Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 44

Nhưng dù sao hai người họ cũng mới chỉ thân mật có một lần, lỡ trúng thưởng thật thì chẳng phải anh đã quá lợi hại rồi sao?

Tống Văn Cảnh nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống, nhanh chóng xoay người, nói lời tạm biệt với bạn cùng phòng.

Mãi cho đến khi anh rời đi rồi, anh vẫn có thể nghe thấy được tiếng than thán phục của vợ người bạn cùng phòng vang ra từ phía sau lưng mình: “Đó là ai vậy? Sao người ta đẹp trai thế mà anh còn chê, tướng mạo này của anh ấy không biết đã khiến bao nhiêu cô gái si mê rồi.”

Bạn cùng phòng ấp úng đáp: “Đó là Tống Văn Cảnh, bạn cùng phòng của anh.”

“Em không biết đấy thôi, Tống Văn Cảnh chính là một tên hòa thượng cấm dục, không biết đã có bao nhiêu học viên trong trường quân sự muốn làm thân với cậu ấy, thế mà cậu ấy lại chẳng thèm để tâm, còn tránh sang bên làm cho con gái nhà người ta đang bổ nhào tới ngã thẳng xuống đất...”

Giọng nói phía sau liên tục kể lể chứng minh anh không hề biết thương hương tiếc ngọc, Tống Văn Cảnh lại suy ngẫm, hình như anh đã không gọi điện thoại nói chuyện với cô vợ nhỏ ở nhà suốt mấy ngày rồi.

Trong thôn Tống gia, Triệu Giai Giai nhìn vị mỹ nhân trắng nõn như ngọc, đôi mắt ngập nước long lanh trước mắt, cảm thấy đầu lưỡi mình hơi tê tê, ngập ngừng mãi mới nói: “Tinh Tinh à, bình thường những người mang thai cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, không ngửi được mùi tanh, hay buồn ngủ, khẩu vị không tốt, thậm chí cảm xúc cũng thất thường, còn muốn mắng người khác.”

Triệu Giai Giai không chắc chắn cho lắm, đấu tranh tâm lý một hồi rồi mới đưa ra lời góp ý: “Nếu cô không chắc chắn thì đi kiểm tra một chút thử xem.”

Diệp Mạn Tinh nghe xong, đôi mắt đang mờ mịt đầy sương đột nhiên như được gột rửa, cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình.

Lòng cô đang vô cùng hoảng hốt.

Bởi vì cô phát hiện ra những triệu chứng gần đây của mình giống y hệt lời Triệu Giai Giai nói, không phải cô đã mang thai thật rồi đấy chứ?

“Có phải dạo gần đây cô thường xuyên ăn uống không ngon miệng?”

Nhìn đôi mắt xinh đẹp long lanh đáng thương của Diệp Mạn Tinh, lòng thương xót của Triệu Giai Giai bỗng nổi lên, cuối cùng trước khi ánh mắt ngẩn ngơ của Diệp Mạn Tinh nhìn về phía mình, cô ấy đã nhanh chân chạy ra ngoài.

Đợi đến khi quay trở lại, lòng bàn tay không quá mềm mại tinh tế của cô ấy đã có thêm vài quả mơ chua màu vàng cam. Triệu Giai Giai động viên Diệp Mạn Tinh: “Thử cái này xem thế nào.”

Diệp Mạn Tinh vừa mới nôn xong, lòng không hi vọng gì mấy.

Nhưng mà hương vị trong miệng không thoải mái, mà bên cạnh lại có người đang chăm chú trông mong, cô đành phải nhét một quả vào miệng thử xem thế nào.