Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 47

Mang thai, mang thai?

Hoa đào tinh chỉ cảm thấy trái tim mình như đã bị tắc nghẹn: “Không thể nào, tôi đã uống thuốc tránh thai ngay sau hôm đó mà.”

Nội tâm cô đang nghĩ, chuyện này quá hoang đường.

Đã uống thuốc tránh thai rồi mà vẫn có thai sao?

Chẳng lẽ sau này cô cũng phải gây sự làm ầm ĩ như trong sách, hại con mình có kết cục thê thảm, trở thành pháo hôi hả?

Vị bác sĩ vốn đã khẳng định Diệp Mạn Tinh đang mang thai chuẩn bị kê một ít thuốc an thai cho cô bất ngờ: “Gì cơ? Cô nói thật sao?”

Bác sĩ vô cùng sốc, ông ấy đẩy gọng kính đen lên, nghiêm túc hỏi: “Cô đã uống thuốc tránh thai? Ai kê cho cô?”

Hoa đào tinh nhỏ không hề do dự, chỉ thẳng vào biển hiệu của trạm y tế: “Chính là ở chỗ này, một vị bác sĩ khác đã kê thuốc tránh thai cho tôi.”

Cũng không biết cô đang định thuyết phục vị bác sĩ kia hay thuyết phục chính mình, tiếng nói mềm mại dễ nghe của cô tựa như tiếng ngọc châu quẹt qua tơ lụa, trong dịu dàng có thêm chút yếu đuối, thế nhưng cũng quyến rũ vô cùng.

Giọng nói hấp dẫn mang theo sự nôn nóng, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng vẫn khiến cho người ta thương tiếc không rõ nguyên nhân.

Ánh mắt ngẩn ngơ tựa như pha lê ngậm sương, xinh đẹp, trong veo, vô cùng sạch sẽ vô tội.

Bác sĩ rất tự tin vào chẩn đoán của mình: “Tôi đã từng bắt mạch cho rất nhiều người, theo kinh nghiệm của tôi, rất có thể cô đã mang thai rồi.”

Ông ấy vô cùng chắc chắn với chẩn đoán của mình, nhưng đôi mắt của cô gái xinh đẹp trước mặt đáng thương quá, ông ấy không nỡ nên lại cố giãy giụa bổ sung thêm một câu: “Cô bé xinh đẹp à, cô không cần phải lo lắng quá đâu.”

“Khụ khụ, nếu cô vẫn không tin thì cứ lên trên bệnh viện thị trấn hoặc bệnh viện huyện kiểm tra một chút đi.”

Tâm trạng Diệp Mạn Tinh rất phức tạp.

Sức mạnh của cốt truyện lớn đến vậy sao?

Cuối cùng, trước khi Diệp Mạn Tinh rời đi, cô còn buồn bã để lại một câu: “Tôi đã uống thuốc tránh thai rồi.”

Cho đến tận khi không còn nhìn thấy bóng lưng của cô nữa, vị bác sĩ mới bắt mạch cho cô vẫn vững vàng tin tưởng vào chẩn đoán của mình. Ông ấy lắc đầu than thở: “Mang thai là chuyện tốt mà, sao đôi mắt cô bé kia cứ như sắp khóc đến nơi vậy?”

Đôi con ngươi long lanh ngậm nước có sức sát thương quá lớn.

Bác sĩ là nghề nghiệp như thế nào chứ, ông ấy đã từng gặp biết bao chuyện sinh ly tử biệt, giây phút vừa rồi ông ấy nhận ra, nếu như mình không bổ sung thêm câu sau đó thì chắc chắn cô bé xinh đẹp kia sẽ bật khóc ngay trước mặt ông.

“Anh lẩm bẩm cái gì vậy?” Bác sĩ Điền mới đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy đồng nghiệp liên tục lắc đầu thì lên tiếng hỏi.