Đêm tuyết, ngoài thành Tắc Châu, trong quân doanh.
Bên trong lều trại, ngọn đèn dầu u ám. Trong đó đặt một cái giá hành hình, một phạm nhân đang bị trói trên giá, quần áo phạm nhân tả tơi, phạm nhân đầu báo, mũi tẹt, tai chuột, má ưng.
Phạm nhân không chịu bất kỳ hình phạt nào nên ngoại trừ đầu bù tóc rối dơ bẩn thì cũng không có vết thương nào cả.
Lúc này phạm nhân đang nhắm hai mắt, nghe tiếng lều trại bị xốc lên, hắn mới chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên hắn nhìn thấy hai tiểu binh bưng một cái ghế bành vào, đặt cách giá hành hình chừng bảy thước, bàn trà cũng được bưng từ bên ngoài vào, trên bàn trà đặt một ấm trà nóng đã được pha sẵn.
Sau đó là một lò than, lò than khiến cho lều trại vốn lạnh buốt chợt có thêm chút ấm áp.
Đương nhiên phạm nhân cũng sẽ không cho rằng những thứ ấm áp này là dùng cho hắn.
Hắn cất giọng khàn khàn hỏi: “Là ai muốn tới thẩm vấn ta?”
Tiểu binh cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
Không lâu sau, lều trại lại bị tiểu binh xốc lên, sau đó một người mặc áo khoác lông chồn đen đi vào, đầu đội mũ choàng nên không nhìn rõ mặt, nam nhân cao to, cả người mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Phạm nhân bị trói trên giá hành hình hơi hơi híp mắt, hắn đang nghĩ xem người mới tới có thể là ai.
Nam nhân ngồi xuống ghế bành đặt trước mặt hắn, sau đó tiểu binh đưa lò sưởi ấm tay cho người đó, nói: “Đây là Triệu Bỉnh, phụ tá của Nguyên Khải.”
Nam nhân nhìn không rõ mặt đó nâng nâng tay, tiểu binh hiểu ý, tất cả đều lui ra ngoài.
Lập tức trong trướng chỉ còn lại phạm nhân cùng nam nhân thần bí đó. Sau khi tất cả mọi người đều đã lui ra ngoài, nam nhân cởi mũ choàng trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người bị treo trên giá hành hình.
Thấy rõ người đến là ai, đôi mắt phạm nhân bỗng trừng lớn, không thể tin nói: “Ngươi, không phải ngươi đã bị thương nặng do bị ám sát rồi sao?!”
Phạm nhân như nghĩ đến điều gì đó, bỗng tỉnh ngộ nói: “Vốn dĩ ngươi không hề bị ám sát!”
Người đến đúng là Kiêu Vương, Kiêu Vương lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đặt lò sưởi ấm tay sang một bên, cúi đầu, thong thả sửa sang tay áo có hơi nhăn của mình, tựa như không chút để ý, hỏi: “Kẻ đứng sau sai ngươi phục kích ở hẻm núi Tắc Châu là ai?”
Triệu Bỉnh nghe chàng nói như vậy xong, hắn đảo mắt suy tính một chút, sau đó cười nói: “Nếu ta nói ra thì ta còn mạng hay sao? Ta cũng không ngu như vậy.”
Chàng giương mắt nhìn Triệu Bỉnh, sửa sang tay áo xong thì cong môi lên: “Cho nên ngươi muốn thương lượng điều kiện để lưu lại mạng sống của ngươi với bổn vương?”
Triệu Bỉnh nói: “Ta cho là đáp án này cũng đủ để giữ được mạng sống của ta.”
Kiêu Vương cũng không vội vàng hỏi xem người đứng sau sai khiến hắn là ai, mà ngược lại chàng đi hỏi một vấn đề khác: “Nghe nói ngươi là người hiến kế khuyên bảo Nguyên Khải cướp đoạt của cải xương máu của dân chúng?”
Trong lúc hỏi chuyện, Kiêu Vương cầm cái ly lên, rót vào đó một chút trà nóng nghi ngút khói.
“Là ta.”
Chàng bưng ly trà nóng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp tục hỏi: “Lúc tạo phản, những quan viên không chịu quy thuận Nguyên Khải, rồi cả nhà bị gϊếŧ, kế này do ai bày ra?”
