Trong mắt nàng, một ngày ăn nhiều như vậy chẳng khác nào phá sản, nhưng vẫn không hề do dự, chỉ sợ lòng tự trọng của Phương Vận bị sỉ nhục.
Phương Vận thầm than một tiếng trong lòng:
"Có lẽ trong lòng nàng ấy đang nói chỉ cần mệt thêm chút nữa, vất vả thêm chút nữa, là có thể kiếm lại số tiền này. Nữ nhân như vậy, làm sao có thể phụ lòng nàng. Nếu ta có thể đỗ đồng sinh, tuyệt đối không để nàng phải chịu vất vả thêm nữa, mệt mỏi thêm nữa!"
Dương Ngọc Hoàn mở thùng sách, lấy một chiếc bánh đường mà nàng đã nướng từ tờ mờ sáng nay, nói:
"Ta nướng hai chiếc, sáng nay đệ chưa ăn gì, bây giờ ăn đi."
Phương Vận nhận lấy bánh đường, bắt đầu ăn.
Cơm trong ngày thi thường ngon hơn bình thường, buổi trưa phải ở lại văn viện, vừa ăn cơm vừa làm bài thi, cơm và nước đều tự mình chuẩn bị.
Đồng sinh đi thi còn đỡ, thi tú tài phải làm bài ba ngày liên tiếp, ăn uống ngủ nghỉ đều giới hạn trong phòng thi chật hẹp, chỉ cần sức khỏe có chút vấn đề là không chịu nổi.
Con bò già khập khiễng đi về phía thành đông, không bao lâu sau đã đến bên ngoài văn viện.
Văn viện có tường đỏ ngói xanh, cây xanh rợp bóng, dưới ánh nắng ban mai tỏa ra vẻ bừng bừng sức sống.
Bên ngoài văn viện đã có rất đông người đang đứng, có trẻ con mười hai tuổi, có cụ già tóc đã hoa râm, đang xếp thành mười hàng từ từ tiến vào văn viện, nhìn liếc qua, không dưới hai ngàn người, mà bạn bè người nhà không xếp hàng còn đông hơn nhiều.
Phương Vận sửng sốt, không ngờ nhân khẩu của huyện Tể chưa đến chín vạn người, mà nhân số đi thi đồng sinh đã đạt đến hai ngàn.
Phương Vận biết ở thời cổ đại tỷ lệ biết chữ vô cùng ít ỏi, tỷ lệ đàn ông Trung Quốc thời cổ đại viết chữ chỉ khoảng 10%, đến thời kỳ dân quốc cũng chỉ có 15%, trong đó quá bán còn là các loại thợ thủ công, nghệ nhân cần biết các loại chữ, sĩ tử, gười đọc sách chưa tới 5%, nhưng tỷ lệ này cũng đã thuộc hàng rất cao trong các quốc gia thời cổ đại,.
Theo Phương Vận thấy, một lần thi đồng sinh ở huyện Tể có ba bốn trăm người đến đã đủ nhiều rồi, nhưng không ngờ lại có đến hai ngàn người, con số này quá dọa người.
Mà huyện Tể là huyện hạ, một năm cũng chỉ có thể trúng tuyển năm mươi đồng sinh!
Phương Vận rất kinh ngạc, không ngờ bản thân đã coi thường sự ác liệt của kỳ thi đồng sinh.
Phương Vận nhanh chóng nhớ lại, mật độ nhân khẩu của đại lục Thánh Nguyên vượt xa Trung Quốc cổ đại.
Huyện phủ căn cứ vào mức độ giàu có để chia ra thượng trung hạ, mà huyện tể là huyện hạ, tài nguyên đất đai khá nghèo nàn, nhưng vì có sự tồn tại của tài hoa, người bình thường chỉ cần không ăn trộm thì sẽ không chết đói.
Phương Vận và Dương Ngọc Hoàn chính là ví dụ tốt nhất, cho dù chỉ là hai đứa trẻ, cũng vẫn có thể tự nuôi thân mình, thậm chí có thể cố gắng cho một người đọc sách.
Bộ phận quan viên như huyện lệnh ở đại lục Thánh Nguyên có chức trách quan trọng nhất là trợ nông.
Mưa ít, quan viên địa phương sẽ tổ chức "Văn hội cầu mưa", triệu tập những người có văn vị ở địa phương đến làm thơ từ văn chương cầu mưa, nếu thơ từ văn chương đủ hay, tài hoa dẫn động nguyên khí thiên địa, như vậy trời sẽ đổ mưa.
Nếu như nơi nào sĩ tử cầu mưa thất bại, hoặc là thời tiết quá hạn hán, vậy thì quan viên sẽ chuẩn bị những vật như "văn bảo" và "thánh trang", dùng việc tiêu hao các bài văn chương nổi tiếng của danh nhân cổ đại viết ra để cầu mưa.
Mưa nhiều, sẽ tổ chức "Văn hội chống ngập", gặp nạn châu chấu, sẽ tổ chức "Văn hội đuổi châu chấu", không thiếu các làn điệu, khúc ca đuổi châu chấu, diệt châu chấu.
Những văn hội như vậy nhiều không kể xiết.
Đây chính là công lao của tài hoa, sản lượng lương thực ở nơi này hơn xa thời cổ đại dưới Địa Cầu, nuôi sống được nhiều người hơn, hơn nữa văn vị quá hấp dẫn, rất nhiều người thắt lưng buộc bụng cũng muốn cho con cái được đi học, cho nên cuộc thi đồng sinh của một huyện mới có nhiều người như vậy.
Ở đây tài hoa chính là lực lượng sản xuất đứng đầu.
Phương Vận thầm nghĩ trong lòng, được Dương Ngọc Hoàn đỡ xuống khỏi xe.
Có thể thấy được các thí sinh xung quanh không quen biết Phương Vận nhiều lắm, nhưng đại danh Tây Thi Giang Châu thì ai ai cũng biết, cho dù chưa từng gặp nàng, lúc này cũng có thể đoán ra được, bởi vì Dương Ngọc Hoàn quá xinh đẹp.