Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 26

Kiêu Vương tỉnh lại đã được gần một tháng, cứ mỗi cách hai ngày, Kiêu Vương sẽ đến phòng của Triệu thái y ngâm nước thuốc.

Ngâm thuốc điều trị, yên tĩnh tĩnh dưỡng, hơn nữa được chăm sóc hết lòng, đương nhiên cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều.

Sáng sớm nay tỉnh lại, lúc Ôn Nhuyễn thay y phục, thắt đai lưng cho chàng thì phát hiện chàng đã béo lên.

Nàng nhất thời kích động thốt ra: "Điện hạ, chàng béo rồi!?"

Vốn dĩ nhìn thấy dáng vẻ kích động của Ôn Nhuyễn nên khóe miệng chàng khẽ cong lên một hình cung, nhưng nghe thấy lời nàng nói, độ cong kia thẳng băng trong nháy mắt.

Giọng nói hơi trầm lặp lại lời nói của Ôn Nhuyễn một lần: "Bổn vương béo?"

Ôn Nhuyễn là một trong những người chăm sóc, hưng phấn và kích động đến mức không nghe ra được ý ngoài lời của chàng, cười hi hi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiêu Vương.

"Béo, cũng đẹp mắt!"

Hai chữ "đẹp mắt" vừa vặn bổ sung vào sự không vui vừa rồi của Kiêu Vương, khóe miệng lại cong lên, không hề để ý nói: "Nam nhân có đẹp mắt hơn nữa thì có dùng làm gì chứ, huống hồ hai chữ "đẹp mắt" không thích hợp dùng trên người nam nhân."

"Nhưng mà thϊếp thân cảm thấy nếu như điện hạ có thể hồi phục thêm chút thịt, khôi phục lại vóc dáng trước đây, đương nhiên sẽ càng phong thần tuấn lãng hơn, phấn chấn oai hùng." Ôn Nhuyễn gỡ đai lưng đang treo vòng nhu ngọc kia xuống, xoay người lấy đai lưng mới trong ngăn tủ đã chuẩn bị từ trước để phòng cơ thể Kiêu Vương có thịt hơn.

Nhìn Ôn Nhuyễn nói dối cũng không chuẩn bị bài, Phương Trường Đình nhịn không được mà trêu ghẹo, "Nhưng bổn vương nhớ rõ, nàng và bổn vương chỉ gặp nhau vẻn vẹn mỗi đêm đó ở phủ Hành quốc công, bổn vương còn chẳng nhớ rõ diện mạo lúc đó của nàng, vì sao nàng lại chắc chắn sau khi bổn vương khôi phục diện mạo thì sẽ lại càng thêm phong thần tuấn lãng, phấn chấn oai hùng chứ?"

Phương Trường Đình nhìn thấy cơ thể Ôn Nhuyễn hơi cứng đờ thì khóe miệng khẽ cong lên.

Đừng nói là đời này, cho dù là đời trước, Ôn Nhuyễn cũng không nhớ rõ lúc khi Kiêu Vương đẹp nhất rốt cuộc là dáng vẻ gì nữa, dù sao sau khi Kiêu Vương từ Tắc Châu trở về, so sánh với bây giờ thì Kiêu Vương lúc đó gầy đến nỗi dường như biến dạng, cả người trên dưới thoáng nhìn chỉ còn da bọc xương, không giống như là sống lại sau tai nạn mà ngược lại giống như bò ra từ trong địa ngục vậy.

Nghĩ đến đây, không biết vì sao, trong lòng Ôn Nhuyễn vừa có thêm một chút áp lực.

Khe khẽ thở ra sự ngột ngạt trong ngực kia, nàng lập tức cầm đai lưng xoay người lại, mang theo ý cười nhàn nhạt quay trở lại trước người chàng.

Kiêu Vương tiện thế giang hai tay ra để tiện cho nàng đeo đai lưng lên.

Ôn Nhuyễn cầm đai lưng vòng xuyên qua eo chàng.

