Cố Nghiêu lái xe đến dưới lầu, âm thầm ghi nhớ địa chỉ, tiến lại gần cô đang nằm ngủ say bên cạnh, giúp cô tháo dây an toàn.
An Dĩ Nặc cau mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt, vội vàng ngồi thẳng người, " Giám đốc Cố."
Cô cúi đầu, đôi mắt to chớp chớp còn có chút mê man, "Đến nơi rồi, tôi đi trước đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Cố Dao thấy cô trốn tránh, biểu cảm có chút cứng ngắc, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai cô, "Đừng nhúc nhích, chân của cô không tiện, tôi cõng cô lên."
"Không cần đâu, giám đốc Cố, tôi tự mình lên được." An Dĩ Nặc hơi kinh ngạc, cô cảm thấy xấu hổ khi làm phiền anh , hơn nữa, mối quan hệ của cô và anh vẫn chưa đến mức thân thiết như vậy.
“Ngoan nào.”giọng Cố Nghiêu có chút trầm xuống, mang theo ngữ khí thương lượng.
An Dĩ Nặc nhướng mày, không từ chối nữa, nếu anh đã muốn, thì cô có thể ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ của anh, đằng nào cô cũng không thiệt thòi gì.
Cứ như vậy, Cố Nghiêu ôm lấy An Dĩ Nặc một cách lịch lãm, bước vào thang máy với những bước chân vững vàng.
Cuối cùng, An Dĩ Nặc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho anh số phòng, Cố Nghiêu ghi nhớ trong lòng.
An Dĩ Nặc trở về căn hộ nhỏ của mình, uể oải nằm dài trên giường, quả nhiên về nhà mình vẫn là thoải mái nhất, không cần lúc nào cũng phải giả vờ như ở công ty.
Sau khi dọn dẹp một lát, An Dĩ Nặc lấy ra một miếng cao dán dán vào mắt cá chân của mình, tuy vẫn còn hơi đỏ và sưng nhưng không đau đến mức không thể đi được.
Cô uể oải nằm trên giường, suy nghĩ một chút, cầm di động lên gửi tin nhắn cho Tiêu Lôi: "Quản lý Tiêu, chân tôi hơi sưng, muốn xin phép ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày." ..." Vừa nói, cô vừa chụp một bức ảnh gửi qua.
Trong ảnh, vết thương ở mắt cá chân trông có vẻ nghiêm trọng, làn da trắng như tuyết của cô sưng đỏ, Tiêu Lôi lập tức đồng ý cho cô nghỉ phép, còn bảo cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Mấy ngày nay An Dĩ Nặc ở nhà nghỉ ngơi rất thoải mái, cả ngày không xem phim thì đi ngủ ngủ, những ngày không cần đi làm thật dễ chịu , quan trọng nhất là mấy ngày nghỉ ốm, tiền lương của cô vẫn như vậy, nghe nói Bùi Hiếu Viễn vẫn thưởng thêm tiền làm việc hiệu quả cho cô
An Dĩ Nặc ngủ thoải mái ở nhà. Một số người ở công ty đã cảm thấy không quen khi không thấy bóng dáng của cô đâu.
Bùi Hiếu Viễn ngồi ở bàn làm việc, lật tập tài liệu, nhìn vào kế hoạch do An Dĩ Nặc đề xuất, chỉ có một vài câu hỏi đơn giản, hắn chỉ phê bình ngắn gọn, có một số vấn đề phải gặp trực tiếp mới nói rõ được, đợi cô đi làm lại rồi nói với cô
Cuối cùng, đợi cả một ngày cũng không thấy bóng dáng của An Dĩ Nặc đâu, Bùi Hiếu Viễn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan làm rồi, hắn nhíu mày, thu dọn bàn làm việc, đứng dậy rồi cầm lấy bản kế hoạch.