Chương 14: Sao Có Thể Xinh Đẹp Hơn Cô Ta
Mặc dù nói cha Diệp bởi vì cứu cha Tống mà bị liệt, nhưng Tống gia cũng đã bồi thường tiền, nghe nói cha Diệp cũng không so đo, hết lần này tới lần khác mẹ Diệp lại không chịu buông tha.
Thanh danh của Tống gia ở đại đội rất tốt, tương đối mà nói, lần tai họa lở đất kia, cho Tống cũng thuần túy là tai bay vạ gió.
Lùi một bước mà nói, lúc ấy ông Diệp không đẩy cái kia, ông ấy cũng chạy không thoát, chỉ là người bị thương sẽ là hai người mà thôi.
Loại chuyện này, thật sự không thể nói rõ ràng.
Thím đi ngang qua cũng rất đồng tình với Tống gia, hiện giờ còn bày ra một đứa con dâu nũng nịu như vậy, vai không thể khiếng tay không thể nhấc, nhìn xem công việc ghi công điểm này dễ dàng biết bao, nghe nói đã yếu ớt đến nỗi nổi mụn nước không làm việc được.
Tống gia đây là ngày càng xui xẻo.
Ngẫm lại đứa trẻ Văn Cảnh ưu tú biết bao, sao lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chứ.
"Đúng vậy, vốn đã phải đền bù một khoản tiền, còn bị ép cưới vào một đứa con dâu nũng nịu, quá thảm."
“Đúng vậy, nông thôn vốn phải xuống ruộng làm việc, con dâu yếu đuối thành như vậy, tương lai phải làm sao bây giờ?"
“Cô nói xem, xinh đẹp thành bộ dáng này, một chút việc cũng không giúp được, quả thực là tạo nghiệt! Ngẫm lại Văn Cảnh có bao nhiêu cô gái thích hắn, sao lại bị tính kế câu dẫn vậy chứ?”
.....
Tóm lại các loại âm thanh xuyên thấu vào, thím Lưu vốn chỉ nói một câu, ai biết những xã viên kia lắm miệng, nhiều lời như vậy.
Bà nhận được kẹo của Diệp Mạn Tinh trên máy kéo, ấn tượng với cô không tệ.
Cô nhóc này khiến người ta yêu thích, sợ mẹ Tống nghe xong những lời đồn nhảm này sẽ có ý kiến với con bé.
Bà vừa mới chuẩn bị vì cô nhóc này nói hai câu, ai biết còn chưa kịp làm gì.
Phanh một tiếng.
Chỉ thấy bình nước lúc trước còn ở trong tay mẹ Tống, đã bị ném mạnh trước mặt mấy con dâu lớn nhỏ đi ngang qua.
Sắc mặt bà đen như đáy nồi. "Con dâu nhà tôi ăn gạo nhà tôi, yếu đuối một chút, nhà tôi nguyện ý là được, tuyệt đối không để cho người khác ở sau lưng nói sau lưng."
"Chủ nhiệm phụ nữ, chúng ta đây không phải là cảm thấy không đáng cho bà sao? Mặc dù nói cha cô ta có ân tình cứu cha Văn Cảnh, nhưng ân tình của thế hệ trước, hy sinh hạnh phúc nửa đời sau của đứa con trai ưu tú, đối với Văn Cảnh cũng không công bằng."
Mẹ Tống tuy rằng biết đạo lý này, nhưng chuyện này, không phải chuyện bà có thể can thiệp.
Con trai tuy rằng nói không đồng ý, nhưng sau đêm động phòng tối hôm đó lại cố ý nói bà đun nước nóng, cũng không giống thật sự đặc biệt tức giận.
Mẹ Tống đáy lòng không chắc chắn, nhưng thua người không thua trận, bà hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện này là chuyện nhà tôi, cũng không nhọc lòng mọi người nhớ kỹ."
“Lần sau nếu tôi nghe ai nói xấu, cái gì mà quyến rũ hay không quyến rũ, tôi sẽ đến chỗ lãnh đạo xã tố cáo, xem ai dám nói xấu sau lưng."
Nghe thấy mẹ Tống muốn làm thật, những người này cũng hừ một tiếng nói: "Bọn tôi nói thế nào cũng đang lo lắng cho bà, bà thì tốt rồi, còn muốn đi tố cáo, không biết lòng người tốt."
Các xã viên nghe nói muốn tố cáo, chuyện này khá nghiêm trọng, hơn phân nửa còn có thể bị họp phê bình.