Dạo này những động tác nhỏ thân mật càng nhiều hơn, cho nên những hành động gần như ôm thế này đương nhiên Kiêu Vương có thể thong dong bình tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể chàng lại cứng đờ.

Đôi cánh tay mảnh khảnh kia của Ôn Nhuyễn lại từ từ dùng sức siết lại, tay vòng quanh chàng...

Tiếp đó, nàng ngẩng đầu lên, tươi cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh, giọng mềm mại nhẹ nhàng nói: "Cho dù điện hạ trở thành thế nào, ở trong mắt thϊếp thân mãi mãi là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cũng mặc kệ người khác nói thế nào, thϊếp thân đều tin tưởng điện hạ."

Đồng tử Phương Trường Đình hơi cơ lại, cơ thể hơi rung động, sau vài hơi thở mới thu lại chút sửng sốt này.

Chàng khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai nàng: "Anh hùng đầu đội trời chân đạp đất này của nào muốn đến chỗ thái y ngâm thuốc tắm."

Ôn Nhuyễn buông chàng ra, lùi về phía sau một bước, vội vàng thắt đai lưng lại. Mà bởi vì hành động vừa rồi, vẻ mặt hơi thẹn thùng.

Sau khi mặc y phong xong, nàng lấy áo choàng xuống, khoác lên người Kiêu Vương, nói: "Đừng để bị cảm lạnh."

Kiêu Vương tự thắt áo choàng, gật gật đầu: "Bổn vương sẽ nhanh chóng trở về."

Chàng nói xong thì lập tức ra khỏi cửa, ngay lúc đóng cửa phòng, bước chân chàng hơi ngừng lại, tay đặt lên vị trí trên ngực, hít một hơi thật sâu.

Nữ nhân này...

Miệng lưỡi này, thật sự là rất bất ngờ.

Xém chút nữa chàng đã tin lời nàng rồi, cũng may là ý chí của chàng đủ mạnh. Chàng tự nhủ kiên quyết không thể trầm mê trong sự dịu dàng không thực tế như vậy.

Chờ đến khi tim hết đập loạn thì nét mặt trở nên nghiêm túc.

Sau khi nghiêm túc lại là nụ cười tự giễu, sau đó mới đi về hướng phòng của Triệu thái y, nhịp bước chân bỗng nhiên nặng hơn ngày xưa rất nhiều.

Đời trước, chỉ sợ trong trí nhớ của mọi người, chỉ nhớ được chàng là một phản tặc, vĩnh viễn không có người nào biết, rốt cuộc sau lưng phản tặc này phải gánh bao nhiêu nợ máu.

***

Ở trong phòng có nhiều điều không tiện nên Kiêu Vương mới đến phòng của Triệu thái y ngâm nước thuốc.

Thuốc tắm này phải ngâm nửa canh giờ mới có hiệu quả.

Hơn nửa canh giờ, ngâm mình trong thùng tắm, không có gì để làm, Kiêu Vương liền nhớ đến dáng vẻ Ôn Nhuyễn nói lời ngon tiếng ngọt với chàng, tươi cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh.

Ánh sáng trong mắt hơi tối lại, thuốc tắm đã dần chuyển lạnh nhưng chàng vẫn cảm thấy thuốc tắm này vẫn rất nóng bỏng.

Mãi đến khi Triệu thái y đến đổ thêm nước ấm, tâm tư Phương Trường Đình khẽ động, hỏi: "Cơ thể bổn vương khôi phục được thế nào rồi?"

Triệu thái y từ từ đổ nước ấm vào trong thùng tắm, trả lời: "Hồi bẩm điện hạ, đã khôi phục được ba phần so với trước đây."

Phương Trường Đình im lặng một hồi lâu, lại hỏi: "Nếu... hành phòng thì sẽ thế nào?"

Tay đang đổ nước ấm của Triệu thái y run lên, xém chút nữa ném cả gáo múc nước vào trong thùng.

Mấy hôm trước mới phát hiện điện hạ là một người không gần nữ nhân lắm, sao lúc hỏi đến chuyện này thì chẳng hề giấu giếm, ngược lại rất quang minh chính đại...