Có lẽ do trong tay có đủ lợi thế để cứu mạng mình nên Triệu Bỉnh cũng không giấu giếm chút nào mà trực tiếp thừa nhận: “Cũng là ta dẫn dắt.”
Ánh mắt Phương Trường Đình dần dần lạnh lẽo, trà trong ly được uống cạn, chàng lại rót thêm một ly, giọng điệu bâng quơ: “Vô tư thừa nhận như thế, ngươi lấy đâu ra tự tin, tin rằng bổn vương nhất định sẽ tha cho ngươi?”
Triệu Bỉnh lộ ra ý cười tự tin, “Chỉ bằng việc ta biết Nguyên Khải cấu kết với ai, liên thủ với ai để phục kích ngươi, Kiêu Vương!”
Nhưng không ngờ sau khi nói ra câu này xong thì một ly nước trà nóng bỗng hắt lên mặt hắn, Triệu Bỉnh kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt có thêm vài vết bỏng đỏ, và cả nước trà đang nhỏ giọt, hắn tức giận trừng mắt nhìn Kiêu Vương, phẫn nộ nói: “Ngươi không muốn biết rốt cuộc là ai làm hại ngươi ư?!”
Phương Trường Đình đặt ly trà xuống, chậm rãi đứng lên khỏi ghế, đi tới trước mặt hắn, khóe miệng vẽ ra một độ cong châm biếm, chàng ghé vào bên tai hắn, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe được được, lạnh băng nói: “Ngươi thật sự cho là bổn vương không biết ai muốn hại bổn vương nên phải cần đến ngươi nói sao?”
Triệu Bỉnh mở to hai mắt, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.
“Cảnh Vương và Phương thái sư đều cấu kết với Nguyên Khải, bổn vương nói đúng hay sai?”
Triệu Bỉnh trừng to mắt đến mức tròng mắt muốn rớt khỏi hốc mắt, hắn kinh hoảng nói: “Ngươi, làm sao ngươi biết được?!”
Phương Trường Đình lùi về sau một bước, lộ ra nụ cười hiền lành với Triệu Bỉnh, nhưng nụ cười này so với biểu cảm lạnh lẽo càng khiến lòng người sinh ra sợ hãi hơn.
“Làm sao bổn vương biết được có còn quan trọng không? Bây giờ ngươi còn lợi thế nào để bàn điều kiện giữ mạng sống với bổn vương sao?”
Triệu Bỉnh hoàn toàn luống cuống, vội nói: “Ta biết trong tay Nguyên Khải còn có chứng cứ cấu kết với bọn chúng, chỉ cần ngươi thả ta ra thì ta sẽ nói cho ngươi biết những thứ đó là gì!”
Trong tay Nguyên Khải có chứng cứ?
Điều này có lẽ là ngoài dự kiến của Phương Trường Đình.
Hỏi: “Là chứng cứ gì?”
Triệu Bỉnh mím chặt môi, lắc đầu, giống như định dùng điều này để bảo toàn mạng sống.
Phương Trường Đình cười nhạo một tiếng: “Ta không nghĩ là ngươi sẽ biết, chẳng qua là tùy ý nói dối một câu thôi nhỉ.”
Sau đó chàng hô một tiếng: “Người đâu, đem người này đi lăng trì xử tử.”
Tiểu binh từ bên ngoài vào, vẻ mặt Triệu Bỉnh hoảng sợ, vội nói: “Là thư từ! Là thư từ! Ta đã thấy, bên trên có ngọc ấn của Cảnh Vương!”
Phương Trường Đình liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Chỉ có bấy nhiêu chứng cứ thôi sao? Còn vọng tưởng giữ được mạng sống.”
Chàng không tiếp tục lãng phí thời gian nữa mà trực tiếp xoay người, sau khi tiểu binh vén màn, ra khỏi lều trại rồi, phía sau vẫn còn truyền đến âm thanh xin tha của Triệu Bỉnh.
Lôi Trận đứng ngoài lều trại nghe được phần lớn nội dung, cũng nghe được tên của Cảnh Vương từ miệng Triệu Bỉnh, sắc mặt cực kỳ phức tạp, thấy Kiêu Vương đi ra thì tiến lên hỏi: “Điện hạ định xử lý Triệu Bỉnh như thế nào? Bỏ đi hay là giữ lại?”
