“Cộc cộc cộc!”
Lân Nhi mơ màng bị tiếng gõ cửa đánh thức
“Trời sáng rồi sao?”, cô lẩm bẩm.
Cô quơ tay loạn xạ tìm di động trên tủ đầu giường.
Màn hình di động lóe sáng trước mắt cô.
2 giờ.
Người giúp việc hiếm khi đánh thức cô vào giờ này, trừ phi có chuyện.
Nghĩ tới đây, Lân Nhi bừng tỉnh chợt thấy bất an, liền tung chăn, đến dép cũng không mang, đã vội ra mở cửa: “Sao vậy thím? Có chuyện gì gấp sao?”
Thím giúp việc xoắn tay, tự thấy áy này khi đánh thức cô vào giờ này: “Xin lỗi cô chủ, nhưng ông Đinh nhà đối diện không tìm thấy cậu Lưu. Ông ấy muốn tìm cô hỏi có nhìn thấy cậu Lưu không?”
Chứng kiến cô từng bước trưởng thành, nên thím Ba không thể phớt lờ sự yêu thích cùng hỉ nộ ái ố của cô chủ dành cho cậu Lưu nhà hàng xóm. Biết rõ tầm quan trọng của cậu ấy, bà mới phải gọi báo cho cô thời điểm này, dù bà biết cô chủ ngoại trừ qua nhà cậu Lưu vào sáng sớm rồi trở về thì không còn ra ngoài nữa, sao có thể biết cậu ấy đi đâu chứ.
Lân Nhi nghe vậy bất giác kinh ngạc cùng sốt sắng: “Sao ạ? Bác Đinh còn dưới nhà không thím?”
Thím Ba gật đầu định nói thêm nhưng cô đã chạy vội xuống phòng khách.
Nhìn Đinh Quang Lực ướt như chuột lột, hai mắt đầy tia máu đỏ, phờ phạc ngồi trong nhà, bất an trong cô ngày một lớn: “Bác không tìm thấy ạ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyển gì sao cậu ấy lại mất tích?”
Đinh Quang Lực thở dài lắc đầu: “Ta không biết, người giúp việc nói sáng nay sau khi tiễn bạn rời đi, nó cũng đi đâu không rõ. Đến bây giờ vẫn chưa về, gọi điện thì thuê bao. Bác có gọi cho bạn học Vũ An Miên nhưng con bé cũng không biết thằng Lưu nhà bác đi đâu. Thằng bé đi có nói gì với cháu không? Cháu có biết thằng bé đi đâu rồi không?”
Vừa nói ông vừa kéo tay cô thấp giọng hỏi, tựa như Lân Nhi là chút hy vọng duy nhất còn sót lại của ông ấy, nếu cô nói không, hẳn Đinh Quang Lực sẽ suy sụp lắm.
Tuy nghĩ vậy, nhưng nói cô không lo sợ cùng sốt sắng là giả. Bản thân ngoài mặt cũng dối lòng tỏ ra bình tĩnh trấn an đối phương: “Bác thử nhớ kỹ xem cậu ấy có để lại gì, hay trong nhà có gì kỳ lạ không?”
Ông im lặng hồi lâu như cố nghĩ đến gì đó, một lát sau ông bừng tỉnh: “Con gấu bông! Đúng rồi con gấu bông! Quái lạ! Từ khi mẹ nó mất ta đã không cho phép bất kỳ con gấu bông nào xuất hiện trong nhà, tại sao lại có?”
Lân Nhi hiển nhiên biết được nỗi ám ảnh của Đinh Quang Lưu về vật này: “Thôi chết! Để con thử tìm cậu ấy xem. Bác cũng tìm thêm, khi nào chúng ta thấy cậu ấy sẽ báo cho đối phương.”
Nói là làm, cô quay sang dặn dò thím Ba: “Thím gọi chú Ba chuẩn bị xe giúp con.”
“Được! Cô chủ!” Thím Ba gật đầu và rời khỏi sảnh.
Cùng lúc đó, Đinh Quang Lực vội vàng ngăn cản: “Trời còn chưa sáng một mình con ra đường rất nguy hiểm! Để bác đi cùng con.”
