Hằng trăm con mắt đổ dồn về phía anh.
Lúc này Hứa Huân mới ý thức được phản ứng thái quá của mình. Anh nhẹ giọng nói xin lỗi, rồi tiếp tục trầm mặc.
Lân Nhi thấy bầu không khí căng thẳng vội chuyển đề tài: “Để kỷ niệm lần hợp tác thành công này, sao chúng ta không đi du lịch nhỉ? Các cậu thấy sao?”
Hứa Định Kiên ngồi ở đối diện hào hứng góp vui: “Hay chúng ta đến đảo Xích đi!”
Trịnh Thanh Mây chợt có hứng thú: “Đảo Xích là đảo gì?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Trịnh Thanh Mây như sinh vật lạ.
“Tớ nói gì sai sao?” Trịnh Thanh Mây bối rối.
Hứa Huân không nhìn nổi nữa liền giải thích ngắn gọn: “Nhà tù.”
Càng nghe cô càng thấy mơ hồ: “Khi không đi nhà tù làm gì? Các cậu điên hết rồi à?”
Đinh Quang Lưu khinh bỉ liếc cô: “Cách đây hơn trăm năm, đảo Xích là nhà tù thời chiến. Giờ nó đã mở rộng thành khu du lịch sinh thái rồi.”
Lân Nhi đề xuất: “Hay chúng ta cắm trại ở đó đi, mở tiệc thịt nướng rồi đốt lửa trại, đảm bảo tuyệt vời ông mặt trời.”
Hứa Định Kiên có chút ngoài ý muốn nhìn Lân Nhi: “Nghe nói trước kia có nhiều người bỏ mạng ở đó. Khách du lịch thỉnh thoảng còn thấy vài thứ dơ bẩn. Cậu không sợ sao?”
Trịnh Thanh Mây nghe vậy bất giác rùng mình, ngập ngừng đề nghị: “Hay chúng ta đổi địa điểm đi.”
Hứa Huân nhướng mày: “Lẽ nào cậu sợ ma?”
Cô có tật giật mình, vội vàng phản bác: “Ai sợ chứ! Tớ chỉ lo cho Lân Nhi thôi.”
Đinh Quang Lưu bật cười: “Chuyện này thì cậu khỏi phải lo. Lân Nhi tuy ngốc nhưng lá gan của cậu ấy còn lớn hơn cả tớ đấy.”
Trịnh Thanh Mây ra hiệu bằng ánh mắt với Lân Nhi: “Thật sao?”
Tiếc là đối phương lại không hiểu ý của cô: “Yên tâm! Tớ không sợ mấy thứ này đâu, ngược lại còn thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa là.”
Hứa Định Kiên cố nén cười lên tiếng: “Cứ quyết định vậy đi. Sáng ngày mai chúng ta hẹn nhau ở cổng trường.”
Đinh Quang Lưu và Lân Nhi sảng khoái đồng ý.
Tầm mắt Hứa Huân vô tình lướt qua gầm bàn, bắt gặp đôi tay Trịnh Thanh Mây đang run lẩy bẩy siết chặt lấy nhau.
Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn gắng gượng cười trấn tĩnh: “Cũng được.”
“Khụ!”
Hứa Huân nhịn cười muốn bể phổi.
Đinh Quang Lưu nghệch mặt nhìn bộ dạng kìm nén của Hứa Huân và Hứa Định Kiên: “Hai cậu bị gì vậy?”
Hai người đồng loạt lắc đầu: “Không có gì.”
Trong lúc đợi giáo viên bộ môn vào lớp, Lân Nhi mở báo lá cải lên xem, vô tin lướt thấy tin tức “Nghệ sĩ Piano thiên tài nhập viện vì tai nạn giao thông”.
Cô nhấp vào đoạn video trên bài đăng.
Cùng lúc đó, mọi người trong lớp cũng xì xào, bàn tán.