“Đánh chết, thi thể treo trên tường thành, sau đó viết to bốn chữ phản tặc Triệu Bỉnh, tiện thể phái binh lính cải trang thành bá tánh rồi lan truyền những tội mà hắn đã phạm ra ngoài.”
Triệu Bỉnh cũng chỉ là phụ tá sau lưng Nguyên Khải, bá tánh chỉ biết Nguyên Khải đáng hận, nhưng lại không biết quỷ kế mang đến bao nhiêu tai họa đều xuất phát từ miệng của tên phụ tá này, lại càng không biết những tội nghiệt mà Triệu Bỉnh đã gây ra.
Lôi Trận đáp dạ, nhưng hắn lập tức lộ ra vẻ chần chừ, sau đó châm chước một chút rồi hỏi, “Điện hạ, vừa rồi Cảnh Vương theo như lời của Triệu Bỉnh……”
Phương Trường Đình liếc nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy như thế nào?” Sau đó chàng cười lạnh: “Hoàng gia vô tình, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Lôi Trận nghe vậy, hắn thoáng im lặng.
Đến trước xe ngựa, Kiêu Vương vẫy lui những người khác, chỉ còn lại chàng cùng Lôi Trận.
Nhìn những bông tuyết rơi xuống từ trên không trung, chàng thản nhiên nói: “Lúc tuyết ngừng thì bổn vương sẽ về kinh, mà khi bổn vương về kinh, thì đó cũng là lúc Kim Đô xảy ra gió tanh mưa máu. Kim Đô rối loạn, chư tử đoạt đích, ngươi là hộ quốc hầu phủ chỉ sợ cũng khó có thể tự lo cho bản thân. Nếu thật sự bắt buộc phải chọn một phe, ngươi chọn theo ai?”
Vẻ mặt Lôi Trận trở nên nghiêm túc, không ngu đần như bình thường, trầm giọng hỏi: “Điện hạ, người cũng muốn tham gia vào?”
Phương Trường Đình trào phúng cười một tiếng: “Bổn vương còn có lựa chọn khác sao? Không phải bổn vương muốn, mà là……” Nói đến đây, vẻ mặt chàng bỗng trở nên lạnh lẽo, “Những người đó đã kề dao lên cổ bổn vương, không phản kháng, thì chỉ có chết.”
Lôi Trận im lặng.
Phương Trường Đình bỗng hạ giọng, khàn khàn hỏi: “Nếu những huynh đệ cùng ngươi vào sinh ra tử suốt nhiều năm không chết trận trên chiến trường mà lại chết dưới những âm mưu quỷ kế dơ bẩn đó thì ngươi cảm thấy thế nào?”
Lôi Trận tiếp tục im lặng không nói.
Hai mắt Phương Trường Đình dần đỏ lên, từng chữ từng chữ như nặng ngàn quân*: “Bổn vương sẽ liều mạng dùng hết sức lực của mình để đòi lại công đạo cho bọn họ cho đến hơi thở cuối cùng. Chẳng sợ thất bại, chỉ cần còn sống thì bổn vương vẫn sẽ tiếp tục khoác lên giáp hoàn bào, tiếp tục chiến đấu thêm lần nữa!”
(*quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân)
Đã từng như thế, khi chàng còn là thiếu niên mặc giáp ra trận, bên cạnh cũng có những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết như vậy.
Bọn họ từng có khát vọng giống nhau.
Bọn họ từng kề vai chiến đấu.
Cùng nhau uống rượu mạnh, cùng nhau trải qua, cùng nhau bị phạt trên nền tuyết.
Ba nghìn hàn giáp quân, tất cả đều là những huynh đệ đã từng cùng chàng kề vai chiến đấu, sống sót qua núi đao biển lửa!
Phương Trường Đình hít sâu một hơi, giấu đi một chút hung ác trên mặt, khôi phục lại một tia lý trí, nói: “Bổn vương có thể sống sót, không lẽ lại do trời cao phù hộ?” Chàng hơi lắc lắc đầu: “Không phải, là ba nghìn người kia liều chết bảo vệ bổn vương, bọn họ để bổn vương sống, vậy bổn vương phải sống để báo thù cho bọn họ, đòi lại công đạo.”
“Điện hạ, người làm rất đúng, nếu là hạ quan thì hạ quan cũng sẽ như thế.” Cuối cùng, Lôi Trận mới nói ra những lời từ tận sâu trong lòng.
