Tập Hợp Các Bệnh Trạng Hắc Ám

Chương 2.3

Đúng rồi, cô còn có thể báo cảnh sát, cô vội đến mức quên xin nghỉ, chạy nhanh đến đồn cảnh sát gần nhất, sự chênh lệch về giai cấp vô cùng rõ ràng, cô hiểu chuyện này rất khó có kết quả có lợi cho cô, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, đây là cọng rơm cuối cùng của cô.

Cảnh sát hỏi cô, tất cả những chuyện này đều phải nói rõ ràng, nhưng khi cô nói ra tên của người muốn cưỡиɠ ɧϊếp mình, cô có thể cảm nhận được cảnh sát đột nhiên im lặng.

“Cô bé, cháu nhớ nhầm rồi đúng không?”

Cô biết mà, cô biết sẽ như thế, nhưng chỉ sau khi chính tai mình nghe thấy cô mới cảm thấy tuyệt vọng, cô liên tiếp khẳng định mình không nhầm, bọn họ thấy thái độ cô rất kiên định nên cũng miễn cưỡng đồng ý lập hồ sơ điều tra, bảo cô về nhà chờ tin.

Cô về đến phòng trọ mình đang thuê, gọi điện thoại xin nghỉ học, cô không biết bản thân hiện tại nên làm gì, chỉ có thể lo lắng chờ đợi trong nhà.

Ban đêm cô bị ác mộng quấn lấy, sau khi tỉnh lại thì ngồi ngơ ngẩn trên giường đến bình minh.

Thật ra cũng không tốn nhiều thời gian, nhà của cô liền nghênh đón một vị khách, là một vị luật sư.

Người đó mặc một bộ Âu phục sang quý, sau khi nhìn thấy cô liền lấy ra một tập tài liệu, người đàn ông đó cũng không vào nhà cô, chỉ giao cho cô tài liệu đó, cô nhạy bén cảm nhận được sự chán ghét từ người này.

“Đây là tài liệu kiện cô và số tiền mà cô phải bồi thường vì đã xâm phạm danh dự của người khác, mấy năm nay tôi đã từng xử lý rất nhiều vụ thế này rồi, đưa tài liệu này cho cô thì đồng nghĩa với việc tôi chắc chắn sẽ khiến những người vu khống phải trả cái giá đắt.”

“Về chuyện cô xâm phạm danh dự thân chủ Kỳ Lễ của tôi, cậu ấy vì niệm tình cô vi phạm lần đầu, hơn nữa cũng chưa đủ 18 tuổi nên không truy cứu nữa, hy vọng cô sẽ thay đổi.”

Câu đổi trắng thay đen có thể được người đàn ông nói một cách nhẹ nhàng như thế, sự chênh lệch giữa một người mồ côi và những kẻ thiên kiêu chi tử kia khiến cô không thể nhận được sự đối xử công bằng, mắt cô đỏ bừng, nước mắt bắt đầu rơi, “Nhưng tôi không nói sai!”

Người đàn ông bực bội tiếp tục lấy ra một tập tài liệu, “Tuy Kỳ Lễ tiên sinh có lòng tốt tha thứ cho cô, nhưng chúng tôi cũng không phải người dễ bắt nạt, dù là vị thành niên thì cũng có thể đi tù, cô sẽ không hy vọng đi đến bước đường này đúng không?”

Luật sư rất nhanh liền rời đi, trong tay cô cầm những tập tài liệu đó, dù là hậu quả nào thì cô cũng không thể nhận nổi, cô không có cách nào phản kháng lại, chỉ đành chấp nhận ra nước ngoài học xong cấp 3 vơi niềm hy vọng cuộc sống ở nước ngoài sẽ không còn là ác mộng với cô.

“Anh, sao anh lại để cô ấy ra nước ngoài?” Kỳ Lễ tức giận đẩy cửa thư phòng ra, Kỳ Hạo đang họp hội nghị trực tuyến, hắn nhíu mày nhìn Kỳ Lễ đang làm gián đoạn cuộc họp.

“Anh không được giúp em giải quyết chuyện này? Không phải em mượn Luật sư Trương của anh?” Kỳ Hạo nhẫn nại hỏi.

“Nhưng em chưa từng muốn cô ấy rời khỏi đây, em chỉ muốn cô ấy biết khó mà lui, một lần nữa trở về bên cạnh em.” Kỳ Lễ tức đến sắp phát điên, có trời mới biết sau khi nhận được tin cô rời đi hắn đã tức giận thế nào, “Anh nhanh đưa cô ấy trở về đi!”

Kỳ Hạo không muốn quan tâm đến vấn đề tình cảm của mấy đứa trẻ vị thành niên này, “Anh đã đưa cô bé đó ra nước ngoài, những lời cô gái đó nói có thể hủy hoại cả đời em. Anh không cho phép em xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, ngoan ngoãn làm những chuyện em nên làm đi.”

Kỳ Lễ lớn lên dưới sự che chở của anh trai, không có cách nào phản kháng được quyền uy của Kỳ Hạo, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm rồi căm giận rời đi, khi đi tới cửa bỗng nhiên Kỳ Hạo hỏi, “Có thật là em đã làm những chuyện đó không?”

“Em đã nói rồi, em muốn cô ấy ở bên cạnh em.” Nói xong, Kỳ Lễ nhanh chóng rời đi.