Trịnh Thanh Mây vỗ vai Lân Nhi ngồi trước mặt: “Có chuyện gì vậy?”
Lân Nhi tập trung xem clip, không buồn ngước mắt lên: “Mạc Vũ bị tai nạn giao thông.”
“Mạc Vũ là ai?”
Cô vừa dứt lời, Lân Nhi lập tức đặt di động xuống, trợn mắt kinh ngạc: “Thiên tài Piano Mạc Vũ, con trai trưởng của Tổng Thống chứ còn ai. Chẳng lẽ cậu không biết?”
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Trịnh Thanh Mây, cô hết nói nổi nhét thẳng điện thoại vào tay đối phương: “Cậu tự xem đi.”
Đoạn clip quay lại nội dung cuộc phỏng vấn trên giường bệnh của Mạc Vũ.
Dù mới tỉnh lại sau phẫu thuật, đầu vẫn còn quấn băng gạc nhưng không hề ảnh hưởng đến ngũ quan sắc sảo của anh.
Ngoài Hứa Định Kiên ra, Mạc Vũ là thiếu niên đẹp nhất mà cô từng gặp.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, như có một vật nặng bổ mạnh vào tim cô.
Di động bỗng trượt khỏi tay Trịnh Thanh Mây rơi xuống đất.
Cô ôm ngực, vẻ mặt thống khổ.
“Cậu không sao chứ?” Hứa Huân vội vàng đỡ lấy cô.
Trịnh Thanh Mây hoài nghi lấy tay ấn lên ngực lần nữa, đến khi không cảm nhận được gì, cô mới mờ mịt buông tay ra.
Trong đầu cô mãi nghĩ về chuyện vừa rồi nên không nhận ra Hứa Huân đang hỏi mình.
Đến khi chạm phải ánh mắt lo lắng của anh, Trịnh Thanh Mây sửng sốt vài giây rồi vội vàng xua tay cười xòa: “Tớ không sao.”
Hứa Huân nhíu mày không cho là vậy, nhưng thấy cô kiên quyết anh đành trầm mặc buông cô ra.
Trịnh Thanh Mây vội khom người nhặt di động lên trả lại cho Lân Nhi: “Người tên Mạc Vũ này nổi tiếng lắm sao?”
Lân Nhi gật đầu: “Đương nhiên! Người vừa đẹp trai, gia thế lại tốt, ngoại trừ hơi ít nói ra thì Mạc Vũ gần như là mẫu người hoàn hảo. Nghe đồn lần này anh ta gặp tai nạn là vì đuổi theo người giống với em gái mình.”
Có vài ý nghĩ xẹt qua đầu Trịnh Thanh Mây nhanh đến nỗi cô chưa kịp nắm bắt: “Anh ta còn có em gái sao?”
Lân Nhi đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt! Đừng nói lớn tiếng. Chuyện cấm kỵ của nhóm fan Mạc Vũ là nhắc đến em gái thần tượng. Nghe đồn người mất rồi, Mạc Vũ chỉ là quá nhớ thương mà thôi.”
Một cảm giác xa lạ bất chợt lướt qua tim Trịnh Thanh Mây khiến cô nhất thời im lặng.
Lân Nhi hai mắt tỏa sáng nhìn cô: “Lần đầu tiên thấy cậu tò mò về nghệ sĩ nam đấy! Sao nào? Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Yên tâm đi, tớ không chê cười cậu đâu. Mỹ nam như Mạc Vũ có hớp hồn cậu cũng là chuyện thường tình.”
Trịnh Thanh Mây lườm cô: “Vậy giữa Mạc Vũ với Đinh Quang Lưu cậu chọn ai?”
Lân Nhi nghe vậy hai má bất giác đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được: “Cậu… Cậu… Cậu đáng ghét!”
Ấp úng chửi hết một câu, Lân Nhi vội vàng quay lên không thèm nói chuyện phiếm với cô nữa.