Giang Thần từ nhỏ đã là hỗn thế ma vương, tất cả mọi người trong nhà không ai không sủng hắn, nhường hắn, chỉ có trước mặt người lớn tuổi hơn là Kỳ Hạo thì hắn mới thu liễm hơn một chút.
Giang Thần, Kỳ Lễ - em trai của Kỳ Hạo và Tưởng Ngọc của Tưởng gia là bộ ba chơi thân từ nhỏ đến lớn.
Năm lớp 10 có một học sinh chuyển tới, thành tích xuất sắc đứng thứ nhất, là đứa trẻ ở viện mồ côi được Giang gia tài trợ.
Thuở niên thiếu ghét người khác thì không cần lý do, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy học sinh mới chuyển đến, Giang Thần đã không thích cô.
Trường học là thiên hạ của hắn, người đứng đầu đã lên tiếng, cô tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt, dù bản thân cô chẳng làm gì sai.
Bọn họ không giống những trường học khác dùng bạo lực với cô, mà là khiến cô bị cô lập, cảm giác bị coi như người trong suốt vô cùng khó chịu, đặc biệt là cô còn phát hiện đến cả thầy cô giáo cũng phải nghe lời của Giang Thần.
Sinh hoạt như thế giằng co suốt một năm, một năm này bọn người Giang Thần cũng không đến trường học mấy lần, tất cả đều do học sinh trong trường tự chủ trương bắt nạt cô.
Cho đến ngày đó, lần đầu tiên có người nói chuyện với cô, bọn họ đưa cô đến tầng hầm, đó là nơi tụ tập của nhóm người Giang Thần.
Cô bị vây vào giữa, Giang Thần từ từ bước đến trước mặt cô, mới lên cấp 3 nhưng hắn đã có một loại khí chất khiến người khác cảm thấy áp bách, một tầng bóng ma phủ lên đầu thiếu nữ.
“Ngẩng đầu lên!”
Đến cả quyền từ chối cô cũng không có, chỉ biết nâng đầu lên, người trước mặt tuy có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng lại là một người độc ác tàn nhẫn.
Cô nhìn thấy hắn nở nụ cười, hắn ác liệt nói, “Thì ra bạn học mới chuyển đến trường chúng ta là một tiểu mỹ nữ!”
Các nam sinh bên cạnh lập tức cười ồ lên, cô thấy Giang Thần tùy tiện chỉ vào một người, “Trần Tử, cậu chưa có bạn gái đúng không?”
Tiếng ồn ào xung quanh cô đột nhiên biến mất, chỉ có giọng nói đáng hận của thiếu niên trước mặt, “Đây sẽ là bạn gái của cậu.”
Cô thấy nam sinh đó đi về phía mình, bản thân cô giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, cô không ngừng lùi lại phía sau cho đến khi đυ.ng phải vách tường, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lên toàn bộ cơ thể, hốc mắt đỏ bừng đã bắt đầu ngưng tụ nước mắt.
Bàn tay của nam sinh duỗi về phía cô, cô mạnh mẽ đẩy ra, bất lực hét lớn cứu mạng, hành động của cô chọc cười khán giả xung quanh, cô hận không thể lập tức chết luôn, chỉ cần chết, cô sẽ không cần phải chịu đựng sự nhục nhã này.
Rõ ràng cô không làm gì sai cả, khi còn nhỏ là cô nhi, dựa vào thành tích và sự cố gắng của bản thân thi đỗ cấp 3, dáng vẻ kiêu ngạo của mẹ Viện trưởng về cô vẫn còn đọng lại trong tâm trí, cô rõ ràng nên có một tương lai tốt đẹp, nhưng lại bị hủy trong hôm nay.
“Buông cô ấy ra!” Một giọng nam vang lên từ phía sau, tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Người đến mặc đồng phục trường, có vẻ là một học sinh ba tốt, cô biết nam sinh này, hắn là Kỳ Lễ, Hiệu trưởng nhìn thấy hắn cũng phải cung kính vài phần.
Vì sao Kỳ Lễ lại xuất hiện ở đây? Hắn đến cứu cô sao?
Giọng nói của Kỳ Lễ khiến Giang Thần đang thất thần tỉnh táo lại, sắc mặt hắn không vui nhìn Kỳ Lễ, hắn không biết tại sao vừa rồi mình có thể thất thần nhìn chằm chằm vào da thịt trắng nõn bị lộ ra ở cổ của cô.
“Cậu định làm gì?”
“Giang Thần, tôi muốn cô ấy, để tôi đưa cô ấy đi trước.” Giang Thần chưa bao giờ nhìn thấy thái độ của Kỳ Lễ kiên định như thế, chỉ là một nữ sinh mồ côi mà thôi, Giang Thần bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng, bực bội xua tay.
“Cậu đưa đi đi.”
Nam sinh bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Lão đại, anh định buông tha con bé đó? Vậy thì cũng quá hời cho nó rồi, nếu không anh giao cho em, em bảo đảm sẽ giải quyết không có sơ hở nào!”
Giang Thần nhìn ánh mắt tham lam của nam sinh kia, bỗng nhiên nổi giận đạp hắn ta một cái, “Đừng động vào cô gái kia.”