Mấy người phụ nữ, con dâu đánh giá Diệp Mạn Tinh bên cạnh chủ nhiệm phụ nữ, cuối cùng bước chân nhanh chóng rời đi.
Chỉ là lúc rời đi, có một ánh mắt, hàm chứa hận ý đặc biệt lớn bắn về phía cô.
Hoa Đào Tinh nằm yên cũng trúng đạn: ...? Sợ là lại chọc vào nợ đào hoa của nam chính rồi?
Nhưng mẹ Tống bảo vệ cô như vậy, nên cô cũng không nói gì.
Đã có người ra mặt, Hoa Đào Tinh tất nhiên muốn nghỉ ngơi dưỡng sức trước, chỉ là vừa nghĩ đến mẹ nguyên thân tới, cô lại cảm thấy đau đầu.
Mẹ Tống còn tưởng rằng cô tức giận với những lời nói vừa rồi, còn an ủi cô một lúc rồi nói cô nhanh chóng trở về gặp mẹ Diệp, bà đi xin nghỉ xong sẽ trở về.
*
Mà trong bộ đội, Tống Văn Cảnh cũng xuất hiện nhiễu loạn.
Ngày đó anh nói rõ ràng với chính ủy rằng mình đã kết hôn, vừa mới chuẩn bị viết báo cáo kết hôn.
Lại không nghĩ tin tức kết hôn của anh, trong nháy mắt đã nổ tung đoàn văn công!
Hoa khôi của đoàn văn công tức giận chặn anh ở đoàn văn công, cứng rắn buộc anh phải bỏ cô vợ vừa không có văn hóa vừa xấu ở quê.
Nếu không, tương lai của anh sẽ bị ảnh hưởng.
Tống Văn Cảnh là người đặc biệt chán ghét người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, đừng nói không có quan hệ gì với hoa khôi đoàn văn công, cho dù là có cái gì, cũng không chịu nổi đối phương uy hϊếp mình như vậy.
Anh không có thói quen đánh phụ nữ, chân dài bước thẳng qua cô ta, còn lạnh như băng bỏ lại một câu: "Cứ tự nhiên."
Thiếu chút nữa làm khoa khôi đoàn văn công tức giận đến hai mắt đỏ bừng, cuối cùng hét to về phía bóng anh: "Nhưng lúc ấy ném hoa hồng, anh đã nhận, hiện tại cũng là xã hội mới rồi, không có chuyện phải nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ và lời bà mối kia..."
"Tiền đồ của anh đang rất tốt, vì sao phải vì một cô vợ nông thôn không có văn hóa, bộ dạng xấu xí mà bỏ lại tiền đồ?"
Hoa khôi đoàn văn công tự nhận mình xinh đẹp, bối cảnh gia đình rất lớn, chỉ có Tống Văn Cảnh vừa vào bộ đội, có khả năng đánh nhất, bộ dạng lại đẹp trai, tuổi còn trẻ lại lập được nhiều công lao hạng nhất như vậy, mới xứng đôi với cô ta.
Ai biết được...
Bị một thôn cô ở nông thôn, không có văn hóa vừa thô vừa xấu xí đoạt mất? Tức giận đến mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, cô ta nghĩ làm thế nào cũng không thể để cho người đàn ông ưu tú như vậy bị hủy diệt.
Người đàn ông cô ta nhìn trúng, không cho phép bất cứ ai đoạt mất!
Ai biết Tống Văn Cảnh đã đi xa mười mấy bước, nghe vậy lại dừng lại, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng cứng rắn nhìn hoa khôi đoàn văn công, giọng giống như lưỡi đao sắc bén sửa lại: "Tôi và cô không có quan hệ gì."
“Còn nữa, so về mỹ mạo, cô thật sự kém cô ấy không ít..."
Anh nói sự thật, nhưng trong nháy mắt lại làm cho hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mà lỗ tai Chu Gia Gia lại ong ong, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt chứa đầy nước mắt, bốn phía đều là ánh mắt bắn tới.
Cô ta ngơ ngác nhìn người đàn ông ưu tú kia rời đi, mở to đôi mắt xinh đẹp chỉ kịp nói một câu: "Cái gì vậy?"
Một hơi thở cuối cùng cũng không thở nổi, bị người trong lòng làm cho tức giận đến ngất đi.
Trước khi ngất đi cô ta còn nghĩ, thôn cô nông thôn kia sao có thể xinh đẹp hơn cô ta?