"Điện hạ là muốn viên phòng?"

Hầu hết người ở Kim Đô đều biết đêm tân hôn hôm đó, Kiêu Vương ném lại tân nương xinh đẹp đi đến Tắc Châu, đương nhiên là không viên phòng.

Phương Trường Đình nhướng mày nhìn ông: "Không được sao?"

Triệu thái y nhìn hiểu ánh mắt Phương Trường Đình, vội vàng nịnh nọt: "Đương nhiên có thể! Điện hạ vô cùng dũng mãnh, mặc dù cơ thể chỉ khôi phục được ba phần so với trước đây nhưng cũng không biết mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu so với một số văn nhân tỉa tót câu chữ, nhưng vì để có thể sảng khoái, hạ quan đề nghị điện hạ có thể dùng một chút thuốc."

Phương Trường Đình hơi nheo mắt: "Thuốc?"

Triệu thái y gật đầu: "Những thứ tráng dương."

Sắc mặt Phương Trường Đình bỗng nhiên sầm xuống, lạnh giọng phản đối: "Ngươi cảm thấy bổn vương cần dùng thuốc hổ sói gì đó sao?"

Triệu thái y lập tức thả gáo nước xuống, vội vàng đứng lên, chắp tay khom lưng: "Vậy hay là điện hạ nghe hạ quan khuyên một câu, tịnh dưỡng vết thương thêm hai tháng nữa, sau khi trở về Kim Đô, lại cho Vương phi một đêm động phòng tân hôn, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?"

Phương Trường Đình hơi sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy Triệu thái y nói cũng rất có lý. Quá mức tùy tiện, mặc dù Ôn Nhuyễn cũng chẳng có gì nhưng nếu như tỉ mỉ bố trí một phen đương nhiên sẽ khiến nàng cảm động.

Nghĩ như vậy cũng đã quyết định để tâm.

Nhưng mà dường như chàng đã nhận ra dụng ý của thái y, nhìn về phía ông, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, hay cho Triệu Hằng ngươi, quanh co lòng vòng nhiều như vậy chỉ muốn nói với bổn vương là bổn vương không được thôi."

Thấy Kiêu Vương không có dấu hiệu nổi giận, Triệu thái y thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi vội nói: "Hạ quan không dám."

Phương Trường Đình nhắm mắt lại chợp mắt, cũng lười nhìn dáng vẻ nghiêm trang nói lời dối lòng của lão già này.

Ngâm thuốc tắm xong, suy nghĩ cũng không nặng nề như vậy nữa, lúc quay về phòng lại phát hiện Ôn Nhuyễn không ở đó, lúc cởϊ áσ choàng, chàng hỏi hạ nhân hầu hạ trong phòng, "Vương phi đi đâu rồi?"

"Hồi bẩm điện hạ, mới vừa rồi có người bên ngoài đến truyền lời, nói là có một vị Phó công tử đến thăm hỏi Vương phi, Vương phi liền đi ra ngoài."

"Ừm, ngươi..." Lời vừa mới nói một chút, ngay cả động tác cởϊ áσ choàng bình thường cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng nha hoàn đang cụp mắt với dáng vẻ phục tùng bên kia.

"Ngươi vừa mới nói gì?"

"Có một vị công tử họ Phó đến thăm hỏi Vương Phi, bây giờ Vương phi đang ở chính sảnh phía trước tiếp khách."

Công tử họ Phó...

Lại là một nam nhân?

Còn là một nam nhân trẻ tuổi!

Sắc mặt Kiêu Vương sa sầm xuống, trực tiếp cột lại áo choàng đang cởi nửa chừng, đen mặt nghiêm túc đi về phía ngoài phòng.

Ôn Nhuyễn là trưởng nữ của phủ Bá tước, Ôn Nhuyễn lại càng không có anh em họ, vả lại nàng chưa bao giờ rời khỏi Kim Đô, lần này đến Tắc Châu này, vậy mà lại có người quen đến thăm hỏi, lại còn là nam - nhân - trẻ - tuổi!