Lân Nhi mỉm cười trấn an: “Không sao đâu bác hai người chia ra cùng tìm, cơ hội tìm thấy cậu ấy sẽ cao hơn. Với lại, còn có chú Ba đi cùng cháu nữa mà.”
Đinh Quang Lực thấy có lý cũng không cản nữa, liền chia nhau ra tìm người.
Lân Nhi ngay cả đồ ngủ cũng chưa kịp thay, vội khoác áo ngoài rồi lên xe.
“Chúng ta đi đâu trước đây cô chủ?” Chú Ba ngồi ở ghế lái nhìn vào gương.
“Chú đến nghĩa trang Phong Tâm thử xem.” Lân Nhi không tìm loanh quanh thiếu định hướng, lập tức chỉ ra một địa điểm.
Chú Ba sửng sốt hỏi lại: “Nghĩa trang Phong Tâm? Sao lại…”
Nói nửa chừng ông chợt nghĩ đến gì đó rồi vỡ lẽ bật cười: “Cô chủ rất giống ba, hai người đều rất thông minh.”
Đường đến nghĩa trang phải mất hơn 2 tiếng nhưng chú Ba biết rõ cô nóng lòng tìm người, nên tìm đủ loại đường tắt đến nơi cũng chỉ gần tiếng rưỡi.
Lân Nhi trước khi xuống xe lên tiếng dặn dò: “Chú cứ ở lại trông xe. Cháu lên một lát rồi xuống ngay.”
Chú Ba nghe vậy sốt ruột lên tiếng: “Không được cô chủ! Trời còn chưa sáng, cô chủ đi một mình nguy hiểm lắm, để tôi đi cùng cô.”
Gần như ông định bước xuống xe theo, nhưng bị Lân Nhi kịp thời ngăn lại: “Không cần đâu. Không ai quen thuộc nơi này hơn con cả.”
Tuy chỉ là một câu nói, nhưng chú Ba mơ hồ cảm nhận được nỗi xót xa cùng mất mát của cô chủ khi nói lời này.
Cô cũng nói thêm: “Nếu thật sự có chuyện gì, con sẽ la thật lớn. Đường tới mộ mẹ cậu ấy cũng gần, chú cũng dễ dàng chạy lên đúng không?”
Chú Ba hoàn toàn bị cô thuyết phục, thế nhưng ông không hề biết lần gật đầu này lại khiến ông day sứt suốt quãng đời còn lại.
Lân Nhi lấy đèn pin soi đường, cô không hề bình tĩnh như khi đối diện với những người kia. Nhìn nghĩa trang lạnh lẽo, lòng cô thầm cầu mong cậu ấy ở đây để bản thân không còn sợ hãi nữa.
Băng qua một đoạn đường mòn không xa lắm, các mộ được đặt san sát nhau, nếu không phải nhìn thấy Đinh Quang Lưu có lẽ cô cũng không biết phải tìm đến chừng nào.
Cô mừng rỡ khi bắt gặp cậu ấy quỳ trước mộ mẹ mình, nhưng chỉ trong phút chốc lại dâng lên cảm giác đau lòng cùng chua xót.
Lân Nhi không xuất hiện chỉ đứng cách đó không xa quan sát Đinh Quang Lưu.
“Chắc cậu ấy phải nhớ mẹ lắm. Nhưng phải làm sao để gặp khi dì ấy không còn trên thế gian này nữa.” Cô chợt nghĩ.
Mỗi lần nhớ đến cậu ấy mất mẹ khi còn nhỏ, cô lại mủi lòng, bất giác tha thứ hết những câu nói ác ý cùng hành động phản nghịch kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá đáng của cậu ta. Ngày qua ngày cô lại nhận ra mình gần như có thể bao dung cậu bé hàng xóm vô điều kiện, chút thương hại dần nảy mầm và biến chất.
Có thể mọi người sẽ hoài nghi tình yêu của một cô bé mười bảy tuổi chưa trải sự đời, rồi sẽ kéo dài bao lâu. Nhưng người ngoài sẽ chẳng thể nào hiểu được, trong suốt giai đoạn trưởng thành của cô bé, Đinh Quang Lưu gần như là ánh sáng, là tín ngưỡng, thậm chí là ngôi nhà ấm áp mà con tim cô luôn hướng về.