Phương Trường Đình nhìn hắn một lúc, mới nói: “Sau khi trở về Kim Đô, ngươi hãy nói đáp án của ngươi cho bổn vương biết.”
Chàng xoay người lên xe ngựa.
Kiêu Vương rời đi, Lôi Trận vẫn còn đứng giữa gió tuyết nhìn theo xe ngựa đang đi càng lúc càng xa.
Trong lòng phút chốc rối bời.
Tuổi của Hoàng Thượng đã lớn, thân thể Thái Tử suy nhược, Kim Đô chắc chắn sẽ loạn, chẳng qua đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Mà đúng như lời Kiêu Vương nói, sau khi rối loạn thì hộ quốc hầu phủ căn bản không thể chỉ lo thân mình.
***
Trở về phủ Tri Châu, rồi quay về phòng, quả nhiên là Ôn Nhuyễn đã ngủ.
Nàng vô tư ôm gối đầu ngủ ngon lành.
Phương Trường Đình cởϊ áσ choàng, lúc định lên giường thì Ôn Nhuyễn tựa hồ nhận ra động tĩnh, nàng hơi hơi mở mắt, xoa xoa đôi mắt, “Điện hạ, chàng về rồi……”
Giọng vẫn còn chưa tỉnh ngủ cho nên phá lệ mềm mại hơn bình thường.
Phương Trường Đình “Ừm” một tiếng, lên giường, chui vào trong chăn, ôm Ôn Nhuyễn nửa tỉnh nửa mê vào trong lòng ngực.
Người Ôn Nhuyễn ấm áp như lò sưởi nhỏ, ôm nàng vào lòng, cả người cũng nhanh chóng ấm lên.
Nhưng đâu chỉ mỗi cơ thể ấm lên, ngay cả trái tim đã lạnh băng không còn độ ấm cũng cảm giác được một tia ấm áp.
“Cảm ơn.” Nếu không nhờ Ôn Nhuyễn đến thì cũng không có chàng của ngày hôm nay.
Ôn Nhuyễn vẫn còn chưa tỉnh lắm, hình như nàng nghe thấy cái gì đó nhưng lại không rõ lắm, giọng nàng mơ hồ mang theo nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, chàng nói gì đó?”
Phương Trường Đình hơi hơi cười cười: “Chưa nói gì hết. Đúng rồi, sau khi về Kim Đô, nàng muốn cái gì nhất, bổn vương sẽ tặng nàng cái đó.”
“Muốn cái gì nhất……” Ôn Nhuyễn ngáp một cái, còn chưa kịp nghĩ gì thì cơn buồn ngủ lại ập đến, nàng mơ mơ hồ hồ cọ qua cọ lại trong lòng ngực Kiêu Vương rồi ngủ mất.
Phương Trường Đình cúi đầu nhìn Ôn Nhuyễn ngủ ngon lành, thở phào một hơi, lẩm bẩm: “Ân tình này của nàng, lúc đầu bổn vương còn chẳng thấy đáng là bao, nhưng bây giờ bổn vương lại cảm thấy nó càng lúc càng nặng. Sau khi về Kim Đô, nàng muốn cái gì thì bổn vương cũng đều sẽ đưa nó cho nàng.”
****
Sau khi đến Tắc Châu, bình thường Ôn Nhuyễn đã ít ra khỏi cửa, lần này Kiêu Vương lại “gặp nạn” nên nàng cũng ở trong tiểu viện, một bước cũng không ra ngoài.
Hôm nay tiểu Thập Thất trộm chạy tới hỏi nàng là có phải điện hạ giận y vì y kể chuyện ám sát cho nàng nghe không.
“Sao lại hỏi như thế?” Ôn Nhuyễn hỏi.
Tống Thập Thất khổ sở nói: “Hôm đó sau khi trở về từ khách điếm, không biết sao phụ thân thần lại chẳng nói gì mà chỉ kêu thần về phòng tự ăn năn hối cải, đến hôm qua mới thả thần ra.”
Ôn Nhuyễn ôn tồn nói tốt giùm điện hạ nhà mình, “Điện hạ không phải người keo kiệt như vậy. Sao điện hạ có thể giận ngươi vì ngươi nói tin tức đó cho ta chứ?”
