa toàn nói bừa, địa chỉ vừa rồi chỉ là cô thuận miệng bịa ra, thế mà Vương Thúy Hoa lập tức nhận ngay.