Tuy ngoài miệng nói như vậy thôi nhưng nàng vẫn nhớ đến con dao bầu ấy, bởi vì đó là vũ khí uy phong lẫm liệt nhất trong đời nàng, nó còn cùng nàng trải qua hai lần ám sát, sao mà không tiếc cho được?
Đại khái là do mang theo tiếc nuối và oán khí nên lúc giao con dao bầu đó cho Thạch giáo úy, Thạch giáo úy còn tưởng con dao này đưa cho hắn để hắn tự vẫn.
“Điện hạ thật sự không giận thần sao?”
Ôn Nhuyễn rất khẳng định mà gật đầu: “Chắc chắn không giận.”
Kiêu Vương cũng không phải người nhỏ nhen, sao có thể nhớ rõ những việc nhỏ như thế này, huống hồ lúc ở khách điếm chàng cũng đã từng nói với nàng rồi, nên việc này cũng coi như cho qua.
Nghe Ôn Nhuyễn nói như vậy, Tống Thập Thất mới thở ra một hơi, biết Kiêu Vương không giận mình, Thập Thất lập tức vui vẻ, sau đó kể những chuyện thú vị xảy ra vào hôm nay trong thành Tắc Châu cho Ôn Nhuyễn nghe.
Mà chuyện thú vị đó tất nhiên là về Triệu Bỉnh – phụ tá của Nguyên Khải, nghe nói Triệu Bỉnh bị gϊếŧ, còn bị lột đồ treo trên thành, sắc mặt Ôn Nhuyễn đông cứng lại, nàng đuổi Thập Thất về sau đó đi thẳng về phòng.
Kiêu Vương vẫn còn đang “dưỡng thương” nên chỉ có thể ở nhà.
Lúc này Kiêu Vương đang mặc áo bào trắng nửa nằm trên tháp Mỹ Nhân*, chàng đã đọc sách được một lúc lâu nhưng vẫn vẫn chưa thấy Ôn Nhuyễn đi sắc thuốc về, chàng không khỏi liên tục nhìn về phía cửa.
(*tháp Mỹ Nhân: Một chiếc ghế dài được sử dụng để ngủ trưa của cổ nhân, còn được gọi là "trường kỷ")
Một lát sau, Ôn Nhuyễn mới bưng một chén thuốc vào, nói là thuốc trị thương nhưng thực ra chỉ là canh thuốc bồi bổ cơ thể mà thôi.
Thấy nàng tiến vào, chàng khép cuốn sách trong tay lại, hỏi: “Sao lâu như vậy mới về?”
Ôn Nhuyễn cẩn thận bưng canh thuốc bổ đến bên tháp Mỹ Nhân, rồi lấy canh thuốc từ khay đặt lên bàn trà bên cạnh tháp Mỹ Nhân, trả lời: “Vừa rồi Thập Thất tới tìm thϊếp thân nói chuyện một chút.”
Nghe đến tên Thập Thất, mày Phương Trường Đình nhíu chặt: “Tiểu tử đó đến tìm nàng làm gì?”
Rõ ràng chàng đã kêu Tống Lang về dạy dỗ lại con trai mình để y khỏi phải mỗi ngày đều rảnh rỗi chạy đến tìm Ôn Nhuyễn, sao bây giờ lại tới nữa vậy?
Nghe thấy Kiêu Vương gọi Thập Thất là tiểu tử đó, nàng lập tức nhớ đến vừa nãy nàng cứ luôn miệng nói với Thập Thất là Kiêu Vương không có ghét y, Ôn Nhuyễn im lặng.
Bỗng nhiên chột dạ.
Nàng bưng canh thuốc bổ đưa cho Kiêu Vương, lựa chọn bỏ qua vấn đề xưng hô này, nàng hỏi một chuyện khác: “Vừa nãy thϊếp thân nghe Thập Thất nói, phụ tá của phản tặc Nguyên Khải bị gϊếŧ, còn treo trên tường thành, là điện hạ làm sao?”
Kiêu Vương nhận chén thuốc, hơi hơi nhướng mày nhìn về phía nàng, nhất thời không biết lúc nàng hỏi ra câu này thì trong lòng nàng đang nghĩ gì.
“Nàng cảm thấy việc bổn vương làm là quá đáng sao?” Phương Trường Đình bỗng nhớ đến, tuy tuổi thơ Ôn Nhuyễn cũng không mấy thuận buồm xuôi gió nhưng từ nhỏ nàng chưa từng gặp qua máu tanh, lần nhìn thấy máu tanh duy nhất vẫn là từ chính bản thân nàng, chuyện gϊếŧ người đúng là không hề dính dáng đến nàng.
Chàng nhìn chằm chằm mặt Ôn Nhuyễn, bàn tay cầm chén thuốc bất giác dùng sức, các khớp xương ngón tay cũng phiếm màu trắng nhạt.
Ai ngờ Ôn Nhuyễn lại tức giận, bất bình nói: “Thϊếp thân lại cảm thấy quá nhẹ, cứ gϊếŧ hắn như thế thật sự là quá lợi cho hắn rồi! Người như vậy nên đưa đi khắp phố, để bá tánh thóa mạ, sau đó dọa hắn chết khϊếp, để hắn trải nghiệm cảm giác sợ hãi trước khi chết rồi mới gϊếŧ hắn!”
Lúc Ôn Nhuyễn ở trước máy chém thì nàng đã trải nghiệm sâu sắc cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết, loại sợ hãi này còn đáng sợ hơn cả khi bị gϊếŧ, nó sẽ khiến người ta cảm thấy kinh khủng hoảng sợ không thôi.
Không nghĩ đến Ôn Nhuyễn sẽ nói như vậy, Kiêu Vương nhất thời hoảng hốt, sau đó lại nghe nàng nói: “Loại người như hắn không chỉ gϊếŧ người vô tội, mà hắn còn phạm tội gian da^ʍ, bắt cóc cướp giật. Tên súc sinh này ngay cả bà lão năm mươi tuổi cũng không tha, gϊếŧ hắn một trăm lần thϊếp thân còn thấy không đủ!”
“Bà lão năm mươi tuổi……?” Phương Trường Đình hơi hơi híp mắt, có chút nghi ngờ.
Ôn Nhuyễn gật đầu thật mạnh, “Đúng! Thϊếp thân mới vừa nghe Thập Thất nói, Triệu Bỉnh có đam mê kì lạ, chỉ thích bà lão, cũng không màng đối phương bao nhiêu tuổi, chỉ cần nhìn hợp mắt là trực tiếp bắt về nhà làm ra những hành động súc sinh đó. Điện hạ, người nói xem hắn có ác hay không!”
Ôn Nhuyễn mắng mà lòng đầy căm phẫn.
Vẻ mặt Phương Trường Đình không chút thay đổi, chàng gật gật đầu.
Chàng kêu Lôi Trận truyền những việc ác mà Triệu Bỉnh đã làm ra ngoài, nhưng cũng không kêu hắn thổi phồng như vậy.
Nhưng như thế này cũng giống tác phong không đàng hoàng của Lôi Trận.
Trải qua lần ám sát, và sau chuyện của Triệu Bỉnh, gió tuyết dần dần nhỏ đi nhiều. Lần này tuyết lớn liên miên, tuy tuyết rơi lâu như thế nhưng đối với Tắc Châu mà nói thì nó cũng không gây ảnh hưởng nặng như dự đoán, mà ngược lại nó còn làm dân chúng dốc sức khôi phục sự phồn vinh của ngày xưa.
Sau hai tháng, cuối cùng đợt tuyết lớn cũng ngừng.
Mùa xuân, tuyết tan trong vài ngày, vào ngày thứ năm sau khi tuyết dừng, Phương Trường Đình sai Lôi Trận mở lại con đường bị chặn của Tắc Châu.
Ôn Nhuyễn cùng Kiêu Vương được Lôi Trận hộ tống, chuẩn bị suất binh về Kim Đô, mà đồng hành cùng bọn họ còn có Phó Cẩn Ngọc.
Hai ngày trước khi đi, Ôn Nhuyễn bận rộn thu dọn, mà Tống đại phu nhân – người hay trò chuyện cùng Ôn Nhuyễn đã chuẩn bị hai chiếc xe lớn chứa đặc sản Tắc Châu để Ôn Nhuyễn mang về, nói là cảm ơn ân tình của Ôn Nhuyễn.
Hai tháng qua, không chỉ ăn ở tại nhà người ta, bây giờ còn nhận đồ của người ta, Ôn Nhuyễn vẫn thấy lăn tăn nên liền nói với Kiêu Vương là bản thân muốn tặng một chút gì đó cho nhà Tống Lang.
“Không cần tặng gì cả, đợi lúc bọn họ đến Kim Đô thì nàng làm chủ rồi chiêu đãi bọn họ là được.”
Ôn Nhuyễn sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại: “Sau này cả nhà Tống Tri Châu cũng định đến Kim Đô sao?”
Ôn Nhuyễn nhớ rõ tuy Kiêu Vương nâng đỡ Tống Tri Châu trở thành tổng binh Tắc Châu, nhưng sau đó Tống Tri Châu vẫn luôn canh giữ ở Tắc Châu, đại khái chỉ lúc Kiêu Vương nổi dậy thì mới dẫn quân lên phía Bắc.
“Đúng là ở Tắc Châu, nhưng Tống Tri Châu đã chiêu đãi bổn vương cùng ngươi nồng hậu như thế, đợi khi quay về Kim Đô thì đương nhiên phải mời cả nhà bọn họ đến Kim Đô rồi chiêu đãi một phen.”
Ôn Nhuyễn không biết những suy nghĩ này nọ trong lòng Kiêu Vương nên đương nhiên nàng cũng không nghĩ nhiều, mi mắt cong cong nói: “Thế thì tốt quá, hai tháng qua thϊếp thân cùng Tống đại phu nhân qua lại với nhau, thật sự chỉ có một loại cảm giác tiếc hận vì sao lại gặp nhau muộn như thế. Lần này về Kim Đô, tỷ ấy không chỉ tặng thϊếp hai xe đặc sản lớn mà còn có lòng tặng một món quà rất đặc biệt, bảo thϊếp thân về phòng rồi mới được mở ra.”
Nói xong, nàng cực kỳ hưng phấn xoay người đặt một hộp gỗ nhỏ lên bàn nhỏ bên cạnh tháp Mỹ Nhân.
Có lẽ là do bị cảm xúc hưng phấn của Ôn Nhuyễn cuốn theo nên Kiêu Vương cũng có vài phần tò mò, chàng buông cuốn sách trên tay xuống. Phu thê hai người đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ giản dị nhưng lại có ổ khóa kia.
Rốt cuộc là bảo bối gì mà tặng người ta rồi nhưng vẫn khóa trong hộp như vậy?
Ôn Nhuyễn sờ sờ trên cổ, sau đó lôi ra một sợi dây, trên sợi dây treo chìa khóa, sau khi gỡ chìa khóa xuống, Ôn Nhuyễn nói: “Sáng nay lúc đưa cho thϊếp thân chiếc hộp này thì Tống đại phu nhân mang dáng vẻ vô cùng thần bí, còn cố ý dặn dò trừ thϊếp thân và điện hạ thì tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.”
Nghe thế, Phương Trường Đình tựa hồ nghe được mùi không bình thường.
Ôn Nhuyễn gấp không chờ nổi mà mở khóa ra, lúc mở hộp xong thì có chút há hốc mồm: “Sao toàn là sách vậy?”
Trong hộp gỗ toàn là sách lớn sách nhỏ.
Nàng lấy một quyển ở giữa ra, miệng cứ nói: “Rốt cuộc là sách gì mà sao còn khóa trong hộp như thế.”
Phương Trường Đình nhìn những quyển sách đó chỉ có tên mà lại không có nguồn gốc, nhìn nhìn, không biết vì sao lại có cảm giác hình như đã từng gặp qua.
Tên quyển sách mà Ôn Nhuyễn đang cầm trong tay —— Hoa doanh cẩm trận 24……?
Quyển sách nằm trên cùng trong hộp gỗ tên —— Tố nữ kinh……?
Hoa doanh cẩm trận 24!
Tố nữ kinh!
Như chợt nhớ đến cái gì đó, đồng tử Phương Trường Đình bỗng co rụt lại, chàng không chút do dự la lên ——
“Đợi đã!”
Nhưng đã muộn, lúc chàng la lên thì Ôn đã mở cuốn sách đang cầm trong tay ra.
Như nhìn thấy thứ gì đó khó lường, mắt Ôn Nhuyễn mở cực to, vệt đỏ ửng lập tức kéo dài từ cổ lên mặt rồi đến lỗ tai.
Không chỗ nào là không đỏ bừng.
Kiêu Vương: …